Tuyệt Thế Đường Môn


Hoắc Vũ Hạo chịu ảnh hưởng của vụ nổ, cũng phải bỏ lỡ thời cơ tốt nhất truy kích Cao Đại Lâu. Uy lực Cao Bạo Đạn kết thúc, Cao Đại Lâu mặc dù mặt mũi dính đầy đất, nhưng cuối cùng cũng không bị đả thương. Hai người cùng nhìn đối phương, ánh mắt tràn đầy sự khiếp sợ.
- Ngươi, ngươi chế tác hồn đạo khí cấp năm?
Cao Đại Lâu vẻ mặt khiếp sợ nói. Dường như quên mất hai người đang trong cuộc tranh tài.
Hoắc Vũ Hạo lắc đầu, nói:
- Cấp bốn. Hồn đạo khí công kích cấp năm chỉ có một cái trọng yếu trận pháp làm sao chống đỡ được, không phải là ngươi xem ta làm sao?
- Nhưng. . .
Hoắc Vũ Hạo nhàn nhạt nói:
- Sau khi cuộc tranh tài kết thúc, trò chuyện sau.
- Tốt.
Cao Đại Lâu thống khoái đáp ứng, tay run lên, chấn động hồn đạo pháo trong tay tiếp tục bắn. Đối với hồn đạo khí của Hoắc Vũ Hạo, hắn cảm thấy khiếp sợ nhưng cũng không có nghĩa là sẽ nhận thua, phần thưởng chính là rất nhiều kim loại hiếm a!
Hoắc Vũ Hạo khẽ mỉm cười, tay phải giơ lên, hồn đạo pháo trong tay đồng thời cũng bắn ra, nhưng lần này không còn là xẹt qua đạn chấn động mà là đón đánh trực diện, lấy năng lực tinh thần dò xét cường đại, muốn khóa hồn đạo đạn pháo của đối phương quá dễ dàng, căn bản là không có khả năng thất bại.
Đạn pháo hai bên đồng thời bay ra khỏi nòng súng, dường như ở vùng đất trung ương nổ bung, nhất thời, ánh lửa kịch liệt che đậy tầm mắt của hai người, lực chấn động kinh khủng cùng năng lượng ba động chạy chồm tứ tán, đánh sâu vào hướng hai người bọn họ.
Vừa lúc đó, Cao Đại Lâu đột nhiên cảm giác được tinh thần mình hoảng hốt, trước mắt hoa lên một mảnh, không biết tại sao, đột nhiên cảm giác mình xác định sai vị trí. Theo bản năng quay người lại, điều chỉnh phương vị của mình. Giơ tay bắn ra một pháo. Với tu vi của hắn, khống chế hồn đạo khí cấp bốn, mặc dù không thể nói hoàn toàn thuấn phát, nhưng thời gian chuẩn bị quả thật không cần quá lâu.
Sau đó. . . . Kỳ thật không có sau đó .
"Ầm ——" tiếng nổ vang kịch liệt, chấn động mãnh liệt trong nháy mắt đem thân thể Cao Đại Lâu cắn nuốt, cả người hắn hoàn toàn lâm vào trạng thái tê dại, lực nổ kinh khủng đem hắn chấn thành thất điên bát đảo. Hoàn toàn dính vào vòng phòng hộ, máu trong cơ thể hắn trong nháy mắt ngưng trệ, khó chịu muốn hộc máu, nhưng làm sao cũng không thể ói ra được.
Này, chuyện gì đã xảy ra vậy?

Đồng dạng nghi vấn cơ hồ đều hiện ra trong đầu khán giả xem trận chiến. Ở trong mắt bọn hắn, Hoắc Vũ Hạo cùng Cao Đại Lâu đối pháo sau, Cao Đại Lâu đột nhiên xoay nửa người, hướng vòng hồn đạo bảo hộ bên cạnh mình bắn ra một pháo. Chỉ cách nhau hơn một thước, đạn chấn động cấp bốn nổ tung, làm sao có thể tránh khỏi được. Chấn động lực kinh khủng kia đánh bay hắn. Mặc dù vẫn đề tụ hồn lực phòng hộ, nhưng Cao Đại Lâu cũng là miệng mũi ứa máu, chật vật nói không ra lời . Cũng may mắn đây chỉ là hồn đạo khí cấp bốn, nếu như là cấp năm ở khoảng cách gần như vậy lại dưới tình huống không có thi triển hồn kỹ cùng hồn đạo khí phòng ngự, nói không chừng tánh mạng hắn đã đi tong.
Hoắc Vũ Hạo mặt mỉm cười. Chậm rãi nhìn Cao Đại Lâu ngã xuống đất, quay đầu hướng người trọng tài nói:
- Có thể phán định thắng bại đi. Nếu như ta đấu tiếp, hắn sẽ chết.
- Ừ, ngươi thắng.
Trọng tài gật đầu. Mặc dù cục diện trước mắt nhìn có vẻ có chút quỷ dị, nhưng nhìn uy lực hồn đạo khí Hoắc Vũ Hạo chế tạo ra từ, đúng là muốn vượt xa Cao Đại Lâu. Chẳng qua là không biết tại sao, Cao Đại Lâu lại chọn tự mình hại dẫn tới kết thúc tranh tài, chẳng lẽ hắn cho là mình một điểm cơ hội cũng không có sao?
Hoắc Vũ Hạo một cánh tay lăn bánh xe, chậm rãi đi tới trước mặt Cao Đại Lâu, mỉm cười nói: "Cao huynh, không việc gì chứ?"
Bị ảnh hưởng bởi đạn chấn động, Cao Đại Lâu hiện tại toàn thân còn đang run run. Thật vất vả mới miễn cưỡng đứng lên được.
- Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao ta lại trúng đạn chấn động do mình bắn ra? Thế này là thế nào?
Hoắc Vũ Hạo ha hả cười một tiếng, nói:
- Ngươi thua. Đi thôi.
Mãi cho đến khi ra ngoài khu đối chiến, Cao Đại Lâu vẫn cảm giác mình trở nên ngất ngất, hồ đồ, cả người giống như lâng lâng trên mây.
Hoắc Vũ Hạo sau khi nhận lấy phần thưởng chiến thắng, nói:
- Cao huynh, chúng ta tìm một chỗ ngồi một chút?
Cao Đại Lâu vẻ mặt cười khổ nói:
- Được rồi, bất quá, ngươi bao đấy nhá. Ta không có tiền.
- Tốt.
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười nói.

Vương Đông Nhi lúc này đã qua tới, đẩy xe lăn cho hắn, Hoắc Vũ Hạo để Na Na chờ Hòa Thái Đầu, hắn chưa tới lượt thi đấu, để cho Vương Đông Nhi đẩy xe lăn, mang theo Cao Đại Lâu rời đi khỏi Thanh Sáp tửu điếm.
Đối với tiền đánh cuộc, hắn không có bất kỳ lo lắng nào, có Thần An ở đó, những thứ kia căn bản không phải là vấn đề. Kim hồn tệ đối với hắn mà nói, thật ra không quan trọng, kim loại hiếm mới thật sự là trọng yếu. Bất quá, bây giờ còn không phải lúc thôi.
Vương Đông Nhi cũng không biết Hoắc Vũ Hạo và Cao Đại Lâu trao đổi gì với nhau, lại đem đối thủ của mình đi theo, không khỏi có chút ngạc nhiên. Nhưng thân phận hiện tại của nàng chẳng qua là thị nữ của Hoắc Vũ Hạo, tự nhiên không nói thêm gì, ba người ra khỏi Thanh Sáp tửu điếm, hướng về Minh Duyệt tửu điếm ở phương hướng ngược lại mà đi.
Kim sắc đại sảnh.
- Thần An, tên số 66 có lai lịch gì? Hồn đạo khí hắn chế luyện có thể rất không tầm thường a!
Trọng tài trưởng đem Thần An gọi vào trước người thấp giọng hỏi. Vốn là hắn còn định hỏi mua cách chế luyện hồn đạo pháo vừa rồi của Hoắc Vũ Hạo. Rõ ràng là hồn đạo khí cấp bốn, nhưng phát huy ra uy lực cấp năm. Vô luận là sử dụng tài liệu hay là ở phương diện tốc độ chế luyện đều thể hiện ra ưu thế khổng lồ. Loại này kỹ thuật, thậm chí có thể thay đổi hướng đi của việc luyện chế hồn đạo khí.
Thần An thấp giọng nói:
- Trần đại nhân, không phải là ta không muốn nói. Chẳng qua là lai lịch vị khách số 66 này chúng ta trêu chọc không nổi. Hắn. . .
Nói tới đây, hắn huơ tay ra dấu.
Trọng tài trưởng cả kinh.
-Ngươi chắc chắn chứ?
Thần An tiến tới bên tai hắn, thấp giọng rỉ tai mấy câu.
- Ừ. Tốt lắm, ngươi đi đi. Đừng hé ra với ai ta hỏi câu vừa rồi.
Đáy mắt trọng tài trưởng rõ ràng hiện lên một tia sợ hãi, sau đó lập tức khôi phục bình thường.
- Dạ.

Thần An trong lòng cười thầm, làm sao có thể để ngươi cùng Đường Ngũ đại nhân lien lạc được, ta còn trông cậy vào đại nhân mang ta phát đạt đây.
Hoắc Vũ Hạo mang theo Cao Đại Lâu cùng Vương Đông Nhi cùng nhau tìm một quầy rượu đi vào.
Tuy quầy rượu không lớn, nhưng lúc này lại lắm thanh âm ồn ào, vừa vào cửa, một cổ hơi thở nồng đậm ồn ào đập vào mặt, làm Hoắc Vũ Hạo không khỏi khẽ cau lông mày.
- Tiểu Đông, đi tìm quản sự.
Hoắc Vũ Hạo nhàn nhạt nói.
Vương Đông Nhi nhẹ nhàng bấm lưng hắn một cái, sau đó mới nhướng mày đi vào bên trong, rất nhanh, chào hỏi một gã phục vụ sinh ở đây.
- Có gian nhà khác không?
Hoắc Vũ Hạo hỏi.
- Không có, tất cả đều đầy rồi.
Phục vụ sinh nhìn bộ dáng hắn ngồi ở xe lăn, nhìn nhìn người bên cạnh hắn hình dáng lôi thôi, chính là Cao Đại Lâu, không chút do dự nói. Khóe miệng thậm chí còn mang theo vài phần khinh thường. Trong miệng vừa nói mát:
- Bộ dáng này của ngài mà còn tới tửu điếm ngâm rượu sao, chắc có lẽ có vài cô nương sẽ thích một người tàn phế.
Hoắc Vũ Hạo khẽ mỉm cười:
- Vậy cũng chưa chắc. Người tàn tật cũng có quyền, nhất là một kẻ tàn tật có tiền.
Hắn vung tay lên, Vương Đông Nhi bên cạnh giống như ảo thuật lấy ra một túi kim hồn tệ đưa tới trên tay hắn.
Hoắc Vũ Hạo mở túi tiền ra, nhẹ nhàng lắc lắc, nhất thời, bên trong truyền đến tiếng leng keng êm tai.
Sắc mặt phục vụ sinh nhất thời thay đổi, cười gượng nói:
- Xin lỗi, khách quý, là ta dùng mắt chó nhìn người. Mời ngài vào bên trong. Mặc dù không đủ gian, nhưng cũng còn hai nơi sạch sẽ.
Hoắc Vũ Hạo vứt cho hắn một đồng kim hồn tệ, nói:
- Tìm cho ta địa phương an tĩnh nhất . Chúng ta cần bàn chuyện.

- Không thành vấn đề.
Nhận lấy kim hồn tệ, trên mặt phục vụ sinh đã hoàn toàn đổi thành bộ dáng điệu siểm nịnh.
Nơi này không phải là Kim sắc đại sảnh, địa phương của thế giới ngầm mà chỉ là một cái quầy rượu, Hoắc Vũ Hạo làm sao lại cùng phục vụ sinh chấp nhặt. Dùng tiền mở đường có lúc so với tỷ võ ra oai còn có hiệu quả tốt hơn.
Rất nhanh, ba người được dẫn tới chỗ ghế dài trong góc quầy rượu, nói ghế dài thật ra chính là mấy phiến tấm ván gỗ được tách ra dùng làm chỗ ngồi . Bên trong có hai ghế sa lon, còn có một bàn trà. Ghế dài nhìn qua mặc dù chẳng ra thể thống gì, nhưng so với đại sảnh phía ngoài thì đã an tĩnh hơn nhiều.
- Đem loại rượu đắt tiền nhất quán lên đây.Hoắc Vũ Hạo phân phó phục vụ sinh.
Phục vụ sinh trong mắt chợt lóe sáng, nói:
- Vâng, ngài chờ một lát, lập tức sẽ có rượu tới.
Cao Đại Lâu nhìn phục vụ sinh nhanh chân dời đi, không nhịn được nói:
- Đường huynh, như ngươi vậy sẽ bị bọn họ chém đẹp đấy.
Hoắc Vũ Hạo ha hả cười một tiếng, nói:
- Chém? Kệ bọn chúng đi. Ngươi đã quên thân phận của chúng ta sao?
Cao Đại Lâu nói:
- Được rồi. Không nói những thứ này nữa. Rốt cuộc vừa rồi là chuyện gì xảy ra? Tại sao ta đột nhiên bị đạn chấn động của mình bắn ra oanh trúng.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Một thủ đoạn nhỏ mà thôi, để tinh thần ngươi tạm thời xuất hiện một chút mê man. Sau đó ngươi sẽ xác định sai phương hướng, trong trường đấu hẹp như vậy, định sai phương hướng, pháo bay ra cũng lệch đi rất nhiều. Ngươi oanh kích một pháo lên vòng phòng hộ bên cạnh mình, không phải là muốn hứng trọn uy lực của vụ nổ sao? Ta cũng rất kỳ quái, tại sao đạn chấn động Cao huynh bắn ra lại có thể khiến người ta tê dại, nhưng so với năng lực tê dại càng đáng sợ hơn. Chẳng những có thể cắt đứt hồn kỹ, mà còn làm cho ngay cả máu ta phảng phất cũng như dừng lưu động lại vậy. Mặc dù thời gian không lâu, nhưng ảnh hưởng tương đối lớn. Nếu không, tại thời điểm vòng công kích thứ nhất, chỉ sợ ta đã đánh bại Cao huynh rồi.
Nghe Hoắc Vũ Hạo vừa hỏi như vậy, Cao Đại Lâu nhất thời chần chờ. Cúi đầu không lên tiếng.
Hoắc Vũ Hạo cũng không hỏi tới, không thể nghi ngờ, đây là bí mật của người ta.
- Cao huynh không muốn nói cũng không sao. Chúng ta hàn huyên chuyện khác a. Ta mới vừa rồi, tại lúc tranh tài nghe Cao huynh nói, ngươi chưa bao giờ học tập ở chánh quy Hồn Đạo Sư học viện? Đã như vậy, Cao huynh lại có thể tu luyện tới trình độ Hồn Đạo Sư cấp năm, đây quả thực là kỳ tích a!
Hồn Đạo Sư cấp năm bản thân chính là cường giả Hồn Vương ngũ hồn hoàn. Một kẻ chỉ bằng vào tự học là có thể đạt tới trình độ như vậy, tuổi tác lại không lớn hơn ba mươi, thiên phú và cố gắng có thể tưởng tượng là khủng bố như thế nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận