Tuyệt Thế Đường Môn

Sắp trở về rồi. Hai năm rưỡi, đại sư huynh, tam sư huynh, tứ sư tỷ, ngũ sư tỷ, mọi người sao rồi? Vương Đông nữa, mọi người chờ ta và nhị sư huynh . Thất quái Sử Lai Khắc chúng ta sắp đoàn tụ rồi. Sư phụ, nếu ngài còn sống thì tốt biết bao. Đệ tử đã không phụ kỳ vọng của ngài, hai năm nay dù chỉ một khắc đệ tử cũng không dám buông lỏng, cuối cùng đã làm được cống hiến nhất định cho Hồn Đạo Hệ của học viện chúng ta a. Ngài chờ xem, tất có ngày, chúng ta sẽ vượt xa đế quốc Nhật Nguyệt trên phương diện Hồn Đạo Khí.
Tu luyện xong Tử Cực Ma Đồng, Hoắc Vũ Hạo cũng không vội đi ăn điểm tâm mà quay về giường bó gối minh tưởng một thời giờ. Ngủ sâu liên tục giúp hắn tinh thần hắn thanh tỉnh nhưng thân thể vẫn cần tiến hành điều chỉnh.
Khoảng thời gian này, Hồn Lực tiến bộ khá nhiều nhưng sau năm mươi cấp thì cho dù là Hồn Sư bình thường tốc độ tu luyện cũng sẽ chậm lại chứ đừng nói là hắn.
Một lúc lâu sau, đơn giản tắm táp rửa mặt một chút hắn mới đi đến thực đường ( căn tin - biên ) ăn sáng. Hoắc Vũ Hạo đang chuẩn bị đi tìm Phàm Vũ lão sư và nhị sư huynh thì lại gặp đôi khách không mời.
Khinh Tử Yên và Quý Tuyệt Trần hôm nay có chút kỳ quái, sắc mặt hai người trầm ngâm, phảng phất như có chuyện gì trọng đại sắp phát sinh. Cả hai cùng đi tới trước mặt Hoắc Vũ Hạo rồi ngăn hắn lại.
Hoắc Vũ Hạo đành chịu nói:
-Các ngươi đúng là vội không nhịn nổi mà! Kéo theo khuôn mặt chết cứng như vậy làm gì? Không phải là đánh sao? Các ngươi nói địa điểm đi. Đi, ta nhất định sẽ để các ngươi đã nghiền.
Bình thường đều là Khinh Tử Yên lên tiếng nhưng hôm nay lại là Quý Tuyệt Trầni:
-Hồn Đạo Thử Luyện Trường, đi!
Nói xong, hắn vác đại kiếm xoay người rời đi.
Khinh Tử Yên cũng nhìn Hoắc Vũ Hạo thật sâu rồi nói:
-Hôm nay chúng ta sẽ dùng toàn lực ẩn thận ứng phó.
Khóe miệng Hoắc Vũ Hạo khẽ nhếch:
-Lần trước các ngươi không cẩn thận sao, không toàn lực sao? Hay là hạ thủ lưu tình với ta? Đi thôi, mau đánh cho xong, ta còn có việc phải làm.
Khinh Tử Yên gật gật đầu rồi đi sau Quý Tuyệt Trần.
Hồn Đạo Thử Luyện Trường hình như đã được bọn họ đặt, lão sư phụ trách trông coi cũng không ngăn cản ba người tiến vào.
-Bao nhiêu tiền?
Hoắc Vũ Hạo hỏi Quý Tuyệt Trần.
Quý Tuyệt Trần trả lời:
-Một trăm kim hồn tệ một giờ.
Hoắc Vũ Hạo cười hắc hắc:
-Đối phó với hai ngươi không cần đến một giờ.
Đôi mắt Quý Tuyệt Trần lóe lên:

-Ngươi đừng vội đăc ýi, quả thực trước kia khi đối phó với ngươi ta không dùng toàn lực. Bởi vì Hồn Lực ta mạnh hơn ngươi, cũng không muốn chiếm tiện nghi. Như vậy làm ta không phát huy hoàn toàn năng lực của ta. Hôm nay ta sẽ dốc hết sức. Nếu như ngươi cảm thấy không đỡ được thì phải mau nhận thua!
Hoắc Vũ Hạo bị dọa nhảy dựng:
-Không đùa đấy chứ?
Hắn cũng biết trước kia Quý Tuyệt Trần đều đè nén Hồn Lực. Khinh Tử Yên tuy không làm vậy, nhưng khi đối kháng với hắn lại không sử dụng Hồn Đạo Khí, chỉ dựa vào Hồn Kỹ đánh với hắn.
Quý Tuyệt Trần gật gật đầu, bên kia Khinh Tử Yên đã bắt đầu mang Hồn Đạo Khí. Hiển nhiên, hai người muốn trước khi Hoắc Vũ Hạo rời đi, dùng thực lực mạnh nhất bản thân đấu với hắn một lần.
Ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo cũng trở nên nghiêm túc:
-Được rồi.
Quý Tuyệt Trần hỏi:
-Ngươi có cần điều chỉnh trạng thái không?
Hoắc Vũ Hạo lắc lắc đầu:
-Trả tiền chưa?
-Tiền gì?
Lúc này đến lượt Quý Tuyệt Trần sửng sốt.
Hoắc Vũ Hạo nói:
-Tất nhiên là tiền sân! Một trăm kim hồn tệ.
-…
-Trả chưa thế?
-Rồi!
Quý Tuyệt Trần đã có chút bó tay đành cao giọng trả lời.
-Vậy là được rồi.
Hoắc Vũ Hạo nói mà giống như thở phào một cái.
Quý Tuyệt Trần nói với Khinh Tử Yên:

-Ngươi lên trước.
Hoắc Vũ Hạo lại nói:
-Chúng ta đánh như vậy không có ý nghĩa. Hay là đánh cuộc đi, cược bằng các kim loại quý hiếm, dám không?
Khinh Tử Yên không chút khách sao mà trả lời:
-Ngươi nghèo đến phát điên rồi sao?
Hoắc Vũ Hạo gật đầu:
-Thật sự là thế!
-Ngươi muốn cược bao nhiêu?
Quý Tuyệt Trần tức giận nói tiếp:
-Ngươi nghĩ mình sẽ thắng sao?
-Đó là chuyện tất nhiên.
-Cược tất cả tích trữ của bản thân đi!
Đột nhiên Quý Tuyệt Trần hừ lạnh.
Lúc này đến lượt Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc:
-Ngươi chắc chắn? Ngươi có được bao nhiêu chứ?
Quý Tuyệt Trần nói:
-Lớn hơn tưởng tượng của ngươi nhiều lắm đấy!
Hoắc Vũ Hạo nhìn hướng Khinh Tử Yên, Khinh Tử Yên cũng gật đầu nói:
-Sao có thể thiếu phần ta chứ?
Hoắc Vũ Hạo lại không cho là đúng:
-Như vậy hai ngươi sẽ bị thiệt. Các ngươi nếu thắng ta, tuy thắng được không ít, nhưng không thể bằng các số vật cược của cả hai người được.
Khinh Tử Yên nói:

-Không sao, chúng ta không để ý.
Nhưng Hoắc Vũ Hạo lại chăm chú nói:
-Nhưng ta sẽ không chiếm tiện nghi của hai ngươi. Hai người cùng lên đi. Như vậy mới công bằng một chút.
Im lặng...
-Mau lui về sau, lui về, không biết quy tắc là phải kéo dài khoảng cách sao?
Hoắc Vũ Hạo phất phất tay với bọn họ rồi chủ động lùi lại.
-Ngươi không đùa đấy chứ?
Quý Tuyệt Trần lạnh giọng hỏi.
Hoắc Vũ Hạo khẽ cười:
-Các ngươi không phải cũng xem thường ta sao? Chẳng lẽ các ngươi cho rằng chỉ có các ngươi mới biết bảo tồn thực lực?
Quý Tuyệt Trần hít sâu một hơi rồi nói:
-Được, Tử Yên, cùng lên.
Khinh Tử Yên không ngờ Quý Tuyệt Trần lại đồng ý với lời của Hoắc Vũ Hạo. Điều này khác xa với kiêu ngạo thường ngày của hắn!
-Tuyệt Trần...ngươi?
Quý Tuyệt Trần nhàn nhạt nói:
-Nếu như đã đưa ra quyết định thì không được phép do dự!
-Được.
Khinh Tử Yên hồi đáp rồi bắt đầu tập trung tinh thần và ánh mắt.
Lúc này, trên người Khinh Tử Yên đã có thêm một tầng khải giáp, khải giáp màu tím nhạt, giáp cũng không bọc lấy toàn thân mà chỉ bảo vệ ngực bụng, hai vai, hai khuỷu và hai đầu gối.
Bộ dáng Quý Tuyệt Trần vẫn lạnh lung như cũ nhưng ánh mắt hoàn toàn ngưng tụ trên người Hoắc Vũ Hạo.
Khóe miệng Hoắc Vũ Hạo vẫn mang tia cười, phảng phất như xem thường đối thủ, không thèm để ý đến hai người mà tùy tiện lui về sau.
-Nếu như dùng Hồn Đạo Khí như vậy thì tất cả cùng dùng. Nhưng không được dùng loại công kích tầm xa, được chứ?
-Được!
Khinh Tử Yên đáp lại.
Hoắc Vũ Hạo dừng lùi bước, từng Hồn Đạo Khí lặng lẽ xuất hiện trên người hắn. Hồn Đạo Khí của hắn vô cùng kỳ bí, tất cả đều là màu xám, nhìn từ xa rất khó thấy rõ hình dáng.
Khinh Tử Yên biết rõ, Hoắc Vũ Hạo khi cận chiến chỉ sử dụng Thôi Tiến Khí, không biết lần này hắn còn dùng Hồn Đạo Khí nào nữa không.

-Lên đi.
Hoắc Vũ Hạo hét lớn một tiếng.
Khinh Tử Yên bắt đầu diđộng, toàn thân nàng bạo phát một tầng sương tím, tầng sương này mới đầu bao phủ hoàn toàn thân hình Quý Tuyệt Trần rồi bắt đầu lan tỏa che kín cả một khoảng sân.
Hoắc Vũ Hạo đã quen thuộc với Hồn Kỹ của nàng, đây là Hồn Kỹ đầu tiên của nàng, Huyễn Yên.
Hoắc Vũ Hạo cũng không vội hành động mà ánh mắt tập trung nhìn vào màn sương tím. Đối với hắn, uy hiếp từ Khinh Tử Yên không bằng Quý Tuyệt Trần. Công kích của Khinh Tử Yên tuy mạnh, nhưng với hắn còn chưa đủ phân định thắng thua. Quý Tuyệt Trần thì khác, một khi thiết kiếm của đối phương bạo phát thì rất có thể xảy ra việc một kích định thắng thua.
Lúc này Hoắc Vũ Hạo lại kinh ngạc nhận ra rằng mình không thể cảm giác được Quý Tuyệt Trần.
Kiếm ý sắc bén của Quý Tuyệt Trần biến mất không thấy đâu, thậm chí cả bản thân hắn cũng như tan biến. Tinh Thần Lực mạnh mẽ của Hoắc Vũ Hạo đã không cảm nhận được Quý Tuyệt Trần: Tinh thần thám trắc đã vô hiệu!
Nếu là trước kia, Hoắc Vũ Hạo nhất định sẽ vì kinh ngạc mà ảnh hưởng đến chiến lực bản thân nhưng lúc này trong đầu hắn lại lóe lên một tia sáng.
Hoắc Vũ Hạo động, bốn Thôi Tiến Khí sau lưng hắn lóe sáng cùng lúc. Cả người hắn cuộn tròn trên không trung rồi như đạn pháo bắn thẳng về phía trước, xông vào làn sương tím ( Huyễn Yên tử sắc - biên )
Thân trong không trung nhưng băng giáp đã che phủ toàn thân hắn - Băng Hoàng Hộ Thể. Dưới sự khống chế xảo diệu củaTinh Thần Lực, Toản Thạch Băng Tinh Hộ Thể không hề ảnh hưởng đến các Hồn Đạo Khí khác.
Đột nhiên một luồng sáng tím xuất hiện trước mặt Hoắc Vũ Hạo, đó là một quả cầu ánh sáng chỉ bằng nắm tay, sương khói uốn lượn quanh quả cầu mà bản thân nó lại như được tạo thành từ sương khói.
-Thật độc! Vừa ra tay đã là tuyệt chiêu.
Hoắc Vũ Hạo hơi kinh hãi, đây là Hồn Kỹ thứ sáu của Khinh Tử Yên, Yên Đan.
Bàn tay phải chụp về phía trước, Hoắc Vũ Hạo dùng lực nắm chặt lấy Yên Đan. Nhưng Yên Đan vừa bị nắm thì sương mù xung quanh đột nhiên tăng mạnh rồi vây lấy Hoắc Vũ Hạo.
Ánh sáng bích lục tỏa ra khắp nơi, Vĩnh Đông Chi Vực được mở ra. Đây là biện pháp đối phó sương khói tốt nhất.
Nhưng bất ngờ lại xuất hiện, từng tiếng nổ to vang lên, sương khói xung quanh bị đông lại rồi nổ tung, xung lực mạnh mẽ không ngừng ép tới người Hoắc Vũ Hạo.
Tự bạo Yên Đan? Chỉ để duy trì Huyễn Yên sao?
Khóe miệng Hoắc Vũ Hạo khẽ nhếch lên. Thật đáng tiếc, Vĩnh Đông Chi Vực của ta đã không còn như trước chỉ có thể sử dụng trong một thời gian ngắn!
Sương khói lan khắp mặt sân, nhưng bên trong sương khói lại xuất hiện vô số hoa tuyết, nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm mạnh. Lúc này sương khói vẫn bị đông lại nhưng khi nổ tung lại hóa từng từng làn khói nhỏ hình lông ngỗng rồi nhẹ nhàng tiêu tán, khung cảnh bị sương khói che khuất cũng đã hiện rõ.
Ánh sáng lục trên người Hoắc Vũ Hạo tan biến. Khinh Tử Yên kinh ngạc nhìn đối thủ cách nàng chỉ năm thước. Nàng hoàn toàn không hiểu Hoắc Vũ Hạo đã dùng biện pháp gì để phá vỡ sự kết hợp giữa Huyễn Yên và Yên Đan. Lúc đó nàng còn nghĩ mình có thể khóa chặt Hoắc Vũ Hạo...
Hoắc Vũ Hạo cũng không nhìn nàng mà ánh mắt tập trung sang phía bên cạnh.
Quý Tuyệt Trần tĩnh lặng đứng đó, cả người bao phủ bởi sắc xám nhàn nhạt. Lúc này, hắn tạo cho Hoắc Vũ Hạo cảm giác đây không phải một người mà là một pho tượng đá. Khí tức của hắn hoàn toàn tan biến. Cảm giác nguy cơ mãnh liệt từ tượng đá truyền đến Tinh Thần Hải của Hoắc Vũ Hạo.
Hay cho tên Quý Tuyệt Trần, không ngờ còn biết giấu độc chiêu!
Hoắc Vũ Hạo không tiến mà lùi, nơi ngực tuôn ra cường quang, lại là Thôi Tiến Khí, Hồn Đạo Khí này giúp hắn lùi lại thật nhanh trong chớp mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận