Tuyệt Thế Đường Môn

-Như vậy cũng được sao?
Hiên Tử Văn kinh ngạc hỏi. Tuy hắn biết Hoắc Vũ Hạo là hồn sư tinh thần hệ, nhưng nếu muốn thông qua tinh thần lực tái hiện ký ức, tuy khó khăn như nào hắn không rõ lắm, nhưng nhất định yêu cầu tinh thần lực rất cao.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu nói:
-Đệ tử làm được. Nhưng cần sư phụ hoàn toàn tín nhiệm đệ tử, đệ tử mới có thể tái hiện ký ức lại trong thức hải của ngài.
Hiên Tử Văn gần như không chút do dự nói:
-Vậy còn chờ gì nữa? Bắt đầu đi.
Lần này đến phiên Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc:
-Hiên lão sư, muốn ta tái hiện ký ức trong não hải cần ngài buông lỏng tâm thần, ngài không sợ…
Hiên Tử Văn hờ hững khẽ cười nói:
-Có gì đáng sợ chứ. Làm sư phụ ngươi hai năm, nếu như ta không biết tính tình ngươi, thì vị lão sư như ta thật bất tài. Đừng nói nhảm nữa, mau lên đi!
Vừa nói, hắn vừa nhắm hai mắt lại.

Trong mắt Hoắc Vũ Hạo khẽ lóe tia kinh nể, hắn hiểu, nếu như đổi là hắn, hắn sẽ không thể buông lỏng tinh thần cho tinh thần lực của người khác xâm nhập được.
Ánh vàng nhàn nhạt sáng lên từ mắt Hoắc Vũ Hạo, hắn đứng phía trước Hiên Tử Văn, kim quang trong mắt càng lúc càng mạnh, cả gian phòng bắt đầu xuất hiện vân sóng tinh thần lực. Vầng sáng vàng không ngừng dập dờn từ đầu Hoắc Vũ Hạo, bây giờ đến cả thân thể hắn cũng tỏa ánh vàng.
Sau khi dung hợp với hồn linh Tuyết Đế, tinh thần lực của Hoắc Vũ Hạo liền tăng mạnh, chính hắn cũng không rõ trình độ bản thân đã đạt đến mức nào, nhưng đã có thể thi triển vài năng lực mới.
Hai luồng ánh sáng vàng bắn ra từ mắt hắn, quang mang nhìn qua rất nhu hòa, nhưng khi quang mang này xuất hiện, một khí tức kỳ dị nháy mắt bao phủ cả gian phòng.
Thân thể Hiên Tử Văn khẽ chấn động, hắn cảm giác được một lực lượng mạnh mẽ xâm nhập tinh thần hải bản thân, hắn cố kiềm lại ý thức phản kháng. Quả không hổ là bát hồn hoàn, đấu la cấp hồn đạo sư, hắn lập tức khống chế được tinh thần lực bản thân, mặc cho cỗ tinh thần lực kia tiến vào. Nhưng hắn cũng không phải hoàn toàn không đề phòng, tinh thần lực của hắn thu lại, toàn bộ thủ hộ tại xung quanh tinh thần căn nguyên.
Tinh thần nhân loại theo hồn lực bản thân tăng lên mà tăng theo, dù sao, lực lượng mạnh hơn thì cũng cần tinh thần mạnh hơn để khống chế.
Hiên Tử Văn say mê nghiên cứu hồn đạo khí, mỗi ngày đều nằm trong tự hỏi, bởi thế, tinh thần lực của hắn còn mạnh hơn hồn sư cùng đẳng cấp. Nhưng lúc này, hắn kinh ngạc phát hiện, tinh thần lực xông vào tinh thần hải của hắn không chút yếu hơn tinh thần lực của hắn. Khi hai cỗ tinh thần tiếp xúc, không ngờ chủ động xuất hiện đồng hóa.
Hiên Tử Văn rõ ràng cảm giác được, khi tinh thần lực của Hoắc Vũ Hạo tiến vào tinh thần hải của hắn, không ngờ lại đem đến áp lực khổng lồ với hắn. Cũng chính là, nếu như hiện tại Hoắc Vũ Hạo tấn công hắn, hắn sẽ vô cùng bị động.
Nhưng đây là nếu như! Ngay khi Hiên Tử Văn kinh ngạc, đột nhiên, một bức tranh hiện ra trong não hắn.
Vừa bắt đầu, bức tranh chỉ là những hình nét đơn giản, sau đó xâu chuổi thành từng ảnh tượng.

Đây là một vùng đất hoang vu, núi đá lởm chởm xung quanh. Từ tranh vẽ không thể nhìn ra được đây là đâu, xung quanh vô cùng an tĩnh, từ cao nhìn xuống chỉ có một người, chính là Hoắc Vũ Hạo!
Hoắc Vũ Hạo đứng trên một ngọn núi nhỏ. Lúc này hắn đang ngẩng đầu nhìn trời. Hiên Tử Văn kinh ngạc phát hiện, trên trán Hoắc Vũ Hạo xuất hiện con mắt thứ ba.
Lúc mới đầu hắn còn tưởng bản thân hoa mắt, vội vàng tập trung tinh thần lực, vừa đúng nhìn đến kim quang lấp lánh ở con mắt trên trán Hoắc Vũ Hạo, không ngờ nảy sinh cảm giác bị nhìn chăm chú.
Con mắt thứ ba? Chẳng lẽ, linh mâu vũ hồn của hắn đã hoàn thành lần giác tỉnh thứ hai? Dù là hồn đạo sư, nhưng có thể tu luyện tới bát hoàn, phương diện tri thức về hồn sư của Hiên Tử Văn không kém chút nào.
Không đợi hắn kịp suy nghĩ, bức tranh lại biến đổi. Hoắc Vũ Hạo nâng lên tay phải, trên ngón trỏ của hắn là một giới chỉ ngọc bích rất lớn. Sáu ngôi sao nhỏ nối liền trên mặt giới chỉ không ngừng ánh lên quang mang mê người.
Tinh quang ngọc bích! Thứ tốt a! Tuy chỉ bằng móng tay, nhưng nếu chế tạo thành hồn đạo khí trữ vật, cũng đủ để dung nạp mười mét vuông. Thân là Hồn Đạo Sư cường đại, nhìn thấy tài liệu đỉnh cấp như này, việc đầu tiên Hiên Tử Văn nghĩ đến là chế tạo hồn đạo khí.
Lúc này Hoắc Vũ Hạo nâng tay phải lên, sáu ngôi sao trên giới chỉ tỏa ánh sáng lan rông, trong lam quang lấp lánh, một vật thể cao lớn hiện ra trước mặt hắn.
Nhìn thấy thứ này, tinh thần Hiên Tử Văn không thể bình tĩnh ngẫm nghĩ được nữa, cả người hắn như bị sét đánh, không khỏi run rẩy.
Đây là gì? Là một kim loại nhân bề ngoài rỉ sét, mà hình dáng lại có chút thô lậu giản đơn. Độ cao ước chừng ba thước năm, hoàn toàn là nhân hình, cũng không có trang sức hoa lệ gì, đường nét trên người vô cùng dứt khoát.

Hồn Đạo Khí Nhân Hình? Đây là đáp án đầu tiên trong lòng Hiên Tử Văn.
Phải biết, trọng tâm nghiên cứu của Minh Đức phường chính là Hồn Đạo Khí nhân hình. Bởi vì đối với Hồn Đạo Khí hiện tại, đây là bình cảnh khó vượt. Tác dụng của Hồn Đạo Khí nhân hình rất nhiều, nhưng nan đề còn nhiều hơn. Là một trong những người nghiên cứu, Hiên Tử Văn đương nhiên biết rõ.
Lúc này, Hoắc Vũ Hạo lại lấy ra một Hồn Đạo Khí nhân hình, mà nhìn qua còn có hình có dáng như vậy, sao hắn không kinh hãi chứ? Hắn thậm chí còn hoài nghi Hoắc Vũ Hạo rình coi cơ mật Minh Đức đường. Mà hắn tuyệt không tin tưởng đây là do Hoắc Vũ Hạo nghiên cứu thành công, nguyên nhân rất đơn giản, thể tích!
Khái niệm Hồn Đạo Khí nhân hình cũng không phải Hồn Sư mặt khải giáp, mà là thông qua cơ quan bên trong khống chế Hồn Đạo Khí, giống như Hoắc Vũ Hạo khống chế Toàn Địa Hình Thám Trắc Hồn Đạo Khí tự do hành động, chiến đấu, phòng ngự, công kích…
Mà muốn làm được như vậy, cần đại lượng trận pháp hạch tâm tổ hợp lẫn nhau, còn cần Hồn Sư cường đại khống chế.
Hoắc Vũ Hạo lấy ra Hồn Đạo Khí nhân hình này thể tích quá nhỏ, chỉ cao ba thước năm, bên trong có thể chứa bao nhiêu hạch tâm trận pháp chứ? Chỉ riêng muốn Hồn Đạo Khí nhân hình này hoạt động linh hoạt, sợ rằng cũng không làm được.
Trong tranh, Hoắc Vũ Hạo chậm rãi đi tới trước Hồn Đạo Khí nhân hình, không nhìn ra được hắn xúc phát như nào, nhưng Hồn Đạo Khí nhân hình bắt đầu biến hóa. Mặt nạ phía trước mở ra, sau đó từ cổ đến thân bắt đầu xuất hiện vết rách, từ từ mở ra, lộ ra khoảng không bên trong.
Nhìn vào không gian trống trải bên trong, Hiên Tử Văn càng thêm kiên định phán đoán bản thân. Xem ra, Hoắc Vũ Hạo muốn dùng Hồn Đạo Khí này ôm lấy bản thân, sau đó tiền hành thao tác.
Tinh thần Hiên Tử Văn khẽ buông lỏng, trong mắt hắn, tuy đây cũng là Hồn Đạo Khí nhân hình, nhưng chính xác phải là Hồn Đạo Khí khải giáp, do Hoắc Vũ Hạo tự thân khống chế, còn kém xa khống chế từ bên trong.
Hoắc Vũ Hạo quả nhiên chui vào, bề ngoài Hồn Đạo Khí khép lại, bao phủ lấy hắn. Sau đó hình vẽ đột nhiên biến đổi, không ngờ lại tiếp tục hiện ra ở không trung, đồng thời chia làm hai hình vẽ, một là cự ly gần quan sát Hồn Đạo Khí nhân hình, một là ở bên trong Hồn Đạo Khí nhân hình.
Bên trong Hồn Đạo Khí nhân hình, hai tay Hoắc Vũ Hạo cũng không tiến vào vị trí hai tay của bộ giáp, mà trước mặt hắn có một số bảng khống chế và cả dãy nút nhấn.
Sau đó Hiên Tử Văn liền nhìn đến, tay phải Hoắc Vũ Hạo kéo một bàn điều khiển, ở hình vẽ bên ngoài, Hồn Đạo Khí nhân hình đột nhiên mọc ra hai cánh rộng lớn. Hoắc Vũ Hạo liên tục ấn mấy nút, mười hai chùm sáng đồng thời phun ra từ đôi cánh, phi hành Hồn Đạo Khí mạnh mẽ nâng kim loại nhân lên, từ từ bay vào không trung.

-Tốc độ thật nhanh, đã vượt qua Hồn Đạo Khí thập cấp rồi! Trời ạ, tiểu tử này có thể làm ra mười hai cái Hồn Đạo Khí lục cấp để làm cơ quan đẩy sao? Khống chế thăng bằng còn tốt như vậy? Mà lại, có kim loại nhân bảo vệ, tự thân hắn chịu khí lưu xung kích cũng sẽ hạ thấp xuống.
-A, thật linh hoạt, đang ở trên không trung còn có thể làm những động tác này.
-Vì sao lại như vậy? Hai tay hắn không khống chế hai tay Hồn Đạo Khí nhân hình. Chẳng lẽ đây thật sự là Hồn Đạo Khí nhân hình? Không, không thể nào, ta không tin!
Hồn Đạo Khí nhân hình bay trên không một lát sau đó mới rớt xuống đất. Lần này hắn hạ cánh trên mặt đất tương đối bằng phẳng.
Hình vẽ vẫn như cũ, chia làm đôi, ở hình bên trong Hồn Đạo Khí, Hoắc Vũ Hạo không ngờ co hai đùi lại, như ngồi trên ghế ảo trong Hồn Đạo Khí nhân hình vậy.
Độ cao của Hồn Đạo Khí nhân hình này là ba thước rưỡi, độ dày bên ngoài đã hơn một thước, động tác này làm không gian bên trong chật chội hơn hẳn.
Hắn đang chứng minh cho ta… Nháy mắt, Hiên Tử Văn đã hiểu ra dụng ý của Hoắc Vũ Hạo.
Sau đó, tần suất vận động hai tay Hoắc Vũ Hạo tăng nhanh, bắt đầu không ngừng thao túng nút ấn.
Hồn Đạo Khí nhân hình bắt đầu động.
Lúc bắt đầu, nó chỉ đơn giản đi về phía trước, ngay sau đó, là nhảy vọt, lăn lộn, xoay người, thậm chí là động tác khó vươn eo!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận