Tuyệt Thế Đường Môn

- Được rồi, ngươi chờ một chút, ta đi hỏi xem Đường chủ có thời gian gặp ngươi hay không.
- Vâng.
Hoắc Vũ Hạo ngồi xuống một bên, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tâm, bộ dạng nghiêm chỉnh.
Lâm Giai Nghị cầm lấy Hồn Đạo Khí truyền âm nội bộ, thông qua Hồn Lực dao động đặc thù mà truyền tin ra ngoài.
Một lát sau, giọng nói của Đường chủ Kính Hồng Trần vang lên.
- Hả? Hoắc Vũ Hạo muốn gặp ta? Được, ngươi dẫn hắn đến đây đi.
Kính Hồng Trần rất sáng khoái đáp ứng thỉnh cầu của Hoắc Vũ Hạo. Trên thực tế, hắn rất tò mò, thiếu niên thiên tài đến từ Học viện Sử Lai Khắc muốn gặp hắn có chuyện gì. Chẳng lẽ hắn muốn chuyển sang Minh Đức Đường? Không có khả năng!
Vừa nghĩ đến đây, tâm tình Kính Hồng Trần không khỏi tốt hẳn lên.
Hoắc Vũ Hạo được Lâm Giai Nghị đưa đến văn phòng Minh Đức Đường chủ Kính Hồng Trần.
- Đường chủ vẫn khỏe chứ.
Hoắc Vũ Hạo rất lễ phép tiến lên hành lễ.
Kính Hồng Trần mỉm cười:
- Ngồi đi.
Hoắc Vũ Hạo không ngồi, vấn đứng nói:
- Đệ tử có chút chuyện muốn nói một mình với ngài, có thể chứ?
Kính Hồng Trần lặng đi một chút, sau đó phất tay với Lâm Giai Nghị.
Khóe miệng Lâm Giai Nghị hơi nhúc nhích, trong lòng thầm nghĩ, Đường chủ thật dung túng cho tiểu tử này. Nhưng nàng hành động không chậm, lui bước nhanh ra khỏi phòng, đồng thời còn đóng cửa lại.
- Lúc này có thể nói rồi đấy.
Kính Hồng Trần đánh giá thanh niên trước mặt, hơn hai năm, Hoắc Vũ Hạo đã cao lớn hơn nhiều, giờ đã thành người lớn rồi. Dáng người cao khỏe, lưng dài vai rộng, tay vượn eo ong, hắn còn kinh ngạc phát hiện, trên người Hoắc Vũ Hạo nhiều thêm một khí chất kỳ lạ, nguyên bản vừa khuôn mặt phải bình thường lại có vẻ trầm ổn cương nghị, có vài phần mị lực nam nhân trưởng thành. Nhất là ánh mắt đặc biệt sáng ngời, làm người khác khó quên.
Hoắc Vũ Hạo nói:

- Đệ tử đã vào Học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư hơn hai năm, hai năm nay được Đường chủ quan tâm giúp đỡ nhiều nên kiến thức, kinh nghiệm và thành tựu trên phương diện Hồn Đạo Khí đã có bước tăng vọt. Hoạt động trao đổi giữa hai học viện đã sắp kết thúc, để tỏ lòng biết ơn với ngài, đệ tử muốn tặng ngài một món lễ vật.
- Tặng ta lễ vật?
Kính Hồng Trần nhất thời cực kì hứng thú, chưa bao giờ có đệ tử làm như vậy. Trên thực tế cũng không ai dám làm vậy. Hắn trăm triệu làn không tưởng nổi Hoắc Vũ Hạo đến gặp mình là để tặng lễ vật.
Kính Hồng Trần cười mà như không cười nhìn Hoắc Vũ Hạo nói:
- Thu lễ vật này của cậu có vẻ không ổn.
