Sự tán thưởng của Long Tiêu Dao đích thực phát ra từ nội tâm. Một quyền này của Hoắc Vũ Hạo khiến y không thể không tán thán. Cho dù là trình độ lĩnh ngộ quân lâm thiên hạ hay sự kết hợp giữa Hồn Lực, tinh thần lực và ý chí chiến đấu bản thân hắn đều làm rất tốt, tu vi có lẽ đã là vô địch trong cấp Hồn Vương. Cho dù là Long Thần Đấu La Mục Ân lúc bằng tuổi hắn cũng không khá hơn hắn lúc này.
Thu quyền, Hoắc Vũ Hạo lại thực hiện một động tác không tưởng. Đồng thời với việc thu quyền, cả người hắn đột nhiên nghiêng sang một bên, đảo lập không ngờ. ngay lúc đó, một cỗ hàn ý mãnh liệt tóe ra từ người hắn, cảm giác ta như long quyển phong được hình thành từ Bạo Phong Tuyết đột nhiên nổ tung vậy.
( Long quyển phong: vòi rồng – biên )
Hoắc Vũ Hạo lộn một vòng, ngón trỏ chỉ xuống đất, cả người lấy ngón trỏ làm trục quay tròn kịch liệt. Một tầng cam quang đột nhiên hiện quanh người hắn, cực hạn hàn ý bao phủ cả hắn và Long Hoàng Đấu La Long Tiêu Dao vào trong.
-Cực hạn Băng?
Long Tiêu Dao cả kinh.
Tay trái Hoắc Vũ Hạo vừa lật, Bạo Phong Tuyết đang khuếch tán bên ngoài đột nhiên dừng lại, chỉ có một chưởng kia của hắn giống như xuyên qua tất cả chầm chậm hướng tới bụng Long Tiêu Dao. Một chiêu này chính là tuyệt hoc Cầm Nã Thủ của Đường Môn, chẳng qua đổi trảo thành chưởng.
Tay phải Long Tiêu Dao thuận thế hướng xuống, song chưởng va chạm Long Tiêu Dao liền cảm thấy một cỗ àn ý khó hình dung nổi nháy mắt chui vào tay mình, trong đó còn vương theo một cỗ khí tức đặc thù.
-Không ổn!
Long Tiêu Dao vạn lần không ngờ được Hoắc Vũ Hạo có thể xuất ra chiêu thức như thế này, mà cũng vào lúc này tay phải Hoắc Vũ Hạo đột nhiên dùng lực, thân thể lộn ngược lại đồng thời một đạo kiếm mang thâm lam cũng phóng ra từ tay hắn. Thượng Liêu. Mục tiêu chính là hai đùi Long Tiêu Dao.
Thân phận Long Tiêu Dao cao quý cỡ nào, trong quá trình giao thủ với Hoắc Vũ Hạo y xác thực chỉ dùng lực của năm Hồn Hoàn nếu không thì cho dù chưởng kia của Hoắc Vũ Hạo có mạnh hơn nữa cũng không thể xâm nhập được hộ thể đấu khí của y.
Lúc trước tông chủ Hạo Thiên tông Ngưu Thiên đã nhận xét qua, nếu khuông muốn bị đại hàn vô tuyết đả thương thì biện pháp duy nhất là không tiếp xúc hắn.
Luận tu vi tuy Long Tiêu Dao còn trên cả Thái Thản nhưng lúc trước dưới tình huống không hạn chế Hồn Lực mà Thái Thản còn bị Hoắc Vũ Hạo làm đông cánh tay. Lúc này một chưởng kia tuy vì nguyên nhân thi triển lĩnh vực trong lúc cấp tốc nên yếu hơn một chút so với trước nhưng cũng không kém hơn là bao. Long Tiêu Dao cảm thấy cánh tay mình đã mất đi tri giác.
Hoắc Vũ Hạo đối với vị Long Hoàng Đấu La này cũng không khách khí, Băng Bạo thuật nháy mắt dẫn phát, Mà Đế kiếm, Băng Cực Vô Song Thượng Liêu cũng phát động cùng lúc.
Dù rằng chỉ có ba lần công kích nhưng trong ba lần này Hoắc Vũ Hạo đã phát huy lực chiến đấu của mình đến cực hạn.
Thực lực Long Hoàng Đấu La tuy mạnh nhưng y cũng là nam nhân, chỉ cần là năm nhân thì nếu một vài bộ vị bị tấn công đều sẽ có ý thức bảo hộ trước tiên.
Đơn giản mà nói nếu như một nam nhân bị tấn công đồng thời cánh tay và hạ thể thì hắn sẽ ưu tiên bảo vệ hạ thể trước, mà lúc này ý thức của Long Tiêu Dao cũng tương tự. Nhưng cảm giác cỗ lực lượng nổ tung trên cánh tay truyền đến cũng khiến y kinh hãi.
Thắng thua và an nguy của bản thân, cuối cùng y chọn cái thứ hai.
Một tầng long lân đen nhánh đột nhiên che phủ trên tay phải Long Tiêu Dao, Băng Bạo Thuật của Hoắc Vũ Hạo không nhờ bị lớp long lân kia ngăn cách hoàn toàn, cùng lúc đó một cỗ băng vụ ( sương mù băng – biên ) đã xuất hiện ngoài trên lòng bàn tay của vị Long Hoàng Đấu La, Cực hạn hàn ý bị y ngạnh bức ra khỏi cánh tay.
Cho dù thực lực thâm sâu như Long Tiêu Dao muốn bức ra đại hàn vô tuyết này cũng phải toàn lực ứng phó. Đối mặt với Băng Cực Vô Song, y chỉ có thể lựa chọn lùi lại.
Một đạo hàn ý lướt qua, kiếm mang màu lam phóng thẳng lên không mang theo một quang ảnh như băng, Hoắc Vũ Hạo đã nhún người lùi về phía sau.
Khuôn mặt Long Tiêu Dao quả thực khó coi, cho dù là ai đi nữa nhưng bị một thanh lợi kiếm lướt qua mà còn lưu lại cảm giác lạnh lẽo thì cảm giác đều rất khó chịu.
Y không chỉ động mà còn sử dụng Hồn Lực vượt quá năm mươi cấp, lại còn phóng ra Vũ Hồn của bản thân. Một trận này y bại không thể ngờ.
Điều này đương nhiên là do y không hề biết năng lực của Hoắc Vũ Hạo nhưng nguyên nhân chủ yếu là do Hồn Lực của Hoắc Vũ Hạo rất mạnh mẽ, có thể bức Long Hoàng Đấu La thua trận đánh cuộc này.
Mặt Hoắc Vũ Hạo thoáng đỏ lên, “Ọe” một tiếng phun ra một ngụm máu tươi. Huyết dịch của hắn trong không trung không ngờ lại phát ra hàn khí, vừa rớt xuống đất liền khiến cho một vùng đường kính mười thước hoàn toàn đóng băng.
Tam liên kích vừa rồi dễ thi triển thế sao? Toàn lực sử dụng Quân Lâm Thiên Hạ, bức bách Long Tiêu Dao dùng tinh thần lực ứng đối. Ngay sau đó là phóng thức Tuyết Vũ Cực băng vực, Hoắc Vũ Hạo đảo ngược thân hình rồi mới phóng thích Băng Vực chính là để tiện xuất chiêu, mà lực lượng lĩnh vực chỉ xuất hiện trong nháy mắt liền bị hắn cường hành đề thăng tối đa, sau đó lại ngạnh bức kết thúc.
Riêng một hành động này đã khiến thân thể hắn xuất hiện áp lực, tiếp đó Đại Hàn Vô Tuyết, Băng Cực Vô Song tuy có hồn linh Tuyết Đế tương trợ nhưng người chịu phản lực của Hồn Lực lại chính là Hoắc Vũ Hạo!
Sau tam liên kích vừa rồi, kinh mạch trong thể nội hắn do chịu xung kích quá mạnh mà bị tổn thương, phun ra một ngụm máu xong đã đỡ hơn nhiều.
Ngôn Thiểu Triết và Tiên Lâm Nhi cũng không thấy rõ Hoắc Vũ Hạo đã làm gì, tựa như chỉ đánh ra một chưởng sau đó một đạo kiếm quang chớp qua, Long Hoàng Đấu La không ngờ liền động. Điều này quả thực bất khả tư nghị, bọn họ đều cho rằng Long Hoàng Đấu La đã nhường.
Nhưng sau đó nhìn đến hàn khí trong bàn tay Long Hoàng Đấu La thì rõ ràng đó là hàn khí Hoắc Vũ Hạo rót vào, như thế còn có thể là nhường nhịn sao?
Nét mặt Long Tiêu Dao rất khó coi, thua một tiểu hài tử như thế tâm tình y mà tốt được mới là lạ. Nhè nhẹ gật đầu, nói:
-Ngươi thắng. Cực hạn băng, không ngờ là Vũ Hồn cực hạn. Khó trách Mục Ân đã già mà còn muốn thu ngươi làm đồ đệ. Đáng tiếc nếu như ta có thể phát hiện ra ngươi sớm thì tốt. Các ngươi có thể đi, ta đảm bảo trên đường sẽ không có ai làm khó các ngươi nữa.
-Đa tạ tiền bối.
Lúc này không ai có thể châm chọc Long Hoàng Đấu La, tuy rằng y thua nhưng đó là dưới tình huống chịu nhiều áp chế. Thêm nữa nếu như vị trí Hoắc Vũ Hạo công kích không phải chỗ đó (thằng này hiểm thật ) khiến y kiêng dè thì Hoắc Vũ Hạo còn khó mới có thể bức bách y di động.
Đúng lúc ấy Long Tiêu Dao đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía xa, sáu đạo thân ảnh vừa xuất hiện phía chân trời, cơ hồ vừa nhìn thấy thân ảnh họ thì họ liền tới gần trước mặt.
Dẫn đầu chính là Thao Thiết Đấu La Huyền lão.
Huyền Lão lăng không hạ xuống, thân hình chắn trước người Hoắc Vũ Hạo.
Nhìn thấy nhiều người tới như thế, sắc mặt Hạt Hổ Đấu La vô cùng khó coi, trong lòng thầm oán nếu không phải Long Hoàng tự tin thái quá thì bọn họ đã không rơi vào cục diện lúng túng như thế này, Hôm nay vô luận thế nào cũng không lưu được Tiên Lân Nhi và Ngôn Thiểu Triết.
Huyền lão vừa đến liền tập trung vào Long Tiêu Dao, nhãn thần ngưng lại, người này thực lực rất mạnh.
-Huyền tử, đã lâu không gặp.
Long Tiêu Dao khôi phục bình thường nhìn Huyền lão đối diện, trong mắt lộ ra mấy phần buồn bã.
-Ngươi là…..
Huyền lão cả kinh, trong kí ức của lão thì khuôn mặt kia vô cùng xa lạ. Người có thể xưng hô với lão như thế cũng không nhiều a!
-Lão phu Long Tiêu Dao.
Long Tiêu Dao mỉm cườii.
-Long Tiêu Dao? Long Tiêu Dao!
Huyền lão đột nhiên phản ứng, không chỉ lão mà đám cường giả của học việc Sử Lai Khắc đi cùng đều đại biến sắc mặt.
-Không ngờ ngài vẫni còn sống.
Long Tiêu Dao than thở:
-Đúng . Ta chưa chết. Mục Ân đã đi mà ta vẫn còn sống, ta vẫn còn sống a! Ha ha, ha ha ha ha!
Tiếng cười của y tràn ngập bi thương, đối mặt với sự bao vây của sáu vị Phong Hào Đấu La y không để ý gì cứ thế đằng không bay thẳng lên cao.
Hạt Hổ Đấu La không dám chậm trễ vội bay theo y.
Cường giả của học viện Sử Lai Khắc đều nhìn sang Huyền lão, tỏ ý dò hỏi. Huyền lão lắc đầu nhè nhẹ, lão chỉ đưa mắt nhìn theo thân ảnh Long Tiêu Dao dần đi xa, trong thần sắc lộ vẻ ngưng trọng chưa từng có.
Long Hoàng Đấu La muốn đi, thế gian này bao người có thể cản? Cho dù là lão cũng không thể.
Ngôn Thiểu Triết đi tới cạnh Huyền Lão, thấp giọng nói:
-Huyền lão
Huyền lão lắc lắc đầu nói:
-Đi thôi, chúng ta về!
Lão hiển nhiên không muốn nhiều lời, chỉ giữ nguyên bộ dáng trầm tư. Từ sau lúc tiếp nhận vị trí chủ vị Hải Thần Các, y phục trên người lão đã không còn lôi thôi như trước nhưng sau lưng thì số hồ lô rượu lại không hề ít hơn.
Huyền lão vừa nói vừa kéo tay Hoắc Vũ Hạo, phóng lên không, không hề sử dụng Hồn Đạo Khí mà cứ thế dựa vào Hồn Lực phi hành.
Hồn Lực nhu hòa rót vào thể nội Hoắc Vũ Hạo khiến kinh mạch vốn đang đau đớn của hắn thoải mái rất nhiều. Huyền lão có chút kinh ngạc nhìn hắn, hiển nhiên là ngạc nhiên vì hắn đã đột phá năm mươi cấp.
-Huyền lão
Hoắc Vũ Hạo có chút kích động gọi một tiếng. Sự cảm động của hắn là xuất phát từ nội tâm, vì muốn hắn bình an quay về mà ngay cả Huyền lão thân là Hải THần Các chủ mà cũng tự thần đến, còn mang theo cả mấy vị trưởng lão. Phần tình nghĩa này thật sâu đậm biết bao.
Huyền lão nghe thấy tiếng gọi đó thì nét mặt cũng hiện ý cười,
-Nhóc à, con làm tốt lắm. Con làm gì cho học viện ta đều biết. Học viện vĩnh viễn ghi nhớ công tích của con.