Tuyệt Thế Đường Môn

Trong phạm vi mây mù, kể cả nguyên tố thủy đã trở nên lớn mạnh cũng trở thành vật dẫn tốt nhất của lĩnh vực. Nếu như đây là một nơi khô ráo, nóng nực, uy lực của Tuyết Vũ Cực Băng Vực đã bị hạ thấp thảm hại rồi.
Lúc này, Hoắc Vũ Hạo giống như một trong những bông tuyết đầy trời này, cả người hoàn toàn tan vào trong lĩnh vực.
Tiếng hô hoán nhẹ nhàng của Tuyết Nữ lại vang lên trong lòng Hoắc Vũ Hạo, nàng đang khiến cho Hoắc Vũ Hạo làm theo năng lực hành động của nàng.
Tuy rằng Hồn Linh Tuyết Đế vừa được sáng tạo gần đây, nhưng dù sao Hoắc Vũ Hạo cũng có kinh nghiệm dung hợp vũ hồn với Vương Đông. Mà tồn tại Hồn Linh này dường như lại khá tương đồng với dung hợp vũ hồn.
Nghĩ thế, Hoắc Vũ Hạo liền thả lỏng tinh thần, làm theo ý niệm của Tuyết Nữ, hắn cũng muốn xem xem, rốt cuộc Tuyết Nữ mang đến cho mình năng lực gì.
Tuyết Nữ động, kéo thân thể hắn chuyển động theo. Trong khoảnh khắc, Hoắc Vũ Hạo chỉ cảm thấy thân thể mình dường như nhẹ đi, không ngờ bay bổng lên giống như những bông tuyết như lông ngỗng, thậm chí cả quỹ tích thân thể cũng trùng với những bông hoa tuyết đang bay múa trong không trung kia.
Trong thế giới tuyết trắng vô ngần này, Hoắc Vũ Hạo dần có cảm giác hợp nhất cùng với thiên nhiên. Mà cũng trong lúc này, hắn cảm thấy một cỗ lực lượng kỳ dị tụ tập đến tay trái hắn trong nháy mắt.
Cỗ lực lượng này không chỉ xuất hiện từ trong cơ thể hắn, mà còn có phần nhiều từ sự rét lạnh trong Tuyết Vũ Cực Băng Vực này.
Bình thường, lúc Hoắc Vũ Hạo sử dụng Huyền Ngọc Thủ, thủ chưởng sẽ biến thành sáng bóng như ngọc. Nếu như tiếp tục thi triển Băng Đế Ngao, vậy thì bàn tay sẽ bao phủ một lớp băng trắng xóa. Ấy thế mà thời khắc ngày, dù là Huyền Ngọc Thủ hay Băng Đế Ngao cũng đều bị kích phát, nhưng lại xuất hiện với một hình dạng hết sức đặc biệt, khác hẳn hoàn toàn.
Tay trái Hoắc Vũ Hạo chẳng những sáng bóng như ngọc, mà còn thanh khiết như tuyết, giống như được tạo thành từ một khối dương chi bạch ngọc vậy.
Thái Thản đứng yên tại chỗ, vừa phóng thích Hồn Lực chống cự hàn ý không ngừng xâm lấn bản thân, vừa tập trung các giác quan, cảm nhận, tìm kiếm vị trí của Hoắc Vũ Hạo.
Nếu như ban nãy hắn chỉ là tán thưởng Hoắc Vũ Hạo, thì bây giờ đã bắt đầu hơi kinh ngạc rồi. Phải biết rằng, linh thức của hắn tuyệt đối có thể nằm trong mười người đứng đầu đại lục, thế mà lại hoàn toàn không cảm nhận được vị trí Hoắc Vũ Hạo trong lĩnh vực của hắn, dường như cả người hắn đều đồng hóa với băng tuyết này vậy.
Tuyết rơi nhìn như nhu nhược trong không khí lại phát ra lực công kích cường đại mà tới tấp. Trong cái giá rét cực độ này, tuyết xẹt qua người Thái Thản lại phát ra từng tia lửa, có thể thấy uy lực của nó mạnh như thế nào.

Ngưu Thiên kinh ngạc cũng không kém hơn Thái Thản chút nào, hắn là anh em với Thái Thản nhiều năm, trước đó cự ly khá gần, mặc dù trong lĩnh vực nhưng hắn không cách nào cảm thụ vị trí của Thái Thản, nhưng lại biết Thái Thản sẽ đứng nguyên bất động. Di chuyển vài bước đã tới bên người Thái Thản, có thể lờ mờ thấy vị huynh đệ kia.
Đột nhiên, tất cả cuồng phong bạo tuyết bỗng ngừng lại một cách khó hiểu. Trong nháy mắt này, dường như thời gian, không gian cũng đều ngừng lại. Mỗi một miếng hoa tuyết đều ngưng đọng trong không trung, tất cả gió lạnh cũng tĩnh lặng trong nháy mắt.
Tất cả điều này đều quá đột ngột, Ngưu Thiên và Thái Thản trong sự đột ngột này, nội tâm đều không tự giác được mà chấn động.
Không có tiếng động gì, thế mà tất cả hoa tuyết đều đồng thời nát vụn trong nháy mắt, mọi thứ vừa ngừng lại trong tích tắc, băng phấn đầy trời lại tiếp tục che kín tầm nhìn của bọn họ, mà hàn ý bên trong những hoa tuyết này cũng bị rút sạch trong đi, nhiệt độ không khí đột nhiên ấm áp lên.
- Cẩn thận, đây là dịu dàng trong ấm áp, Đại Hàn Vô Tuyết.
Ngưu Thiên trầm giọng quát.
Thái Thản hơi lạnh lòng, có thể làm đại ca nhắc nhở mình, điều này sợ rằng rất không tầm thường. Cảm giác của hắn là cực kỳ cường đại, trong nháy mắt nguy cơ chợt hiện, tay phải nâng lên, chặn ngang giữa không trung.
Tích tắc sau, Thái Thản đã cảm nhận được tay phải mình bắt đầu hơi lạnh, hắn gầm nhẹ một tiếng, tay phải quét ngang, nương theo tầm nhìn rõ nét một lần nữa, nhìn thấy rõ thân thể Hoắc Vũ Hạo bị đẩy ra. Nhưng cũng trong lúc đó, tay phải hắn cũng đã mất đi tri giác.
Hàn ý cực hàn kia làm Thái Thản có cảm giác rơi vào nơi nhiệt độ lạnh tuyệt đối, cho dù là tu vi của hắn, toàn lực thúc giục Hồn Lực cũng chỉ có thể từ từ hóa giải băng trên cánh tay. Không chỉ máu bị đông cứng, thậm chí cả Hồn Lực và Tinh Thần Lực ẩn chứa bên trong cánh tay hắn cũng như đông kết lại, giống như cánh tay này đã hoàn toàn không tồn tại, chỉ là một khối băng nối liền với bả vai mà thôi.
Thân thể Hoắc Vũ Hạo đã xuất hiện ngoài hai mươi thước, trong nháy mắt mà hắn hiện thân, cả người giống như một thứ kỳ dị gì đó chui từ trong tuyết ra.
Ánh sáng màu cam ánh kim xuất hiện sau lưng hắn, một màn kỳ dị xuất hiện, ánh sáng màu cam ánh kim trên người Tuyết Nữ bừng sáng, cả người cô bé nháy mắt bị kéo dài, không ngờ trong nháy mắt đã hóa thành một thiếu nữ khoảng mười sáu mười bảy tuổi.
Ánh mắt của cô vẫn là màu xanh thẳm trong suốt như thế, nhưng dung nhan tuyệt mỹ này không phải là Tuyết Đế hay sao? Tuy rằng vẫn còn hơi non nớt, nhưng sự cao quý tao nhã thuộc về Băng Thiên Tuyết Nữ lại không giảm chút nào.
Tất cả biến hóa này đều xuất hiện gần như trong nháy mắt. Lúc Thái Thản nhìn đến Hoắc Vũ Hạo và Tuyết Nữ đột nhiên hiện ra, tay Hoắc Vũ Hạo đã giơ cao lên.

Thiếu nữ giống Tuyết Đế cũng giơ tay phải mình lên, dáng người tuyệt sắc của cô dung hợp với Hoắc Vũ Hạo trong nháy mắt, một thanh trường kiếm màu xanh thẳm giống như do băng tinh ngưng kết thành lại đột nhiên xuất hiện, được Hoắc Vũ Hạo cầm lấy.
Không đợi Ngưu Thiên và Thái Thản nhìn rõ hình dáng trường kiếm kia, tay cầm kiếm của Hoắc Vũ Hạo đã chém xuống. Dãy màu xanh thẳm vạch ra một vầng sáng hình rẽ quạt trong không trung, từ xanh thẳm, xanh lam, rồi màu lam nhạt, cuối cùng hiện ra màu trắng. Không ngờ kiếm mang khủng bố kia vạch qua nơi nào, nơi đó liền hiện ra từng đường vân rạn nứt, giống như tất cả không khí đều ngưng kết thành băng, sau đó lại bị nó chém ra vậy.
- Đế Kiếm, Băng Cực Vô Song!
Ngưu Thiên buột miệng nói ra.
Cũng ngay lúc khi chém ra kiếm này, thiếu nữ Tuyết Nữ lại rời khỏi thân thể Hoắc Vũ Hạo, tay trái chỉ một phát về phía Thái Thản, tay trái Hoắc Vũ Hạo cũng vô thức giơ lên. Nhưng hắn lập tức ý thức được điều không ổn, kinh hô một tiếng:
- Tuyết Nữ, không thể.
Tuyết Nữ chần chờ một chút, quay đầu nhìn hắn.
Ầm!
Một tiếng nổ vang truyền đến từ chỗ Thái Thản, chỉ thấy tay trái hắn nâng lên, cứng rắn hóa giải kiếm mang kia. Kiếm trong tay Hoắc Vũ Hạo cũng trực tiếp tan biến sau khi kiếm mang kia xuất hiện.
Thân thể của Thái Thản đã bành trướng gấp đôi trước đó, mái tóc dài màu đen lấp lánh ánh kim che phủ toàn thân, thân thể hùng tráng tràn đầy khí tức khủng bố, lớp băng đông cứng trên tay phải của hắn bắt đầu tan chảy với tốc độ kinh người.
Nhưng dù hắn có phóng thích vũ hồn bản thân, bị nhát kiếm xanh thẳm kia bổ xuống thì vẫn hóa thành một bức tượng băng. Phải mất một giây mới giải thoát khỏi trạng thái tượng băng đó.
Ngàn vạn lần đừng xem thường một giây này, đây chính là một giây sau khi Thái Thản phóng thích ra vũ hồn. Thân là một siêu cấp đấu la, thực lực của hắn có thể tưởng tượng được, nhưng vẫn bị kỹ năng Hoắc Vũ Hạo liên thủ với Hồn Linh Tuyết Đế trấn trụ một giây.
- Thật lợi hại!

Thái Thản cũng không công kích Hoắc Vũ Hạo. Lúc này hắn chẳng có tý tâm tư đập thằng ôn này chút nào, trong tròng mắt đầy vẻ kinh ngạc.
Lúc này Tuyết Nữ đã hóa nhỏ trở lại, một lần nữa lại về hình dạng cô bé nhỏ xinh lơ lửng bên người Hoắc Vũ Hạo, nhìn qua thoáng có vẻ mệt mỏi, nhưng rất là bất mãn nhìn Hoắc Vũ Hạo, còn dùng tay sờ soạng đầu hắn nữa.
Hoắc Vũ Hạo nhìn nàng chăm chú nói:
- Thái Thản thúc thúc không phải kẻ địch a! Sao có thể hại hắn chứ?
Thái Thản vừa nghe tý nữa đã phun ra một ngụm máu. Tình huống gì rứa? Lại còn muốn làm thương tổn ta? Đến cùng ta là phong hào đấu la hay nó là phong hào đấu la rứa!
- Tiểu tử, còn có bản sự gì, xài hết đi!
Thái Thản bất mãn hét lớn một tiếng.
- Xài gì mà xài, đệ thua rồi.
Ngưu Thiên đá một phát vào đít Thái Thản, làm hắn lảo đảo.
- Sao đệ lại thua?
Thái Thản mở to mắt, nhưng rất nhanh đã nhận ra cái gì đó, sắc mặt đỏ lên vài phần:
- Khụ khụ. Là bản năng, bản năng thôi!
Ngưu Thiên ức chế nói:
- Luận bàn với trẻ con mà còn cần lý sự à? Thua là thua, lý do gì cũng vẫn thua. Mà đệ thua cũng không oan. Huynh có thể cảm nhận được, Tuyết Nữ cuối cùng chỉ ngươi một cái hẳn là Hồn Kỹ có tính liên tục. Một đòn kia, không chừng thật sự có thể làm đệ bị thương. Mà nhất định đệ cũng đã cảm nhận được nguy cơ mới nháy mắt phóng thích ra vũ hồn, đúng không? Nếu không đệ lấy đâu ra bản năng chứ.
- Hình như thế

Thái Thản thật thành thật, không đến nỗi không nhận.
Ngưu Thiên nhìn Hoắc Vũ Hạo:
- Sao? Cảm giác thế nào? Còn có cái gì vô dụng không? Nếu như ta không nhìn nhầm thì ngươi và Tuyết Nữ hoàn thành ba Hồn Kỹ, hẳn là còn một cái.
Hồn Linh Tuyết Đế đã mang đến cho Hoắc Vũ Hạo tận bốn cái Hồn Hoàn màu cam ánh kim.
Hoắc Vũ Hạo lắc lắc đầu:
- Không biết vì cái sao, Tuyết Nữ giống như không thể nào phóng thích Hồn Kỹ thứ tư kia, cô bé nói chính mình cũng không biết.
Ngưu Thiên vẫy vẫy tay, Hoắc Vũ Hạo gấp gáp chạy qua.
Nhìn hắn một cái thật sâu, Ngưu Thiên nói lời từ đáy lòng:
- Ta không thể không nói, Vũ Hạo, ngươi đã có khả năng tự bảo vệ mình. Tuyết Đế Tam Tuyệt quá hay a! Thật không ngờ, ba tuyệt học đã làm Tuyết Đế thành danh lại bị Hồn Linh này phục chế lại trên người ngươi một cách hoàn mỹ. Mặc dù chia làm bốn Hồn Hoàn, nhưng Hồn Kỹ được ngưng kết từ tinh hoa của Hồn Thú có tu vi bảy mươi vạn năm nhất định không phải tầm thường. Càng huống chi cô bé còn có thể hỗ trợ ngươi, cùng phối hợp mà sử dụng.
- Tuyết Đế Tam Tuyệt?
Hoắc Vũ Hạo nhìn Ngưu Thiên với vẻ mặt kinh ngạc, trước đó Ngưu Thiên kêu lên tên gọi Hồn Kỹ mà hắn thi triển, hắn nghe được hết. Hắn cũng không biết Tuyết Nữ giúp hắn thi triển mấy Hồn Kỹ này là cái gì, lúc này vừa hay hỏi rõ ràng.
- Ừ, xem ra học viện sử lai khắc các ngươi còn không có giảng giải tình huống hoàn chỉnh về thập đại hung thú cho các ngươi.
Ngưu Thiên nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận