Tuyệt Thế Đường Môn

- Vâng, Ngoại trừ Vương Đông ra thì ta sẽ không nói cho bất kỳ ai khác.
Hoắc Vũ Hạo trả lời.
Ngưu Thiên chỉ hơi ngạc nhiên rồi mỉm cười:
- Được, ngươi cứ cân nhắc cho kỹ.
Nói xong, hắn cũng quay về Hạo Thiên Bảo. Khi đến trước cổng thì hắn ngừng lại một chút, mở to hai cánh cổng rồi dừng một chút nữa sau đó mới bước vào và hét to:
- Thái Thản, ngươi ra đây cho ta, vương bát chi rắm của ngươi lan xa hơn ba mươi dặm rồi!
Hoắc Vũ Hạo bật cười, hai vị tông chủ quả thật thú vị. Trong lòng hắn cũng thấy ấm áp hơn, mới đầu còn không có chút hảo cảm nào nhưng dần dần cảm tình đã tốt hơn, dù Thái Thản luôn ra vẻ giận dữ với hắn nhưng trong khi luận bàn vừa rồi chưa hề công kích hắn một lần nào, thậm chí còn không ra tay ngăn cản mình thi triển hồn kỹ, chỉ đơn thuần làm bia cho mình thử chiêu thôi ! Nếu không, lấy tu vi của hắn thì Hoặc Vũ Hạ không thể có nhiều cơ hội thi triển hồn kỹ như thế. Nhất định phải cố gắng thật tốt, nhanh chóng thành thạo năng lực phối hợp với Tuyết Nữ.
Hắn bắt đầu ngưng thần nội thị rồi kiểm tra Hồn Lực còn lại trong người. Sau một loạt bùng nổ vừa rồi, nhưng Hồn Lực trong cơ thể hắn vẫn còn nhiều hơn năm thành, tốc độ khôi phục Hồn Lực cũng khá nhanh. Dường như hắn có thể hấp thu hàn khí và hàn phong trên đỉnh Hạo Thiên Phong nên tốc hồi phục được tăng thêm hai thành. Hắn có Tuyết Nữ hỗ trợ nên mỗi khi đến những vùng đất băng hàn hoặc có nước thì năng lực khôi phục của bản thân được tăng cường khá nhiều.
Hơn nữa khi thi triển Đại Hàn Vô Tuyết, hắn cảm thấy rõ một chưởng đó lại không có tiêu hao Hồn Lực, mà ngược lại còn khôi phục Hồn Lực. Việc này giống như thu hết tất cả lực lượng của Tuyết Vũ Cực Băng vào cơ thể sau đó bùng nổ ra ngoài, đây quả thực là hồn kỹ cường đại đến mức nghịch thiên! Hồn Linh Tuyết Đế không chỉ giúp cho chiến lực của hắn được tăng mạnh mà còn cường hóa năng lực chiến đấu liên tục!
Hắn không tiếp tục thử nghiệm với Tuyết Nữ mà tìm một chỗ ngồi xuống rồi tiến vào trạng thái minh tưởng suy ngẫm. Hắn cần tĩnh tâm để tự nhận xét rồi tìm ra phương thức thích hợp nhất để kết hợp Tuyết Đế Tam Tuyệt với năng lực bản thân, từ đó nắm vững những biến hóa do tiểu bảo bối Tuyết Nữ mang đến.
Có một điều hắn có thể khẳng định, nếu chiến đấu ở cực bắc thì cộng với năng lực của tiểu Tuyết Nữ, hắn thừa sức đơn đả độc đấu với cường giả Hồn Thánh có được võ hồn chân thân.
Trong khi suy ngẫm bất tri bất giác hắn đã chìm vào trạng thái nhập định. Sương lạnh gió rét khi thổi đến người hắn đều vô thanh vô tức biến mất chỉ để lại một vàng sáng màu cam..
Tiểu Tuyết Nữ tựa hồ rất thích nơi này, không biết từ khi nào đã ra ngoài rồi ngồi lên vai Hoắc Vũ Hạo. Bộ dáng xinh xắn đáng yêu, cô bé cũng bắt chước cái bộ dáng khoanh chân của hắn rồi yên lặng ngồi đó, giống như búp bê sứ trên vai hắn…chỉ có hào quang màu cam lúc ẩn lúc hiện mới khiến nàng trông khác thường.
Hai ngày trôi qua… Hoắc Vũ Hạo vẫn còn tu luyện, Ngưu Thiên và Thái Thản cũng không ai quản hắn, để hắn tự mình lĩnh ngộ.
Hoắc Vũ Hạo rất ít khi trở về phòng, bình thường hắn đều ra đỉnh núi nhìn biển mây xa xa, tưởng niệm Y lão, cảm nhận biến hóa bản thân.. đột nhiên..
- Ta đã về rồi!
Hào quang màu vàng lam rực rỡ đột ngột hiện ra giữa không trung, Vũ Hạo đang ngắm biển mây bất giác ngẩng đầu nhìn lên. Vương Đông không biết từ đâu xuất hiện đã thi triển Quang Minh Nữ Thần Điệp bay đến phía hắn.
Hoắc Vũ Hạo giật mình tròn mắt:

- Ngươi…ngươi bay về đây là sao? Võ Hồn của ngươi có thể bay cao đến thế sao? Ngọn Hạo Thiên Phong đã cao hơn ba nghìn mét rồi! Cho dù là Cường giả Phong Hào Đấu La cũng không thể bay cao như vậy nếu không dùng Hồn Đạo Khí phi hành cấp chín! Hơn nữa càng lên cao thì không khí càng loãng, Hồn Lực của Hồn Sư được điều hòa qua việc hít thở, cho du Vũ Hồn của ngươi là Quang Minh Nữ Thần Điệp cũng không thể bay cao như vậy!
Vương Đông mỉm cười thần bí:
- Đò là bí mật của Hạo Thiên Tông tất nhiên là ngươi không biết được rồi! Trừ khi…trừ khi ngươi trở thành người của chúng ta.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Nếu ta không gia nhập Đường Môn từ trước thì cũng có thể, nhưng hiện tại không được rồi.
( ngu quá em nó ngỏ lời thế kia mà không biết )
Vương Đông nói:
- Cũng chưa chắc, chuyện sau này không nói trước được. Mấy hôm nay ngươi có nhớ ta không?
Hoắc Vũ Hạo giật mình nhích ra xa:
- Ngươi bị gì thế? Nghĩ đến tỷ tỷ của ngươi thì còn có chứ ngươi thì….
Vương Đông hừ một tiếng
- Trọng sắc khinh bạn!
Hoắc Vũ Hạo cười to:
- Thế nào rồi? Việc thu hoạch Hồn Hoàn ra sao?
Vương Đông giơ tay thành công ( hình chữ V ):
- Xong rồi!
Hoắc Vũ Hạo vui vẻ hỏi:

- Hồn Kỹ gì?
Vương Đông nói:
- Bí mật bí mật. Chờ sau khi ngươi trở về Học Viện Hoàng Gia Hồn Đạo Sư Nhật Nguyệt thì sẽ biết, nhưng mà Hồn Kỹ này rất mạnh đó!
Hoắc Vũ Hạo cũng cười thần bí:
- Không nói cũng chả sao, ta cũng có bí mật nè, có muốn nghe không?
- Bí mật gì?
Vương Đông tò mò nhìn hắn.
Hoắc Vũ Hạo bắt chước giọng điệu của Vương Đông:
- Bí mật bí mật. Chờ sau khi ngươi trở về Học Viện Hoàng Gia Hồn Đạo Sư Nhật Nguyệt thì sẽ biết, nhưng mà Hồn Kỹ này rất mạnh đó!
- Ngươi....
Vương Đông tức giân hừ lạnh:
-Ngươi nghĩ ta chạy từ học viện Sử Lai Khắc đến đế quốc Nhật Nguyệt vui vẻ lắm sao? Ta đi một quãng đường dài chỉ để gặp ngươi mà ngươi còn chơi trò mưu trí với ta à? Đồ vô lương tâm!
( oán phụ )
- Hả hả???
Nhìn Vương Đông hất mặt chống nạnh ra vẻ giận dữ mà Hoắc Vũ Hạo lại cảm thấy buồn cười!
- Rồi rồi, ta chịu thua! Tuyết Nữ, ra đây nào!

Hoắc Vũ Hạo khẽ gọi, sau đó một vàng hào quang màu cam lóe lên, thân hình xinh xắn của Tuyết Nữ bay ra ngoài, rồi nhẹ nhàng lơ lửng giữa hai người.
Khi Tuyết Nữ vừa xuất hiện thì hai mắt Vương Đông đã ngây ra, sau một lúc nhìn ngắm thì khuôn mặt lại trở nên hiền hòa!
- Oa oa, cô bé dễ thương quá, đến đây nào…
Vương Đông vừa nói vừa đưa tay về phía Tuyết Nữ.
- Ấy khoan!
Hoắc Vũ Hạo vội vàng hét lớn, rút kinh nghiệm với Thái Thản nên hắn sợ Vương Đông sẽ bị thương., Cô bé này không hề dễ thương như bề ngoài! Cho dù không phối hợp với Hoắc Vũ Hạo nhưng bản thân nàng cũng đã là cấp Hồn Vương cực hạn băng!
Nhưng Hoắc Vũ Hạo lại tiếp tục giật mình, Tuyết Nữ không hề phản kháng mà để Vương Đông vui thích nựng nịu gương mặt bầu bĩnh xinh xinh của mình, sau đó là "viu" một tiếng rồi nàng lại bay vào lòng Vương Đông để cho hắn ôm lấy thân hình mũm mĩm của mình.
Một giây, Tuyết Nữ chỉ mất một giây đã chinh phục được Vương Đông. Vương Đông nhìn nàng một cách yêu thích như nhìn em gái của mình:
- Thật đáng yêu quá! Da dẻ mát lạnh mịn màng nựng thật thích nha, để tỷ hôn một cái nào…
Vừa nói xong Vương Đông đã nâng Tuyết Nữ lên rồi hôn một cái vào má nàng..
Tiểu Tuyết Nữ cười hì hì, không phản kháng mà còn hướng môi về phía môi của Vương Đông. Vương Đông giật mình nghiêng đầu rồi cười nói:
-Chỗ này thì không được, nam nữ thụ thụ bất thân.
Hoắc Vũ Hạo dở khóc dở cười:
-Ngươi ôm thì đã ôm, nựng cũng đã nựng, hôn cũng đã hôn rồi mà còn dám nói nam nữ thụ thụ bất thân à? Còn con bé kia nữa, ngươi làm sao vậy? Mới có tí tuổi đã biết mê trai đẹp hay sao? Quên luôn cha ngươi rồi à?
- Cha? Ngươi nói cái gì?
Vương Đông giương to hai mắt nhìn hắn, một lúc sau ánh nhìn từ hai mắt Vương Đông trở nên quái dị. Lúc này Hoắc Vũ Hạo có thể dùng hai chữ “Hung tàn” để nói về ánh mắt này.. .
- Ngươi kích động cái gì? Chỉ là cho dễ gọi mà thôi! Tuyết Nữ, về thôi.
Lúc này Hoắc Vũ Hạo lại thấy ghen tị, nhìn Tuyết Nữ và Vương Đông tỏ vẻ vô cùng thân thiết hắn cũng không chịu nổi.
Vương Đông buông Tuyết Nữ để cho nàng bay vào lòng Hoắc Vũ Hạo rồi bước từng bước đến trước mặt hắn, giọng nói và khuôn mặt đã như nổi điên:
- Ngươi…ngươi có con gái từ lúc nào? Mau…mau nói!

- Có..có chuyện gì sao?
Hoắc Vũ Hạo nghi hoặc hỏi lại.
Vương Đông chồm lên nắm lấy cổ áo hắn:
- Nói mau, có phải là của…của..của Quất Tử không? Ngươi không cảm thấy có lỗi với ta, à không, với tỷ tỷ của ta sao?
Hoắc Vũ Hạo lại càng ngơ ngác:
- Chuyện gì thế này? Tỷ tỷ ngươi thì sao? Rồi lại còn Quất Tử gì? Ngươi không nghe ta gọi cô bé là gì sao?
- Tuyết Nữ?
Vương Đông ngẩn ra.
Hoắc Vũ Hạo cũng giật mình nghĩ ra, chuyện này tuy hai vị tông chủ đã biết khá rõ nhưng Vương Đông lại chưa biết gì. Hắn gãi đầu áy náy:
- Có vài việc ta chưa kể cho ngươi biết…
Vương Đông tái mặt, hai chân run rẩy lui về phía sau:
- Ta không muốn nghe, ngươi đừng nói nữa…
Sau đó hắn ôm mặt quay người chạy về phía Hạo Thiên Bảo.
- Khó hiểu thật….
Hoắc Vũ Hạo như phát điên, lần này Vương Đông trở về hình như bị chấn động gì đó mà đầu óc trở nên không bình thường. Hắn cũng không để Vương Đông chạy vào Hạo Thiên Bảo mà động thân chạy theo, Tuyết Nữ cũng bắt đầu hỗ trợ, cô bé giơ một ngón tay lên, một đạo ánh sáng lam bắn ra rồi trong chớp mắt cánh cỗng vào Hạo Thiên Bảo đã đóng băng.
Vương Đông lúc này như đã hiểu ra điều gì, hắn ngừng lại quay đầu nhìn Hoắc Vũ Hạo, lại nhìn vào đôi mắt trong suốt của Tuyết Nữ rồi nói:
- Hảo, nói đi!
Lúc này Hoắc Vũ Hạo mới bắt đầu kể những sự việc về Tuyết Đế cũng như sư phụ của mình, việc gặp Băng Đế ở cực bắc hắn cũng kể ra…chỉ giữ lại sự việc Thiên Mộng Băng Tằm xuất hiện và cải biến cuộc đời hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận