*Nhân hình hồn đạo khí: Hồn đạo khí hình người - dg*
Nhân hình Hồn Đạo Khí
- Hiên lão sư.
Hiên Tử Văn mỗi ngày đều vào Minh Đức Đường, hôm nay khi đi ngang qua bàn thí nghiệm của Hoắc Vũ Hạo thì bị hắn gọi.
Hiên Tử Văn mỉm cười:
- Tiểu Hoắc, hơn một tháng rồi không nói chuyện, ngươi gọi ta có chuyện gì sao?
Hoắc Vũ Hạo có vẻ mệt mỏi, nhưng ánh mắt lại sáng ngời
- Hiên lão sư, đêm nay đệ tử có thể đến văn phòng của ngài gặp riêng ngài được không? Kế hoạch trao đổi sinh sắp kết thúc rồi, đệ tử có vài chuyện cần nói với ngài.
Hiên Tử Văn hơi sửng sốt một chút. Đúng vậy! Nhìn lại thì kế hoạch lần này đã sắp kết thúc.
Dù vài tháng nay không thường trao đổi với Hoắc Vũ Hạo nhưng khi hắn nghiên cứu chế tạo Hồn Đạo Khí thì Hiên Tử Văn đều quan sát rõ ràng. Tài năng và trí tuệ cũng như năng lực Hồn Sư vĩ đại của Hoắc Vũ Hạo đã khiến Hiên Tử Văn có hảo cảm.
- Được.
Hầu như không do dự, Hiên Tử Văn đồng ý ngay với thỉnh cầu của Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười. Giữa trưa hắn lại thu dọn bàn thực nghiệm rồi nhìn một vòng chung quanh sau đó chào tạm biệt Hiên Tử Văn và rời khỏi Minh Đức Đường. Chỉ hai ngày nữa thôi hắn phải rời khỏi đây trở về học viện Sử Lai Khắc. Trước khi trở về thì việc trọng yếu kia nhất định phải hoàn thành.
Vừa rời khỏi Minh Đức Đường, Hoắc Vũ Hạo đã gặp rắc rối.
- Đứng lại, xem ngươi trốn đi đâu!
Kinh Tử Yên vẻ mặt không bất hảo nhìn hắn, cách đó không xa, thân hình khô gầy của kiếm si Quý Tuyệt Trần cũng khóa lấy hắn, trong tay là Thiên Ngoại Vẫn Thạch Kiếm đã được sửa chữa.
Hoắc Vũ Hạo cười khổ van xin:
- Hai vị, ta hôm nay không muốn đánh, lúc này ta đã không còn sức chiến đấu, cả tháng nay ta vùi đầu vào chế tạo không hề nghỉ ngơi mà…
Kinh Tử Yên hừ một tiếng, nói:
- Ngươi mấy tháng không nghỉ ngơi? Còn chúng ta mấy tháng cực khổ tìm ngươi không ra. Lần trước ngươi nói có việc quan trọng cần làm, không phải chúng ta tha cho rồi sao? Sau đó ngươi biến mất tăm, chúng ta phải vất vả lắm mới gặp được ngươi, hôm nay đừng mơ tìm cớ thoái thác.
Hoắc Vũ Hạo cười khổ:
- Hai người đừng quấn lấy ta nữa, sau này chỉ sợ chúng ta không có cơ hội luận bàn với nhau. Chỉ còn hai ngày nữa ta sẽ trở về, ta chắc chắn trước khi đi sẽ chiến một trận sảng khoái với cả hai.
- Ngươi sắp đi rồi?
Ý định gây sự của Kinh Tử Yên đột nhiên tan biến, sững sờ nhìn Hoắc Vũ Hạo, Quý Tuyệt Trần cũng thả kiếm xuống, hai mắt nhìn chăm chăm vào Hoắc Vũ Hạo.
- Đúng vậy, kế hoạch trao đổi sinh sắp kết thúc, hai ngày nữa ta sẽ quay về học viện Sử Lai Khắc. Tuy rằng hai người các ngươi thực sự đáng ghét, nhưng trong ta vẫn xem hai ngươi là bằng hữu. Do đó, lần này ta sẽ dùng hết sức, trước khi ta rời đi chúng ta sẽ chiến một trận thống khoái!
Hoắc Vũ Hạo nghiêm túc khẳng định.
Kinh Tử Yên nhíu mày, Quý Tuyệt Trần xoay người bước đi, không hề dây dưa. Kinh Tử Yên nhìn Hoắc Vũ Hạo một lúc rồi cũng quay người theo sau tên kia.
Hoắc Vũ Hạo tức giậi:
- Hừ! Cho dù không nói năng gì nhưng cũng phải ra vẻ chào tạm biệt ta chứ!
Kinh Tử Yên và Quý Tuyệt Trần lại không để ý tới hắn, ngược lại còn bước nhanh hơn, ra vẻ như có việc gì đó gấp gáp lắm.
- Hai tên vô tâm!
Hoắc Vũ Hạo tức giận nói thầm rồi bỗng nhiên phát hiện, hơn hai năm trôi qua dường như bản thân cũng khá quyến luyến với nơi này. Dù cho đây là địa bàn của đối thủ nhưng hắn cũng có rất nhiều kỷ niệm lưu lại nơi đây.
Hiên Tử Văn, Kha Kha, Tử Mộc, còn hai vị "bằng hữu" kia nữa, và cả... Quất Tử.
Dù cho hầu hết thời gian đều dành cho nghiên cứu và học tập Hồn Đạo Khí nhưng hắn vẫn không thể tránh được cảm giác lưu luyến. Cũng không phải là lưu luyến học viện, mà lưu luyến vài con người ở đó.
Trở lại ký túc xá, Hoắc Vũ Hạo không minh tưởng như thường lệ mà tung người bay lên giường, nhắm mắt lại, ngủ một giấc dài.
Đã mấy tháng không nghỉ ngơi, cơ thể thật sự là quá mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi thật tốt.
Ngủ một giấc quên cả trời đất, đến khi cửa phòng bị đập vang thì hắn mới tỉnh lại.
- Ai đó?
Hoắc Vũ Hạo cố gắng mở mắt rồi miễn cưỡng rời khỏi giường, thân thể vẫn còn rất mệt mỏi. Hắn biết đây là hậu quả của việc làm việc quá sức trong một thời gian dài rồi đột nhiên ngừng lại nghỉ ngơi.
- Là ta.
Một thanh âm không mấy vui vẻ nhưng rất quen thuộc.
Hoắc Vũ Hạo tỉnh cả người, hắn nhìn ra cửa sổ thấy sắc trời đã tối đen thầm kêu hai tiếng "chết mất", rồi vội vàng chạy ra mở cửa.
Quả nhiên, người đứng ngoài cửa chính là Hiên Tử Văn.
- Hiên lão sư, thật có lỗi, đệ tử ngủ quên.
Hoắc Vũ Hạo vẻ mặt biết lỗi rồi ra vẻ đưa tay mời khách vào phòng.
Hiên Tử Văn không những không tức giận mà lại kinh ngạc:
- Ngươi ngủ quên?
- Vâng!
Hắn áy náy gật đầu.
Hiên Tử Văn sững người nhìn hắn thật lâu, trong lòng nổi lên một cảm giác khó tả. Tuy là lão sư chỉ đạo Hoắc Vũ Hạo học tập, nhưng thời gian thực sự dạy dỗ cho hắn chỉ khoảng nửa năm. Tuy Hiên Tử Văn cũng không dạy những kiến thức trọng tâm của Minh Đức Đường nhưng lý luận trọng yếu thì bản thân đều truyền thụ cho Hoắc Vũ Hạo. Ngày mới vào lão cũng có nói “sư phụ dẫn vào cửa tu hành ở cá nhân” ( ý nói sư phụ chỉ gợi ý còn việc học tập phải nhờ vào nỗ lực cá nhân – dg ). Sau đó hầu như Hoắc Vũ Hạo tự mình học tập.
Thời gian tiếp theo mội ngày Hoắc Vũ Hạo đều mang rất nhiều đống vấn đề thắc mắc đến hỏi, ngoại trừ một vài điều cơ mật còn lại Hiên Tử Văn đều giải đáp tận tình cho hắn. Nửa năm trôi qua, số lần cũng như những điều thắc mắc của Hoắc Vũ Hạo ngày càng ít đi, thẳng đến mấy tháng gần đây thì hắn không còn đến thắc mắc nữa.
Hiên Tử Văn không hề nghi ngờ khả năng và thiên phú của tên đệ tử trời cho này nhưng cũng không cho rằng Hoắc Vũ Hạo có thể trở thành một Hồn Đạo Sư đỉnh cấp. Nguyên nhân rất đơn giản: Võ Hồn của Hoắc Vũ Hạo quá mạnh mẽ!
Một Hồn Sư mạnh mẽ luôn chú ý đến việc rèn luyện Võ Hồn và Hồn Lực, Hiên Tử Văn thấy rõ,dù Hoắc Vũ Hạo rất đam mê nghiên cứu Hồn Đạo Khí nhưng vẫn không chú trọng bằng việc tu luyện Hồn Lực.
Là con người, cho dù là thiên tài thì tinh lực cũng có hạn. Tu vi càng cao thì càng phải bỏ thời gian và tinh thần để lĩnh ngộ những ảo diệu trong đó. Hoắc Vũ Hạo không những có Võ Hồn Song Sinh mà còn có Cực Hạn Võ Hồn thì làm sao có thể phần lớn tinh lực đặt vào việc nghiên cứu Hồn Đạo Khí?
Nhưng Hiên Tử Văn vẫn rất tò mò về hắn, cũng có thể là tò mò với những nghiên cứu của hắn. Từ lúc bị chấn động bởi Gia Cát Thần Nỏ của Hoắc Vũ Hạo thì Hiên Tử Văn luôn chú ý quan sách cách thức và phương hướng nghiên cứu của Hoắc Vũ Hạo. Nhưng mà tên đệ tử này lại che giấu quá tốt, lấy năng lực về phương diện Hồn Đạo Khí của Hiên Tử Văn mà cũng không thể hiểu rõ được những mà Hoắc Vũ Hạo chế tạo.
Hai năm rưỡi rốt sắp hết, Hoắc Vũ Hạo sẽ trở về học viện Sử Lai Khắc. Hiên Tử Văn cũng khá buồn và lưu luyến. Bởi vì không phải là công dân của đế quốc Nhật Nguyệt nên Hiên Tử Văn không hề có bất kỳ địch ý nào với Hoắc Vũ Hạo, việc duy nhất Hiên Tử Văn quan tâm và hứng thú là nghiên cứu Hồn Đạo Khí. Hiên Tử Văn rất tán thưởng tài năng và thiên phú của Hoắc Vũ Hạo về phương diện Hồn Đạo Khí, tuy biết là không có khả năng nhưng bản thân vẫn mong muốn Hoắc Vũ Hạo sẽ có thành công lớn ở phương diện này.
- Nói đi, tìm ta có chuyện gì?
Hiên Tử Văn đứng nhìn Hoắc Vũ Hạo đóng kín cửa rồi lên tiếng. Không phải hắn không muốn tìm chỗ ngồi, mà thực ra vì phòng của Hoắc Vũ Hạo rất loạn, khắp nơi đều là linh kiện kim loại. Phòng của hắn còn ghê hơn so với lúc Vương Đông đến, khắp nơi… kể cả trên giường ngủ cũng có linh kiện.
Hoắc Vũ Hạo vội vàng dùng chân lùa “đống rác” trong phòng tạo thành một con đường rồi đặt ghế xuống.
- Hiên lão sư, mời ngài ngồi
Hiên Tử Văn nhíu mày:
- Ta thấy ngươi bình thường cũng rất ngăn nắp, sao lại để căn phòng như thế này?
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Đệ tử cũng không có cách khác, có một vài thứ vì phải giữ bí mật nên chỉ có thể chế tạo trong phòng!
- Cái gì?
Hiên Tử Văn đã bị câu nói này của hắn thu hút:
- Vậy là hôm nay ngươi muốn gặp ta để nói về những bí mật này?
Hoắc Vũ Hạo trầm ngâm một chút, tập trung để khiến đầu óc thanh tỉnh sau giấc ngủ vừa rồi. Hắn vận chuyển Tinh Thần Lực, Linh Mâu cũng chớp lên.
- Hiên lão sư, ngài còn nhớ đánh cược của chúng ta lúc trước không?
Hoắc Vũ Hạo hỏi.
Hiên Tử Văn nói:
- Tất nhiên nhớ rõ! Hả, đừng nói rằng ngươi có thể lấy ra mười Hồn Đạo Khí đó nhé! Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi làm được thì ta sẽ giữ lời theo ngươi!
Hoắc Vũ Hạo lắc đầu:
- Đệ tử vẫn chưa lấy được mười loại nhưng cũng có hai loại đã thành hình, mong lão sư xem qua rồi chỉ điểm giúp đệ tử. Đây cũng là kết tinh tâm huyết của đệ tử sau hai năm tiến vào học viện Hoàng Gia Nhật Nguyệt, đệ tử cũng mong chúng có thể có trợ giúp với lão sư.
Hai mắt Hiên Tử Văn sáng lên, thân thể cũng ngồi ngay ngắn lại:
- Nói mau, ngươi lại nghiên cứu ra hai loại Hồn Đạo Khí kiểu mới gì? Nhanh lấy ra cho ta xem!
Khi nhắc đến Hồn Đạo Khí là Hiên Tử Văn gần như quên hết mọi sự.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Hiên lão sư, trong hai tác phẩm này có một vật đệ tử có thể đưa ngài xem nhưng đệ tử mong rằng việc này không có người thứ ba biết được, còn vật thứ hai thì thì không thể lấy ra ở đây vì nơi này quá nhỏ bé. Đây cũng là bí mật của đệ tử, nếu ngài muốn xem thì cần phải có một phương pháp đặc thù!
- Phương pháp đặc thù?
Hiên Tử Văn ngạc nhiên.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Thông qua Tinh Thần Lực của mình đệ tử sẽ đem hình ảnh trong trí nhớ của mình về vật ấy truyền cho lão sư.