Kính Hồng Trần giận dữ hét:
- Tại sao ngươi lại cần nhiều như vậy... tám mươi phiến vảy Ngân Long. Con Ngân Long kia được săn giết vào ba nghìn năm trước. Toàn bộ tài liệu nó lưu lại toàn bộ đều rất trân quý, có thể bảo tồn cho tới giờ còn được bao nhiêu đây? Đếm đầu ngón tay chỉ sợ không đến một trăm phiến. Cho dù là ta cũng không có quyền trực tiếp vận dụng thứ này, nhất định phải được sự phê chuẩn của Hoàng Đế.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Đường chủ, ngài là người đứng đầu Minh Đức Đường, dưới một người mà trên vạn người, chẳng lẽ lại không thể làm chủ việc này được sao? Vậy thì đệ tử không tin nổi rồi. Vảy Ngân Long trân quý, việc này đệ tử biết biết. Nhưng tình thế hiện tại là bắt buộc, nhiều nhất thì giảm một phần mười thôi, còn lại thì phải cho đệ tử. Ngoài vảy Ngân Long ra thì có thể trả chậm một chút cũng không sao, chậm một nửa thời gian cũng được.
Nhìn Hoắc Vũ Hạo làm bộ rất rộng lượng, đôi mắt của Kính Hồng Trần tỏa ra ánh sáng lạnh băng. Hắn thật sự muốn giết chết thằng ranh con trước mặt này. Nhưng mà nếu giết nó thì thiết kế sẽ hỏng mất, hơn nữa cháu gái mình còn trong tay học việc Sử Lai Khắc.
Hít một hơi thật sâu, miễn cường đè lại cơn giận trong lòng, Kính Hồng Trần trầm giọng nói:
- Những thứ ngươi muốn đều giảm chín phần mười để mua bán còn vảy Ngân Long thì không cần phải bàn nữa. Chúng ta thành giao, thế nào.
Hoắc Vũ Hạo lập tức lắc đầu, nói:
- Ngài ép giá quá ác rồi. Làm thế nào lại có thể nói một câu là đá bay luôn chín phần mười như thế? Không được, không được, nhiều nhất chỉ có thể bỏ một phần, còn nữa, vảy Ngân Long nhất định phải có tám mươi tấm.
- Khốn khiếp! Nhiều vật liệu như vậy mà cứ thế đưa cho ngươi, ngươi có cho ta được một lời giải thích hợp lý không?
- Ngài dưới một người trên vạn ngươi mà!
- ...
- Hai phần mười, năm tấm vảy Ngân Long, đó là nhiều nhất rồi. Nếu còn mặc cả thì ngươi cút nhanh cho ta nhờ.
Kính Hồng Trần thực sự không chịu nổi nữa rồi. Hắn cảm thấy nếu mình lại dằng co tiếp với thằng ôn này thì nhất định sẽ bị điên luôn.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Tám phần nhé, ok giao dịch?
- Hai phần!
Kính Hồng Trần giận dữ hét to.
( phần này hơi nhức đầu nhỉ, ở trên thì KHT đòi hạ đi 9 phần mà HVH đưa ra, còn ở dưới thì HVH nói tám phần tức là muốn mức giá mình đưa ra chỉ bị giảm 2 phần còn mình nhận được 8 phần, KHT nói hai phần tức là muốn giảm giá mà HVH đưa ra chỉ còn 2 phần, mình phải nhìn kỹ mới hiểu đó - biên )
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Ngài như vậy là không được. Không thì chúng ta đều lùi một bước, mỗi bên năm phần nhé!
- Cút cút cút, ngươi chút ngay cho ta.
Kính Hồng Trần đập mạnh tay xuống cái bàn bên cạnh khiến nó gẫy tan tành, rơi xuống đất.
Hoắc Vũ Hạo hoảng sợ, nhíu mày nhìn Kính Hồng Trần đang bừng bừng lửa giận trước mặt, không nói thêm câu nào nữa mà xoay người rời đi.
Kính Hồng Trần cảm thấy khí huyết dâng trào, suýt chút nữa thì phun ra một ngụm máu, thậm chí cả Hồn Lực trong cơ thể cũng có chút rối loạn.
Hoắc Vũ Hạo mang khuôn mặt lạnh lùng đi ra khỏi phòng Kính Hồng Trần. Hắn nhìn cái hộp đen trong tay mình. Không vội, hắn vốn cũng không nghĩ rằng mình sẽ đàm phán xong với Kính Hồng Trần trong hôm nay. Không đạt được mục đích, hắn tuyệt sẽ không bỏ qua.
Từ từ rồi khoai sẽ nhừ, dù sao thì thời gian còn nhiều lắm.
Đi một mạch về ký túc xá, lần này chắc là sẽ không còn người đi gọi hắn nữa.
Từng ngày từng ngày trôi qua, thời gian trao đổi học tập với học viện Sử Lại Khắc cũng đã đặt dấu chấm hết.
Xuất phát từ vấn đề sĩ diện, Học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư cử hành một nghi thức đưa tiễn long trọng. Đường chủ Minh Đức Đường Kính Hồng Trần tự mình ra mặt.
Bên học viện Sử Lai Khắc, Phàm Vũ dẫn đầu. Hoắc Vũ Hạo, Hòa Thái Đầu, Dạ Hiểu Thắng đứng thành một hàng. Bắt đầu từ sáng sơm hôm nay, bọn họ đã đổi lại đồng phục của học viện Sử Lai Khắc, đại biểu cho việc bọn họ phải rời khỏi nơi này, trở về trường học cũ của mình.
Trong nghi thức đưa tiễn, Kính Hồng Trần nói chuyện rất nhiệt tình, trông sắc mặt không hề có gì đặc biệt cả, trông thực bình tĩnh. Kính Hồng Trần lúc này dường như đã quên sạch chuyện không thoải mái giữa hắn với Hoắc Vũ Hạo hôm qua, còn tỏ vẻ hết sức vừa lòng với cậu học sinh này.
Hoắc Vũ Hạo hơi bất ngờ là hai người bạn tốt khoái đánh nhau kia hôm nay lại không đến đưa tiễn hắn. Điều này khiến tâm tình hắn có chút mất mát.
- Thái tử điện hạ đến.
Một tiếng nói vang lên, theo sau đó là tiếng va chạm kim loại của áo giáp. Một đại đội binh lính nhanh chóng tiến vào từ bên ngoài.
Những binh sĩ này đều mặc một thân giáp trụ màu bạc, có vẻ vô cùng hùng tráng uy vũ, vừa nhìn đã biết là cấm vệ quân của đế quốc Nhật Nguyệt.
Phía sau đội binh lính ngân giáp là một đội binh lính mặc giáp nhẹ, độ tuổi trung bình của đội này đều tầm ngoài ba mươi tuổi. Tất cả có năm mươi người nhưng bọn họ vừa đi vào thì đồng tử của tất cả học viện Sử Lai Khắc đều co lại.
Hồn Đạo Sư! Là Hồn Đạo Sư được võ trang đầy đủ. Những bộ áo giáp võ trang trên người họ kia rõ ràng là Hồn Đạo Khí. Trang bị trên người họ nhìn qua đều rất đẹp mắt và lại hoàn mỹ dị thường. Một đội ngũ chiến đấu nưh vậy tự nhiên là cường hãn không thể nghi ngờ.
Thái tử Đế quốc Nhật Nguyệt Từ Thiên Nhiên được một đám người hộ vệ, chậm rã tiến vào trong đại thao trường Đế quốc Nhật Nguyệt.
Kính Hồng Trần vội vàng dẫn một đám sư phụ Học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư đi ra nghênh đón.
- Thái tử điện hạ.
Kính Hồng Trần cung kính khom mình hành lễ. Các lão sư khác thì đều quỳ xuống một gối.
Từ Thiên Nhiên mỉm cười khẽ gật đầu với Kính Hồng Trần. Hai mắt Kính Hồng Trần hơi híp lại cũng gật đầu đáp lại, sau đó tự nhiên đi tới phía sau xe lăn của Từ Thiên Nhiên, giúp hắn đẩy xe vào trong thao trường, đi tới trước mặt mọi người trong học viện Sử Lai Khắc.
Trong mắt Phàm Vũ để lộ sự kinh ngạc. Vị thái tử Đế quốc Nhật Nguyệt mang theo đại đội nhân mã tới đây là có ý gì?
- Phàm Vũ lão sư, ta giới thiệu cho ngươi. Đây là người thừa kế thứ nhất của Đế quốc Nhật Nguyệt chúng ta, thái tử điện hạ.
- Thái tử điện hạ, xin chào.
Phàm Vũ hơi khom người. Hắn không phải con dân của Đế quốc Nhật Nguyệt cho nên cũng không phải hành đại lễ.
Từ Thiên Nhiên mỉm cười ấm áp, nói:
- Phàm Vũ lão sư không cần đa lễ. Ta đã nghe danh học viện mình từ lâu, đáng tiếc là không thể tới tận nơi thăm thú. Sau này có cơ hội thì nhất định ta sẽ tự mình qua bái phỏng. Ngày hôm qua ta nghe Hồng Trần đường chủ nói, thời gian trao đổi của quý học viện đã sắp kết thúc. Ta đại biểu cho cả Đế quốc Nhật Nguyệt tới đưa tiễn, hi vọng rằng Đế quốc Nhật Nguyệt của chúng ta có thể có nhiều cơ hội trao đổi với quý học viện nhiều hơn. Đây cũng là để tăng thêm tình hữu nghị giữa hai bên.
- Thái tử điện hạ khách khí rồi.
Đứa đưa tiễn? Trong lòng Phàm Vũ kinh ngạc nhưng nghi thức đưa tiễn đã gần xong mẹ nó rồi. Hắn cũng không tiếp tục dây dưa thêm, lập tức nói:
- Đa tạ thái tử điện hạ và Hồng Trần đường chủ đã đưa tiễn. Thời gian không còn sớm nữa, ta phải mang theo mọi người rời đi rồi. Hồng Trần đường chủ, ngài có cùng đi hay không?
Hai bên trao đổi đệ tử theo lệ là ở thành Phong Diệp. Vì đảm bảo chắc chắn an toàn, Minh Đức Đường đường chủ Kính Hồng Trần đương nhiên là phải đích thân đi trước.
Kính Hồng Trần gật đầu nói:
- Ta sẽ đưa các vị nhiều hơn một đoạn nhưng xin Phàm Vũ lão sư chờ một chút, ta muốn nói vài lời với thái tử điện hạ.
- Được.
Tuy Phàm Vũ không biết bọn họ muốn làm gì nhưng cũng nghĩ nhiều. Thời gian trao đổi học tập đã xong rồi, Tiếu Hồng Trần, Mộng Hồng Trần còn chưa trở lại, hắn cũng không sợ Kính Hồng Trần sẽ giở thủ đoạn gì.
Tức thì, hắn mang theo một đám học viên đứng đợi một bên.
Ánh mắt Hoắc Vũ Hạo vẫn luôn chăm chú dõi theo Kính Hồng Trần và Từ Thiên Nhiên. Trong đám người chỉ có hắn mới mơ hồ đoán được vì sao vị thái tử này lại đích thân tới đưa tiễn.
Kính Hồng Trần thấp giọng nói với Từ Thiên Nhiên vài câu, dường như nhận thứ gì đó từ trong tay Từ Thiên Nhiên. Từ Thiên Nhiên mang theo đám hộ vệ rời đi, trước khi đi hắn còn hỏi thăm Phàm Vũ và các học viên của Sử Lai Khắc học viện một lượt. Ít ra ở mặt ngoài thì vị thái tử điện hạ vẫn lưu lại ấn tượng tốt cho người khác.
- Hoắc Vũ Hạo, ngươi lại đây.
Kính Hồng Trần đi tới bên cạnh, vẫy tay gọi Hoắc Vũ Hạo.
Lại đây? Trong lòng Hoắc Vũ Hạo khẽ nhúc nhích. Hắn đánh mắt nhìn Phàm Vũ một cái, ý bảo hãy an tâm rồi bước nhanh lại trước mặt Kính Hồng Trần.
- Đường chủ.
Hoắc Vũ Hạo vẫn luôn rất lễ phép.
Nhìn người thanh niên trước mặt, trong mắt Kính Hồng Trần toát ra thần sắc phức tạp.
- Năm phần, tất cả theo như lời ngươi nói. Ba mươi miếng vảy Ngân Long, đây là mức độ cao nhất mà ta có thể đạt được rồi. Nếu ngươi còn không đồng ý thì ta cũng không còn biện pháp nào cả. Cảm thấy được thì đưa bản thiết kết cho ta.
Vừa nói hắn vừa vươn tay phải tới trước mặt Hoắc Vũ Hạo. Trong lòng bàn tay hắn là một chiếc giới chỉ Tinh Quang Lam Bảo Thạch. Bảo thạch gắn trên giới chỉ còn lớn hơn cả bảo thạch của Hoắc Vũ Hạo, tinh tuyến cũng rõ ràng hơn. Giá trị của cái giới chỉ này chỉ sợ lên đến trăm vạn kim hồn tệ, hơn nữa còn là mặt hàng có tiền vẫn khó mua.
Lần này Hoắc Vũ Hạo không tiếp tục lằng nhằng nữa, tiếp nhận lấy cái giới chỉ rồi nói:
- Thành giao.
Sau đó, hắn sờ lên Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ của mình, lấy ra một cái hộp nhỏ, trao vào tay Kính Hồng Trần.
Kính Hồng Trần không dám kinh thường, vội vàng mở ra xem xét. Bên trong là một bản vẽ, bức tranh vô cùng tinh vi. Lấy nhãn lực của Kính Hồng Trần thì chỉ cần quét mắt nhìn một cái là có thể nhận định được đây mới là bản vẽ thật. Nội dung trên đó khiến hắn có một cảm giác trong sáng rộng mở.
Cuối cùng cũng tới tay! Tâm tình của hai người Hoắc Vũ Hạo và Kính Hồng Trần không hẹn mà giống nhau.
- Ngươi không kiểm tra một chút sao?
Kinh Hồng Trần như cười như không nhìn Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo cười hả hả nói:
- Ta tin tưởng con người của ngài. Nếu ở phương diện này mà ngài còn đùa giỡn ta thì ngài cũng không phải là Minh Đức Đường đường chủ mà ta biết rồi.
Kính Hồng Trần hừ lạnh một tiếng:
- Sao hôm qua ngươi không thế này đi? Ngươi có biết vì để lấy được nhiều tài liệu như vậy, ta đã phải nói vã bao nhiêu bọt mép với thái tử điện hạ hay không?
Hoắc Vũ Hạo cười nói:
- Chẳng phải là ngươi đã thuyết phục được rồi sao? Dưới một người trên vạn người đó nha!
Kính Hồng Trần cũng cười, vỗ vỗ bả vai Hoắc Vũ Hạo. Hắn thở dài một tiếng, nói:
- Nếu ngươi là đệ tử của ta thì tốt rồi. Đi thôi, ta tiễn ngươi thêm một đoạn đường.
Cho dù là Phàm Vũ, Hòa Thái Đầu cũng không biết Kính Hồng Trần và Hoắc Vũ Hạo đã nói những gì với nhau. Kính Hồng Trần suất lĩnh một vài vị lão sư của Học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư, cùng phóng xuất ra Hồn Đạo Khí phi hành, hộ tống đám người Hoắc Vũ Hạo bay vọt lên, phóng về phương đông.
Dọc theo đường đi, các học viên Sử Lai Khắc đều vô cùng hưng phấn, rốt cục cũng có thể trở về rồi. Trong lòng bọn họ, học viện Sử Lai Khắc mới là nhà. Mấy căn phòng trong Học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư chả mang lại cho họ cảm giác tốt gì cả. Hai năm học tập và sống ở đây, mọi người được học tập và tiếp xúc với lý luận và cách sử dụng Hồn Đạo Khí tiên tiến nhất. Mỗi người đều chiếm được lợi ít không nhỏ nhưng đến cuối cùng học được bao nhiêu thì phải dựa vào chính bản thân bọn họ.