Suốt dọc đường đi Kính Hồng Trần không hề mở miệng, chỉ lặng lẽ thúc dục Hồn Đạo Khí. Hoắc Vũ Hạo cũng lặng lẽ kiểm tra đồ vật trong giới chỉ.
Hắn chỉ có thể dùng từ váng đầu hoa mắt đề hình dung. Thực tế thì chính hắn cũng không ngờ được Kính Hồng Trần sẽ lấy ra nhiều thứ như vậy. Trang bị xúc phát của Chư Cát thần nỏ tuy tốt nhưng thực tế cũng không đáng để đánh đổi nhiều vật liệu trân quý như thế này. Thực ra thì chỉ cần hai phần là Hoắc Vũ Hạo đã vừa lòng lắm rồi. Nếu như hôm nay Kính Hồng Trần không đến tìm hắn thì hắn cũng sẽ đi tìm Kính Hồng Trần, đồng ý với giá tiền của hắn. Chỉ không ngờ là lại có kinh hỉ bất ngờ thế này. Nhưng đồng thời thì Hoắc Vũ Hạo cũng bắt đầu cảnh giác Kính Hồng Trần hơn.
Mấy giờ sau, sau khi Kính Hồng Trần định vị chuẩn vị trí, nhóm người đã đi tới địa điểm trao đổi.
Kính Hồng Trần mang theo mọi người chạm rãi hạ xuống. Bên kia, người của học viện Sử Lai Khắc đã sớm đến.
Người tới tiến hành trao đổi vẫn theo lệ là viện trưởng vũ hồn hệ Ngôn Thiểu Triết. Đi cùng Ngôn Thiểu Triết là viện trưởng Tiên Lâm Nhi của hồn đạo hệ. Hai đại viện trưởng cùng tiến tới tất nhiên là thể hiện sự coi trọng đối với lần trao đổi này. Chẳng qua cũng chỉ có hai vị này thôi, còn lại đều là học viên của Học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư.
Tiếu Hồng Trần và Mộng Hồng Trần nhìn qua cũng không có nhiều biết hóa. Dù sao thời gian bắt đầu trao đổi học viên thì hai người họ cũng đã trưởng thành, không giống Hoắc Vũ Hạo là đang trong thời kỳ dậy thì.
Ánh mắt huynh muội hai người này đều trở nên ngưng thật hơn trước và trước hết vẫn là nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười, tỏ ra không thèm để ý.
- Hồng Trần đường chủ, chúng ta lại gặp nhau.
Ngôn Thiểu Triết cười híp mắt tiến tới. Hắn mặc dù đang nói chuyện với Kính Hồng Trần nhưng ánh mắt vẫn luôn dừng trên người Hoắc Vũ Hạo.
Mặc dù bây giờ Hoắc Vũ Hạo có biến hóa không nhỏ, thậm chí cả khí chất cũng đã thay đổi nhưng Ngôn Thiểu Triết tất nhiên là không thể nhận nhầm.
Tinh hoa nội liễm, ánh mắt giản dị tự nhiên. Xem ra, tiểu tử này có tiến bộ không nhỏ.
Ánh mắt của Tiên Lâm Nhi còn nóng rực hơn ánh mắt của Ngôn Thiểu Triết nhiều. Nàng hiểu rõ hơn Ngôn Thiểu Triết, trong thời gian hai năm ở học viện Sử Lai Khắc, Hoắc Vũ Hạo đã có bao nhiêu cống hiến. Có thể nói chỉ bằng mỗi mình năng lực của hắn đã bằng với sự tiến hóa ngàn năm của học viện Sử Lai Khắc.
Kính Hồng Trần tuyệt đối không thể tưởng được, phần lớn bản vẽ Hồn Đạo Khí của Học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư và Minh Đức đường bọn họ đã bị Hoắc Vũ Hạo thông qua tinh thần lực tiến hành phục chế hoàn mỹ. Sau đó, nhờ hồn đạo hệ của học viện Sử Lai Khắc để nghiên cứu và chế tạo lại. Hơn hai năm qua, hồn đạo hệ đã có thay đổi bay vọt về chất! Có thể nói, Hoắc Vũ Hạo là anh hùng của học viện Sử Lai Khắc.
- Ngôn viện trưởng, xin chào. Phong thái của ngài vẫn như trước.
Kính Hồng Trần mỉm cười bắt tay với Ngôn Thiểu Triết. Hai lão hồ ly đều nhìn nhau cười híp mắt. Nếu như là người không biết chuyện thì nhất định sẽ cho rằng hai người này là bằng hữu lâu năm nay mới được gặp mặt.
Ngôn Thiểu Triết mỉm cười nói:
- Hồng Trần đường chủ, cháu gái và cháu trai của ngươi, ta đều trả lại đầy đủ cho ngài rồi đây. Hai năm này, chúng tiến bộ rất nhiều, lại chăm chỉ hiếu học. Ta rất hài lòng, hi vọng lần sau còn có cơ hội trao đổi học tập như vậy.
Kính Hồng Trần cười ha hả:
- Chúng ta trở về bàn luận, để xem có thể để việc trao đổi này trở thành chuyện thường niên hay không. Tin rằng điều này sẽ càng khiến cho hai học viện chúng ta phát triển lớn mạnh hơn.
- Vậy ta liền kính cẩn đợi tin lành.
Ngôn Thiểu Triết buông tay Kính Hồng Trần ra. Hai người điều mỉm cười thi lễ với đối phương, cũng đồng thời đưa tay ra hiệu với người mình.
Phàm Vũ mang theo đám người Hoắc Vũ Hạo bước nhanh về phía sau hai vị viện trưởng. Tiểu Hồng Trần và Mồng Hồng Trần bên kia cũng vậy, đều tự thay đổi vị trí.
Trong hai năm rưỡi trao đổi học tập, song phương đến tột cùng học được bao nhiêu thứ, lại có bao nhiêu thu hoạch thỉ chỉ có bọn họ mới rõ. Và cuối cùng thì thời gian trao đổi học tập cũng đã kết thúc.
- Cáo từ!
Kính Hồng Trần dường như không muốn ở lâu, lên tiếng chào hai vị Ngôn viện trưởng Thiểu Triết và Tiên Lâm Nhi rồi mang theo các học viên khởi động hồn đại khí trực tiếp phi thân lên trời.
Ngôn Thiểu Triết dõi nhìn bọn họ biến mất ở phía xa chân trời rồi mới thu hồi ánh mắt. Hắn mỉm cười quyét mắt nhìn các học viên của mình rồi nói:
- Các học sinh của ta, hoan nghênh về nhà.
Đơn giản một câu lại khiến cho toàn bộ các học viên hồn đạo hệ cảm thấy ấm áp trong lòng, thậm chí có người còn lệ nóng doanh tròng. Đúng vậy! Đã tới lúc về nhà.
- Ngôn viện trưởng, đệ tử có chuyện muốn nói với ngài.
Hoắc Vũ Hạo bước nhanh tới bên người Ngôn Thiểu Triết, thấp giọng nói.
- Ừ?
Tính theo vai vế thì hai người đều là đệ tử của Mục lão, Hoắc Vũ Hạo còn có thể coi là tiểu sư đệ của hắn. Huống chi, hơn hai năm qua, Hoắc Vũ Hạo đã cố gắng rất nhiều về học viện. Hắn cũng rất rõ, vị tiểu sư đệ này còn mang về cho học viện rất nhiều nguyên liệu trân quý.
- Phàm Vũ, ngươi mang mọi người tới tiểu điếm kia ăn no một bữa đi. Chúng ta không cần gấp gáp như tên Kính Hồng Trần kia, cứ ăn no một bữa cũng không lo lên đường muộn.
- Được.
Phàm Vũ hiện tại đã là Phó viện trưởng hồn đạo hệ của học viện Sử Lai Khắc, địa vị khác hẳn với trước kia.
Ngoài hai viện trưởng và Hoắc Vũ Hạo ra thì mọi người đều đi theo Phàm Vũ. Ngôn Thiểu Triết ôn hòa nói với Hoắc Vũ Hạo:
- Vũ Hạo, có chuyện gì vậy? Hiện tại ngươi có thể nói rồi.
Sóng tinh thần nhu hòa lặng yên xuất hiện, không thấy rõ động tác của Ngôn Thiểu Triết như thế nào, một tầng tinh thần lực trong suốt đã bao phủ ba người vào bên trong. Cho dù có người đứng cạnh cũng không thể nghe được ba người họ nói gì.
Không hổ là siêu cấp Đấu La! Cho dù là chính Hoắc Vũ Hạo là Hồn Sư tinh thần hệ tự hỏi cũng không thể khống chế tinh thần lực tinh vi như Ngôn viện trưởng.
- Ngôn viện trưởng, viện trưởng Tiên, là thế này... Đệ tử cảm thấy Minh Đức đường rất có thể sẽ gây bất lợi, động thủ trên đường về của chúng ta.
- Ồ? Tên Kính Hồng Trần kia chẳng nhẽ không còn cần mặt mũi nữa sao?
Tiên Lâm Nhi hơi không tin hỏi lại.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Đúng, ông ta rất cần mặt mũi. Trước khi ta quay về đã bán cho ông ta một bản thiết kế với một cái giá cắt cổ. Lúc đấy ông ta không dám bỏ ra một số lượng tài liệu trân quý như thế để mua nhưng hôm nay trước khi chúng ta rời đi ông ta lại bất ngờ đồng ý, hơn nữa còn không cò kè mặc cả gì thêm mà trực tiếp đồng ý cái giá cao ngất ngưởng đó. Đệ tử thấy, hắn rất có thể sẽ xuống tay trên đường chúng ta ra về để đoạn lại chỗ tài liệu kia.
Ngôn Thiểu Triết rất là tò mò hỏi:
- Vũ Hạo, thật sự ngươi thì đã cắt của hắn bao nhiêu tiết? Hắn đường đường là đường chủ Minh Đức đường của Nhật Nguyệt đế quốc, chả lẽ lại không có chút độ lượng nào sao? Còn nữa, bản thiết kế ngươi bán cho hắn, có thể...
Hoắc Vũ Hạo cười hắc hắc, thấp giọng nói vài câu. Sắc mặt Ngôn Thiểu Triết và Tiên Lâm Nhi nhất thời trở nên cổ quái.
Ngôn Thiểu Triết cố nén ý cười, nói:
- Thằng nhóc nhà ngươi thật là càng ngày càng tệ. Ngươi chắc là đã khiến cho Hồng Trần đường chủ người ta tức đến méo mặt rồi. Cho chúng ta xem thu hoạch của ngươi đi nào.
Hoắc Vũ Hạo tháo chiếc giới chỉ gắn Tinh Quang Ngọc Bích xuống. Hắn không đưa cho Ngôn Thiểu Triết mà đưa cho Tiên Lâm Nhi, dù sao thì những kim loại Hồn Khí quý hiếm này, nàng quen thuộc hơn.
Tiên Lâm Nhi tiếp lấy giới chỉ, tinh thần lực quét vào bên trong một cái nhất thời biến sắc mặt. Nàng khiếp sợ nhìn Hoắc Vũ Hạo.
- Vũ Hạo, đây không phải là ngươi đoạt kho hàng bí mật của Minh Đức đường hay sao. Đây... đây cũng quá là nhiều rồi. Trời ạ! Giá trị của mấy thứ này không thể nào dùng hai chữ "tiền tài" để hình dung nữa rồi. Khó trách, khó trách, bọn họ không động thủ với ngươi mới là lạ đó. Nếu đổi lại là ta thì chỉ sợ cũng không nhịn được phải động thủ mất thôi.
- Cho ta xem nào.
Ngôn Thiểu Triết tiếp nhận giới chỉ trong tay Tiên Lâm Nhi. Tuy hắn không hiểu cái gì là kim chúc quý hiếm nhưng nhãn lực của hắn vẫn rất cáo. Tinh thần lực vừa tiến vào trong giới chỉ, hắn liền cảm nhận được sự dao động năng lượng cực kỳ nồng đậm, còn có rất nhiều ánh sáng đủ màu sắc lưu chuyển.
- Làm tốt lắm!
Ngôn Thiểu Triết trả lại giới chỉ cho Hoắc Vũ Hạo, nụ cười trên mặt rốt cuộc cũng không thể nào che dấu được.
- Ta thực chờ mong! Không biết sắc mặt của Hồng Trần đường chủ sẽ như thế nào khi dùng bản thiết kế của ngươi để chế tạo đồ. Ha ha ha ha...
Tiên Lâm Nhi tức giận nói:
- Đường cười nữa. Hiện tại quan trọng nhất là chúng ta phải làm thế nào để bảo đảm an toàn cho bọn nhỏ. Kính Hồng Trần đã không động thì thôi nhưng nếu động thì nhất định là lôi đình vạn quân. Khi đó, mục tiêu của hắn sẽ không chỉ là Hoắc Vũ Hạo mà còn cả hai chúng ta nữa. Nếu như có thể khiến cho chúng ta vĩnh viễn không thể quay về Sử Lai Khắc thì đó tuyệt đối là một tin tốt lành với Nhật Nguyệt đế quốc.
Ngôn Thiểu Triết cười nhạt một tiếng, nói:
- Vậy phải xem hắn có cái bản lĩnh đó không. Vũ Hạo, ngươi có đề nghị gì không?
Nếu đổi lại là một học viên khác, lấy thân phận của Ngôn Thiểu Triết làm sao có thể đưa ra câu hỏi như thế? Hắn hỏi như vậy cũng là đã nâng Hoắc Vũ Hạo lên một tầm cao ngang bằng mình. Lời nói hoàn toàn mang ngữ khí trưng cầu, không phải hỏi đơn giản.
Hoắc Vũ Hạo trầm ngâm nói:
- Đệ tử nghĩ chúng ta nên tách ra mà đi. Mục tiêu của bọn họ là đệ tử, thậm chí còn có hai vị viện trưởng đây. Chỉ cần đệ tử đi cùng hai vị viện trưởng, nếubên kia thật sự hành động thì chúng sẽ nhằm vào chúng ta. Hơn nữa, vì muốn có được hiệu quả một kích tất sát cho nên họ nhất định sẽ không chia ra. Dù sao, những người khác đối với bọn họ cũng không có ý nghĩa quá lớn. Chúng ta tách nhóm ra đi riêng thì cũng hành động thuận lợi hơn. Nếu đi cùng với các bạn học thì lại phải chú ý bảo hộ cho bọn họ nữa, làm thế ngược lại rất nguy hiểm.
Ngôn Thiểu Triết gật đầu:
- Được, vậy làm như ngươi nói đi. Vũ Hạo, những thứ ngươi cống hiến cho học viện, chúng ta đều thấy được rồi. Trong hội nghị thảo luận Hải Thần Các, toàn bộ túc lão đã nhất trí thông qua đệ trình của Lâm nhi, đặc cách cho ngươi tiến vào Hải Thần Các. Tuy là bài danh cuối cùng nhưng ngươi đã lập kỷ lục người trẻ tuổi nhất được tiến vào Hải Thần Các đấy.
Hoắc Vũ Hạo ngẩn ngơ. Hắn không ngờ học viện lại có thể tặng cho hắn vinh quang lớn như thế.
- Ngôn viện trưởng, đệ tử...
Ngôn Thiểu Triết vỗ vỗ bả vai hắn, nói:
- Sau này, ngươi nên gọi ta một tiếng sư huynh đi. Vai vế là không thể rối loạn nếu không thì sư phụ có linh thiêng sẽ không tha thứ cho ta. Hơn hai năm qua... đã khổ cho ngươi rồi.