Hoắc Vũ Hạo vội vàng lắc đầu nói:
- Không có gì đâu ạ, đây chỉ thuần túy là cảm tạ ngài mà thôi. Là đệ tử tự mình làm một món Hồn Đạo Khí, hi vọng ngài sẽ thích.
Vừa nói hắn vừa sờ lên Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ, lấy ra một hộp kim loại màu đen đặt trước mặt Kính Hồng Trần.
- Đường chủ, đây chỉ là một mô hình Hồn Đạo Khí mà đệ tặng ngài làm qua lưu niệm, những cơ quan trên đó đệ tử đã trang bị đầy đủ. Nếu như ngài cần sử dụng, chỉ cần như vậy…
Vừa nói, hắn vừa làm mẫu cho Kính Hồng Trần.
Nếu Hiên Tử Văn ở đây nhất định sẽ phát hiện, hộp kim loại Hoắc Vũ Hạo đưa cho Kính Hồng Trần, cùng cái làm hắn khiếp sợ giống nhau như đúc…
Kính Hồng Trần tiếp nhận hộp kim loại, cầm trong tay và nhìn nhìn. Cái Hồn Đạo Khí này thực có chút thô, hoàn toàn không có khuynh hướng cảm xúc mềm mại Hắn thoáng thúc dục Hồn Lực để cảm thụ một chút, liền phát hiện bên trong bất quá chỉ có một hạch tâm pháp trân tụ năng lương đơn giản mà thôi.
- Tốt, cảm ơn cậu.
Trong lòng có chút khinh thường, nhưng hắn không hề biểu hiện ra ngoài.
Hoắc Vũ Hạo cung kính cúi người chào:
- Ta xin cáo từ. hẹn gặp lại Đường chủ.
Nói xong hắn xoay người muốn đi, không muốn ở lâu.
Hoắc Vũ Hạo đi rồi, khóa miệng Kính Hồng Trần toát ra một nụ cười đùa cợt. Tiểu tử này chẳng lẽ muốn nói với ta hắn căn bản không học được cái gì, tặng đồ chơi này để châm chọc ta không chịu dạy hắn bản lĩnh gì thật sự sao? Thật là lá gan không nhỏ a! Còn dạy ta dùng một Hồn Đạo Khí chỉ sợ cấp đồ chơi trẻ con còn chưa đến.
Vừa nghĩ, hắn theo bản năng dựa vào phương pháp thao tác Hoắc Vũ Hạo vừa nói đơn giản thao tác một chút, sau đó hướng về phía vách tường phía trước.
Kính Hồng Trần xem ra, bất quá tối đa cũng chỉ là một hồn đạo xạ tuyến, hơn nữa uy lực cũng sẽ không quá lớn. Vừa rồi lúc hắn thúc dục Hồn Lực liền phát hiện pháp trận tụ năng trung tâm có chứa Hồn Lực, hẳn là Hoắc Vũ Hạo mới vừa quán chú vào, còn chưa kịp bốc hơi.

- Vèo vèo vèo…
Tiếng xé gió liên tiếp vang lên dọa Kính Hồng Trần nhảy dựng lên.
Ngay sau đó, vách tường đối diện truyền đến một chuỗi tiếng động “xoẹt xoẹt…”. Kính Hồng Trần theo bản năng nhìn thoáng qua hộp đen trong tay sau đó nhanh chóng rời khỏi bàn làm việc đi tới. Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
- Vào đi.
Kính Hồng Trần dừng bước.
Lâm Giai Nghị từ bên ngoài đi vào:
- Đường chủ, ngài còn phân phó gì sao?
Kính Hồng Trần vừa nhìn hắn vừa tiếp tục đi tới vách tường, rất nhanh đã tìm được vài mũi tên sắt nhỏ đã đâm sâu vào vách tường.
Hắn xoay người cầm lấy cái hộp đen, rót một chút Hồn Lực vào, sau đó ấn nút khởi động, lại một chuỗi tiếng vang vèo vèo vang lên. Một chùm sáng đen lóe lên, ngay sau đó vách tường đối diện cũng vang lên tiếng động.
- Cái này…
Ánh mắt Kính Hồng Trần toát lên vẻ kinh nghi bất định, hắn đột nhiên hiểu rõ điều gì, lập tức nói với Lâm Giai Nghị:
- Đi, gọi Hoắc Vũ Hạo về cho ta.
- Dạ!
Lâm Giai Nghị không dám hỏi nhiều, xoay người chạy đi gọi Hoắc Vũ Hạo.
Cái Hồn Đạo Khí này làm sao kích phát được hạch tâm pháp trận? Sau đó bắn tên ra ngoài? Không phải hồn đạo xạ tuyến, càng giống mô hình Định Trang Hồn Đạo Khí hơn. Đáng sợ hơn là cái Định Trang Hồn Đạo Khí này không cần Hồn Lực thúc giục, mà là sau khi rót Hồn Lực vào, trực tiếp dùng tay điều khiển. Trang bị này chế tạo như thế nào đây?
Cơ hồ có chút khẩn cấp, Kính Hồng Trần đã nghĩ muốn mở cái hộp này ra, nhưng hắn vừa mới động, bên trong hộp đen liên tiếp vang lên thanh âm.
- Trang bị tự hủy. Hảo tiểu tử!
Kính Hồng Trần không cần nhìn, cũng biết bên trong trang bị đã xong đời, không thể dùng lại.

Hoắc Vũ Hạo vừa mới đi, gọi về tự nhiên là không khó, nhất là hắn vốn bước đi vô cùng chậm, cũng không có ý đi xa.
Một lát sau, hăn một lần nữa đứng trước mặt Minh Đức Đường chủ Kính Hồng Trần
- Nói đi, mục đích của cậu là gì?
Kính Hồng Trần trầm giọng hỏi.
Lúc này đây Hoắc Vũ Hạo cũng không bảo Lâm Giai Nghị rời đi, chỉ là mặt mày mờ mịt nhìn hắn nói:
- Có mục đích gì?
Kính Hồng Trần run rẩy trong lòng, tiểu tử này, thực muốn diễn à!
- Này.
Hắn quơ quơ cái hộp đen trong tay.
Hoắc Vũ Hạo lặng người đi một chút rồi nói:
- Không có mục đích gì cả! Chỉ là tặng ngài lưu niệm thôi, di, sao lại bị hủy rồi?
Trong nháy mắt lúc Kính Hồng Trần giơ cái hộp lên, cái hộp vang lên tiếng “hoa lạp lạp”. Hiển nhiên kết cấu bên trong đã bị hủy.
Trong mắt Hoắc Vũ Hạo toát ra một tia khó hiểu cùng thương tâm:
- Đường chủ, dù ngài khinh thường cái vật nhỏ ta làm ra này, ta cũng chỉ tặng ngài làm kỉ niệm thôi mà, ngài cần gi phải phá hư nó chứ.
Kính Hồng Trần thiếu chút đã tin đây là tình cảm thật của Hoắc Vũ Hạo. Tiểu tử này diễn trò quá giống:
- Được rồi, đừng giả bộ. Trực tiếp ra giá đi. Ta muốn biết kết cấu cụ thể của thiết bị khởi động này.
Lấy nhãn lực của hắn, đương nhiên nhìn ra được diệu dụng của hộp đen này.
Hoắc Vũ Hạo lại ra vẻ mờ mịt:
- Cái gì mà thiết bị khởi động? Đây chỉ là một đồ chơi nhỏ ta tiện tay làm ra thôi. Hơn nữa cũng đã đưa cho ngài.
Còn giả ngu? Kính Hồng Trần cảm thấy sự chịu đựng của mình sắp hết sạch:
- Ý của ta là muốn cậu vẽ lại kết cấu bên trong cái hộp đen này. Ta đồng ý trả thù lao tương xứng.
- Nha. Nguyên lai là như thế.
Hoắc Vũ Hạo làm bộ dạng tỉnh ra.

- Chỉ là Đường chủ, đệ tử nghiên cứu ra vật này vô cùng tốn sức. Nếu như bán đi thì thật lỗ nha !
Kính Hồng Trần tức giận nói:
- Ra giá đi! Chẳng lẽ ta giống như người keo kiệt sao?
Hoắc Vũ Hạo giơ một bàn tay lên, chìa năm ngón tay lên, nghĩ ngợi, lại gập hai ngón lại, chỉ còn ngón trở, ngón áp út cùn ngón giữa.
- Ba kiện đi, ba kiện Hồn Đạo Khí cấp chín, đệ tử sẽ đổi với ngài.
Hắn nói thực tự nhiên, giống như là cần ở Kính Hồng Trần ba túi gạo nhẹ nhàng vậy.
Lâm Giai Nghị thiếu chút đã phun ra một ngụm máu. Gì? Ba kiện Hồn Đạo Khí cấp chín? Tiểu tử này coi cửu cấp Hồn Đạo Khí là gì? Một gã Hồn Đạo Sư cấp chín muốn hoàn thành một món Hồn Đạo Khí cấp chín hoàn mĩ không biết cần hao phí bao nhiêu tâm huyết và tài liệu. Một hôp sắt đen nhỏ xíu mà đòi đổi lấy ba kiện Hồn Đạo Khí cấp chín?
Cơ mặt Kính Hồng Trần nháy mắt cứng ngắc lại, vẻ mặt vồn mỉm cười nhát mắt không còn lại chút gì:
- Này nhóc, cậu đang lừa đảo sao?
Hoắc Vũ Hạo lắc đầu nói:
- Không có! Đệ tử chỉ cảm thấy nghiên cứu của mình rất quý giá, rất có giá trị. Hơn nữa, giá cả có thể thương lượng mà, ngài nói đi?
Lập tức, hắn gập thêm ngón áp út của mình lại:
- Hai kiện, ngài thấy được chưa?
Kính Hồng Trần đầu đầy mồ hôi:
- Được cái rắm. Vật này của cậu dù có chút giá trị nhưng sao có thể so sánh với Hồn Đạo Khí cấp chín được.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Định Trang Hồn Đạo Pháo Đạn Dã Hành cấp chín cũng được, để tử đành chịu thiệt mà chấp nhận.
Chữ “cút” đã lên đến miện Kính Hồng Trần suýt chút nữa đã phun ra. Hắn lúc này mới nhớ, thời gian trước trận đấu trao đổi tiểu tử này lừa đảo mình như thế nào. Chắc chắn hôm nay hắn cố ý đem cái Hồn Đạo Khí này tới cho mình xem, sau đó ra giá.
Nhưng thật ra Kính Hồng Trần cũng không quá tức giận, thậm chí còn cảm thấy có một chút may mắn, ít nhất là Hoắc Vũ Hạo đem cái Hồn Đạo Khí này cho hắn xem mà không phải đem về học viện Sử Lai Khắc mà không nói gì với hắn. Nếu thiết bị khởi động này sử dụng trên Định Trang Hồn Đạo Khí thì hiệu quả sẽ cực kì tốt. Hơn nữa, nguyên lí còn có thể kết hợp với Hồn Đạo Khí, tác dụng rất rõ ràng. Loại phát động này thì dù là người thường cũng có thể sự dụng. Thật là một Hồn Đạo Khí bổ sung năng lượng quá tốt! Huống chi hắn đã nghe Hiên Tử Văn nói, gần đây nghiên cứu vấn đề phong kín bình sữa đã có chút tiến triển.
Nếu thiết bị khởi động này kết hợp với Hồn Đạo Khí,còn có bình sữa phong kín nữa thì…



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận