Tuyệt Thế Đường Môn

Thân hình Kinh Tử Yên chớp lên muốn ngăn trở hắn. Hoắc Vũ Hạo không cho nàng cơ hội ra tay, tay phải của hắn quét ngang tung ra Ám Kim Khủng Trảo.
Đột nhiên một vòng Tử Sắc Linh Lung (tử: tím – dg) lóe ra từ người Kinh Tử Yên, hai tay nàng xuất hiện thêm một chuôi Nguyệt Nha Nhận. Vòng Tử Sắc Linh Lung kia là một Hồn Đạo Khí bảo hộ cấp sáu, nàng dùng tất cả để chống lại một đòn toàn lực của Ám Kim Khủng Trảo.
Chỉ để cản ta lui lại sao?
“Phốc” Khi tiếp một kích của Ám Kim Khủng Trảo thì thân thể Kinh Tử Yên hóa thành một làn khói tản ra xung quanh, Hồn Đạo Hộ Tráo cấp sáu cũng lóe lên một cái rồi rơi xuống đất, màn sương khói vốn đã tản mát lại bắt đầu ngưng tụ vây lấy Hoắc Vũ Hạo. Lúc này Hoắc Vũ Hạo có cảm giác không gian xung quanh trở nên sền sệt như hắn bị dính vào một vũng bùn, tốc độ trong nháy mắt giảm mạnh.
Vì nàng đã hóa thành màn khói nên Hồn Đạo Hộ Tráo rơi xuống đất, đây cũng không phải ý muốn của nàng mà do Hoắc Vũ Hạo phá giải Huyễn Yên quá nhanh buộc nàng phải túng thế tùng quyền. ( Bị hoàn cảnh bắt buộc mà phải làm việc theo nó - dg)
Hảo Cá Sĩ Yên, Ngưng Yên.
Hào quang trước ngực Hoắc Vũ Hạo thu lại, hắn không dùng Thôi Tiến Khí nữa mà một quầng ánh sáng vàng bỗng nhiên từ người hắn tỏa ra.
Toàn bộ Ngưng Yên đặc bỗng nhiên bị đẩy khỏi cơ thể hắn, bản thể ngưng yên ( thân hình hóa khói – dg) của Kinh Tử Yên chính là vũ khí lợi hại nhất của nàng, đây cũng có thể xem như đã bước nửa chân vào cảnh giới Võ Hồn Chân Thân nhưng khi gặp phải cảnh giới Tinh Thần Quân Lâm Thiên Hạ của Hoắc Vũ Hạo lại trở nên vô dụng.
Hoắc Vũ Hạo bỗng thực hiện một động tác kỳ lạ, tay trái của hắn giơ lên nắm lấy làn khói tím trước mắt, bàn tay phải lại xòe ra kéo màn sương theo hướng từ dưới lên. Cả hai bàn tay đều tỏa ánh vàng rực rỡ, song Linh Mâu cũng phát động cùng lúc.
Lúc này màn sương dao động kịch liệt như đã vượt khỏi sự khống chế của Kinh Tử Yên.
- Tử Yên, ta không muốn đả thương ngươi!
Hoắc Vũ Hạo trầm giọng. Cùng lúc đó cực hạn hàn khí từ người hắn phát ra khiến màn sương nhanh chóng bị khuếch tán.
Hắn vừa dùngTuyết Vũ Cực Băng Vực nhưng không muốn bại lộ quá nhiều nên vừa phóng ra đã thu vào. Cho dù trạng thái ngưng yên của Kinh Tử Yên khá mạnh mẽ nhưng gặp phải Tuyết Vũ Cực Băng Vực xem như gặp khắc tinh, nếu không cẩn thận có thể bị thương nặng, thậm chí khó khôi phục hình người!
Sương mù ngưng tụ, Kinh Tử Yên trở lại hình người, nhưng tác dụng từ đòn lúc nãy lên sương khói vẫn ảnh hưởng đến nàng. Thân thể nàng xoay mạnh một vòng suýt té ngã, nàng phải cố gắng xoay thêm vài vòng mới giữ lại được thăng bằng.
Ngay lúc đó, kiếm si Quý Tuyệt Trần ra tay.
Mục địch cầm chân Hoắc Vũ Hạo của Kinh Tử Yên đã thành công.

Ánh sáng màu xám như dải lụa vung dài, nó xuất hiện mà không hề mang theo dao động Hồn Lực, bên ngoài nhìn vào chỉ giống như một dải sáng vô hại không có bất kỳ khả năng công kích gì.
Nhưng những nơi mà ánh sáng màu xám đó đi qua đều xuất những khe nút không gian đen ngòm, rõ ràng là không gian đã bị chém đứt.
Hoắc Vũ Hạo luôn chú ý động tĩnh của Quý Tuyệt Trần, ngay khi Quý Tuyệt Trần vừa ra tay thì hắn cũng như một bông hoa tuyết nhẹ nhàng bay ngược ra phía sau. Lúc này hắn không hề sử dụng bất cứ Hồn Đạo Khí nào.
Kim quang dày đặc ngưng kết vào tay trái, một quang ảnh màu cam nhạt chợt xuất hiện phía sau lưng hắn rồi biến mất. Lúc này bàn tay của hắn được kim quang bao phủ đã trở nên trong suốt như ngọc.
Hắn nhẹ nhàng đánh ra một chưởng, chưởng này nhìn có vẻ tùy ý nhưng lại vừa khớp chặn đứng hướng đi của đạo ánh sáng xám.
Kinh Tử Yên chăm chú quan sát trận chiến không bỏ qua một chi tiết nào. Bàn tay ngọc và dải lụa xám vừa chạm vào nhau lập tức tách ra.
Thân thể Hoắc Vũ Hạo lơ lửng trên không trung rồi như một chiếc lá nhẹ nhàng uốn lượn đáp xuống mặt đất.
Quý Tuyệt Trần xuất hiện tại chỗ cũ, gương mặt vẫn bình tĩnh như pho tượng nhưng Thiên Ngoại Vẫn Thạch Kiếm trong tay đã hóa thành màu trắng.
"Keng keng keng keng keng..."
Những tiếng nổ nhỏ vang lên liên tiếp, Thiên Ngoại Vẫn Thạch Kiếm vỡ tan ra thành từng mảnh nhỏ trắng như tuyết.
Hoắc Vũ Hạo đã đáp xuống cách đó hơn hai mươi mét nhìn về phía hăn.
Quý Tuyệt Trần không nói gì, hắn cũng không vì việc Thiên Ngoại Vẫn Thạch Kiếm theo mình hơn hai mươi năm bị vỡ nát mà sinh ra tức giận.
Chiến đấu vẫn chưa dừng lại, hắn bỗng giơ tay phải lên rồi điểm về phía Hoắc Vũ Hạo, một đạo kiếm khí màu xám bắn ra rồi hóa thành hình dáng một thanh kiếm dài ba mét bắn thẳng về phía Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo cũng giơ tay phải chém ra một đạo kiếm quang, ánh sáng lam chớp lên rồi biến mất.
Hai đạo kiếm quang tuy tạo ra thanh thế kinh người nhưng chỉ mỏng như giấy, điều đáng kinh ngạc là hai tờ giấy mỏng này lại trùng khớp chạm vào nhau giữa không trung.
Âm thanh sắc bén chói tai vang lên, không gian bị vỡ nát tạo thành từng khe đen dài.

-Ầm
Sau đó là một tiếng nổ vang, một đợt sóng khí kinh khủng từ trung tâm vụ nổ quét mạnh sang hai bên.
Thân hình Quý Tuyệt Trần trượt dài về sau, hai chân vì cắm chặt trên đất tạo thành hai rãnh sâu. Hoắc Vũ Hạo phía bên kia cũng không khác mấy, thân hình hắn bị bắn tung lên không rồi sau đó lại như hoa tuyết nhẹ nhàng tung bay, hai chân hắn thi truyển Quỷ Ảnh Mê Tung hóa giải toàn bộ xung lực rồi đáp xuống mặt đất.
Sau khi đáp xuống đất, Hoặc Vũ Hạo nhìn chằm chằm vào Quý Tuyệt Trần:
- Thật không ngờ ngươi đã lĩnh ngộ được huyền bí của việc dung hợp Tinh Thần Lực và Hồn Lực? Thật không hổ là kiếm si! Nếu ta không lầm thì vừa rồi chính là lĩnh vực của ngươi đúng không? Tên gọi là gì?
Quý Tuyệt Trần thản nhiên nói:
- Tịch. Tịch trong tịch mịch. Tuy nhiên nó vẫn chưa được hoàn thiện, nếu không thì đã không cần Tử Yên ngăn chặn ngươi một lúc.
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười:
- Thật ra nãy giờ cũng xem như chúng ta đánh tay đôi mà thôi. Cách thức chiến đấu của ngươi quá đặc biệt nên không thể phối hợp cùng người khác. Lúc nãy cho dù Tử Yên không ra tay ta cũng sẽ chờ ngươi hoàn thành lĩnh vực!.
Lúc này ánh mắt Quý Tuyệt Trần lại lóe sáng:
- Một kiếm vừa rồi gọi là gì, ta nhận thấy trong đó có sự kiêu hàn ( cực hàn và cao ngạo ), còn có một chưởng kia nữa.
Hoắc Vũ Hạo trả lời:
- Kiếm gọi là Băng Cực Vô Song còn chưởng là Hàn Vô Tuyết, cả hai đều là Hồn Kỹ mà ta vừa luyện thành.
Quý Tuyệt Trần thản nhiên nói:
- Ta thua.

Hoắc Vũ Hạo lắc đầu:
- Không, ngươi không thua. Trận chiến của chúng ta vẫn chưa kết thúc. Chiến pháp ( phương pháp chiến đấu – dg ) dung hợp Tinh Thần Lực và Hồn Lực rồi từ đó biến kiếm ý thành thực thể của ngươi vẫn chưa hoàn toàn hoàn thiện. Băng Cực Vô Song của ta cũng không thể liên tục sử dụng vì Hồn Lực tiêu hao rất lớn. Cho nên ta nghĩ trận này bất phân thắng bại.
Quý Tuyệt Trần lắc đầu,
- Ta rất rõ ràng mình thắng hay thua, ngươi còn chưa dùng đến Quân Lâm Thiên Hạ, hơn nữa lúc nãy ngươi cũng nương tay với Tử Yên. Còn nữa, lĩnh vực của ngươi đã biến đổi.
Hoắc Vũ Hạo cười lớn:
- Năng lực quan sát của ngươi thật tốt, trong tương lai nếu đối thủ của ta đều như ngươi thì ta cũng không còn đất mà lăn lộn.
Quý Tuyệt Trần hỏi:
- Sau khi trở về ngươi cũng sẽ ở lại học viện Sử Lai Khắc phải không?
Hoắc Vũ Hạo trả lời:
- Tạm thời là vậy, ít nhất là đến Đấu Hồn Đại Tái lần sau.
- Đi đường cẩn thận!
- tạm biệt.
Kinh Tử Yên đi đến bên cạnh Quý Tuyệt Trần rồinhìn hắn thật lâu
- Đừng tưởng rằng ngươi chạy về học viện Sử Lai Khắc thì chúng ta sẽ buông tha ngươi.
Hoắc Vũ Hạo cười sảng khoái:
- Có bản lĩnh cứ đến, nơi đó là đị bàn của ta, ở học viện Sử Lai Khắc có không ít Hồn Sư mạnh hơn ta đâu, đến lúc đó chỉ sợ các ngươi không biết nên khiêu chiến với ai.
Hai mắt Quý Tuyệt Trần chợt lóe sáng:
- Hy vọng ngươi không lừa ta.

Hoắc Vũ Hạo ngạc nhiên:
- Đừng nói là các ngươi thật sự đi nhé?
Kinh Tử Yên cười cười:
- Chuyện này không nói trước được.
Nói xong nàng kéo tay Quý Tuyệt Trần rời đi.
Nhìn bọn họ rời đi, Hoắc Vũ Hạo cũng cười cười rồi lầm bầm:
- Ta còn mong các người đến đấy. Nếu đến rồi, ta sẽ có biện pháp khiến các ngươi không muốn trở về.
Nhìn quanh hồn đạo thí luyện trường, Hoắc Vũ Hạo thở ra một mạnh một hơi. Hắn giơ tay phải lên, trong lòng bàn tay đã có một vết máu.
- Kiếm ý thật mạnh! Thật sự thì ngươi vẫn không thua mà. Ngươi cũng biết, trước mặt ngươi thì các phụ trợ suy nhược, hỗn loạn của ta đều không dùng được. Kiếm ý ngưng hình của ngươi quả là khắc tinh đối với các Hồn Sư hệ Khống Chế. Ta vẫn chưa thể hoàn toàn dung hợp Quân Lâm Thiên Hạ vào Tuyết Đế Tam Tuyệt…
Ở nơi đây quả thật Hoắc Vũ Hạo không có nhiều bằng hữu. Nhưng hắn vẫn là quyết định muốn đi gặp một người. Hơn nữa, lúc này hắn có thể gặp với tâm trạng thoải mái.
- Sao cơ? Ngươi muốn gặp đường chủ?
Lâm Giai Nghị nhìn thanh niên đứng trước mặt mình với ánh mắt kinh ngạc.
Hơn hai năm trôi qua, các đệ tử của học viện Sử Lai Khắc đến đây làm trao đổi sinh xuất hiện không ít nhân tài nhưng tên đệ tử trước mắt này là người đáng chú ý nhất. Sau trận thi đấu giao lưu lúc trước, hơn nửa năm trôi qua mà hắn không hề tiến bộ gì.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu:
- Chúng ta cũng sắp rời đi rồi, trước khi đi ta muốn cám ơn đường chủ và còn có một việc quan trọng muốn nói.
Một học viên bình thường muốn gặp được Kính Hồng Trần phải trải qua rất nhiều khó khắn, có thể khả năng gần như bằng không. Kính Hồng Trần là ai? Minh Đức Đường là gì? Có thể nói tại đế quốc Nhật Nguyệt thì Kính Hồng Trần chính là dưới một người trên vạn người.
Nhưng tên đệ tử trước mắt lại có địa vị đặc thù, cho dù là Lâm Giai Nghị cũng không tiện trực tiếp từ chối.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận