Tuyệt Thế Đường Môn


Toàn thân Từ Tam Thạch chấn động, hắn cùng Giang Nam Nam xác định quan hệ trong thời gian không có ngắn. Nhưng cho tới nay, hắn luôn là người chủ động. Giang Nam Nam đối với thâm tình của hắn rất ít khi có đáp lại. Lần này có thể nói là lần đầu tiên, như vậy có thể không làm hắn vui mừng như điên không chứ?
"Tốt! Nếu thật sự phát sinh tình huống này ta sẽ giết nàng trước, sau đó sẽ tự sát. Cùng nàng cùng chết, đỡ phải một mình nàng cô đơn."
"Phi, phi, phi. Hai người các ngươi đừng nói điềm xấu như vậy được không?" Tiêu Tiêu ở một bên nhịn không được nói.
Hòa Thái Đầu xoa xoa đầu Tiêu Tiêu, nói: "Tốt lắm, tất cả mọi người ổn định tinh thần. Chuẩn bị đoàn đội chiến đi. Vũ Hạo, đoàn đội chiến cũng là đệ chỉ huy."
"Vâng." Tinh thần của Hoắc Vũ Hạo lúc này có chút bất định. Nhìn sắc mặt tái nhợt đã lâm vào hôn mê của Bối Bối, bờ môi của hắn mím lại gắt gao.
Hết thảy đều là Thánh Linh giáo tạo thành. Là bọn chúng khiến Tiểu Nhã lão sư biến thành như vậy, là bọn chúng, làm cho Đại sư huynh cùng Tiểu Nhã lão sư thừa nhận nhiều đau khổ như vậy.
Bọn chúng, nhất định phải trả giá thật lớn.
Cảm tình của Hoắc Vũ Hạo đối với Bối Bối cùng Đường Nhã tuyệt không phải là sư huynh đệ đơn giản như vậy. Có thể nói, Bối Bối cùng Đường Nhã đã thay đổi cuộc đời hắn. Trở thành một thành viên của Đường Môn, tiến vào Sử Lai Khắc học viện, hắn mới chính thức có cảm giác của gia đình, có ấm áp, có lão sư, lại có hiện tại.
Mặc dù tuổi của Hoắc Vũ Hạo ở Đường Môn gần như nhỏ nhất, nhưng hắn lại là người thứ ba gia nhập Đường môn, chỉ sau có Bối Bối cùng Đường Nhã. Ở trong lòng hắn, Bối Bối cùng Đường Nhã giống như là thân huynh trưởng, thân tỷ tỷ của hắn.
Đường Nhã cùng Mã Tiểu Đào trước sau mất tích, trong thâm tâm hắn thống khổ so với Bối Bối không ít hơn bao nhiêu. Nhất là thấy mắt Bối Bối ngẫu nhiên hiện lên vẻ cô đơn, hắn cũng cảm thấy buồn.
Kế hoạch huấn luyện cực hạn đan binh, làm cho Hoắc Vũ Hạo có một trái tim bình tĩnh. Nhưng phần bình tĩnh này, tất nhiên phải kiềm chế một mặt cảm tính của hắn. Sự kiềm chế này cũng không phải lúc nào cũng có hiệu quả, một khi kiềm chế bị đột phá thì cảm tình hắn dao động sẽ càng thêm kịch liệt. Dù sao, con người không phải máy móc a!

Tựa như lúc trước vì Vương Đông Nhi mà hắn liều lĩnh đi Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn ở Lạc Nhật sơn mạch, gần như bỏ ra sinh mệnh mang về gốc tiên thảo kia. Lúc này mắt thấy Bối Bối thương cảm cùng thống khổ, Đường Nhã lại bị Hạt Hổ Đấu La của Thánh Linh giáo mang về, sự thống khổ trong lòng Hoắc Vũ Hạo dần dần biến thành lửa giận hừng hực thiêu đốt.
Lâu rồi hắn chưa từng có loại cảm giác tràn ngập hận thù như này. Trong lòng âm thầm thề: một ngày nào đó mình nhất định phải hoàn toàn hủy diệt Thánh Linh giáo.
Ánh mắt dần dần trở nên lạnh như băng. Kế hoạch huấn luyện cực hạn đan binh tuy rằng không thể khống chế cảm xúc hắn bùng nổ, lại có thể làm cho cảm xúc hắn khi bùng nổ lại bình tĩnh mà nở rộ.
Có chút lo lắng nhìn Hoắc Vũ Hạo, Đông Nhi đặt hai tay tại trên bờ vai của hắn, nhẹ nhàng an ủi hắn. Nàng ở chung với Hoắc Vũ Hạo trong thời gian dài nhất nên đối với dao động cảm xúc của hắn cũng cảm thụ rõ ràng nhất. Nàng có thể cảm giác được trên người Hoắc Vũ Hạo phóng xuất ra hàn ý, rõ ràng hắn đã thật sự nổi giận.
Nâng tay phải lên, vỗ vỗ tay Vương Đông Nhi. Hoắc Vũ Hạo ý bảo cũng không phải không khống chế đượccảm xúc chính mình. Hai tròng mắt tràn ngập hàn ý chậm rãi khép kín, lẳng lặng đợi trận đấu bắt đầu.
Từ Tam Thạch ôm lấy Bối Bối về khu nghỉ ngơi giao cho Na Na, Quý Tuyệt Trần cùng Kinh Tử Yên chăm sóc, sau đó mới một lần nữa trở lại khu chờ chiến.
"Bọn khốn Thánh Linh tông, hôm nay không đem toàn bộ bọn chúng giết chết thì khó tiêu mối hận trong lòng ta. Vũ Hạo, dùng chiêu đó đi." Mắt Từ Tam Thạch nở rộ hung quang.
Ánh mắt các thành viên Đường Môn đều bắt đầu trở nên lạnh như băng. Bối Bối bị thương nặng tất nhiên không chỉ chọc giận một mình Hoắc Vũ Hạo mà là tất cả bọn họ.
Đúng lúc này, khiến mọi người Đường Môn không thể tưởng được chính là Vương Thu Nhi bên Sử Lai Khắc chiến đội đột nhiên đứng lên đi nhanh tới chỗ bọn họ.
Đây hiển nhiên là quy tắc không cho phép, nhưng nguyên nhân chính là vì không ai dự đoán được sẽ xuất hiện loại tình huống này nên chờ khi nhân viên công tác phát hiện thì Vương Thu Nhi đã chạy tới khu chờ chiến bên này. Nàng cúi đầu nói với Vương Đông Nhi cùng Hoắc Vũ Hạo vài câu gì đó.
Mắt Vương Đông Nhi nhất thời hiện lên vẻ giật mình, quay đầu nhìn về phía nàng. Hoắc Vũ Hạo lại là do dự một chút nhìn Vương Đông Nhi, nhưng vẫn gật đầu.
Vương Thu Nhi mắt hiện lên quang mang chấp nhất, "Ta chỉ là trả lại ngươi nhân tình mà thôi."

"Ân." Hoắc Vũ Hạo lúc này cũng không muốn nhiều lời cái gì.
Nhân viên công tác lúc này đã chạy tới. Vương Thu Nhi đứng thẳng thân thể, lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ một cái.
Vị này là Hoàng Kim Long Nữ? Số người ủng hộ nàng có thể nói là nhiều nhất trong giải thi đấu.
Nhân viên công tác bị nàng ánh mắt lạnh như băng đảo qua, nhất thời dừng bước. Sau đó nhìn theo Vương Thu Nhi hướng tới khu nghỉ ngơi trở về.
Chính là ai cũng không có chú ý tới Vương Thu Nhi đi tới và Vương Thu Nhi đi về nhiều ít một chút khác nhau.
Mười năm phút đồng hồ nháy mắt đã qua, trên đài thi đấu, Bất Phá đấu la Trịnh Chiến cho đội viên hai bên tham dự đoàn chiến bước lên. Bên Đường Môn, năm người đồng thời đứng lên. Vương Đông Nhi đẩy xe lăn hoàng kim thụ của Hoắc Vũ Hạo, mang theo hắn lên đài, dẫn đầu lên đài thi đấu. Bốn người còn lại đều theo ở phía sau, ẩn ẩn có túc khí bốc lên. (túc khí: không khí nghiêm túc, trang nghiêm)
Bên kia, bốn đội viên còn lại của Thánh Linh Tông cũng đồng thời phóng người lên trên đài thi đấu.
Bốn người này dáng người không đồng nhất, nhưng nhìn ra được đều là nam tính. Đi ở phía trước cũng là người ở ngồi ở vị trí cuối cùng trong khu chờ chiến vẫn. Người này, cũng là đội viên có dáng người cao lớn nhất Thánh Linh tông.
Thân hình hắn thậm chí còn khôi vĩ hơn Hòa Thái Đầu bên Đường Môn, bả vai cũng rất rộng lớn. Hắn đi ở phía trước, ba gã đội viên còn lại đều bị hắn che chắn.
Bốn người tới giữa đài thi đấu, cùng Đường Môn nhân bên này đối diện mà đứng. Cho dù nhân số khuyết thiếu hai người nhưng khí thế bốn gã tà hồn sư cũng không chút thua kém. Hơi thở âm lãnh trên người bọn họ phóng xuất ra, nhiệt độ toàn bộ đài thi đấu tựa hồ cũng giảm xuống.
"Song phương xưng tên." Trịnh Chiến trầm giọng quát. Hắn biết, tuy rằng trận đấu này nhân số không được đầy đủ nhưng rất có thể là trận đoàn chiến gian nan nhất mà mình chủ trì. Nếu thêm mấy năm nữa bọn họ cùng mình chiến đấu, mình muốn chiến thắng bọn họ cũng không phải chuyện dễ dàng đi, nhất là bốn gã tà hồn sư thần bí.

Lấy nhãn lực của Trịnh Chiến đương nhiên nhìn ra được Bối Bối sở dĩ có thể đánh bại hai đối thủ chủ yếu dựa vào thuộc tính tự thân hắn có thể khắc chế tà hồn sư. Nhưng mà, những đội viên khác của Đường Môn còn có năng lực như thế sao? Tà hồn sư là không có biện pháp dùng lẽ thường đến phán đoán.
Từng có một gã tà hồn sư giết chết hơn mười hồn sư đồng cấp vây công mình. Mà trước mắt cũng có bốn gã tà hồn sư, bọn họ am hiểu đến cái gì thì căn bản không ai biết. Bởi vì ở những trận đấu trước bọn họ đều không có xuất hiện qua.
Những tà hồn sư đã thi đấu những trận trước hiện tại đều ở khu nghỉ ngơi, những người trước mắt này đều là đội viên thay thế bổ sung.
"Đường Môn, Hoắc Vũ Hạo." Làm đội trưởng lâm thời, Hoắc Vũ là người thứ nhất báo tên của mình.
"Đường Môn, Hòa Thái Đầu."
"Đường Môn, Từ Tam Thạch."
"Đường Môn, Giang Nam Nam."
"Đường Môn, Tiêu Tiêu."
"Đường Môn, Vương Đông Nhi."
Mỗi người dùng phương thức ngắn gọn nhất báo ra tên của mình, tự thân không chút che giấu tản mát ra sát khí lạnh thấu sương.
Tà hồn sư bên kia, người có thân hình cao lớn phía trước trầm giọng nói: "Thánh Linh Tông, Lỗ Cảnh Cảnh."
"Thánh Linh Tông, Ngôn Phong."
"Thánh Linh Tông, Đường Đại."
"Thánh Linh Tông, Cốc Vũ."

Bốn người, bốn loại thanh âm. Lỗ Cảnh Cảnh thanh âm to, ở tà hồn sư cũng là hiếm thấy. Chẳng những không có nhiều lắm âm trầm, ngược lại có loại tràn ngập cảm giác cứng rắn.
Ba người ở phía sau hắn, Ngôn Phong là một tà hồn sư có dáng người nhìn qua tương đối bình thường, nhưng trên người hắn tản mát ra hơi thở cũng là âm lãnh nhất, giống như là một độc xà âm lãnh.
Hơi thở của Đường Đại ẩn nấp tốt nhất, riêng là cảm thụ theo hơi thở, hắn giống như người thường. Hoắc Vũ Hạo thậm chí đều không có biện pháp cảm giác được hồn lực dao động trên người hắn. Hắn dáng người tương đối cao, so với Lỗ Cảnh Cảnh thấp hơn nửa cái đầu, khá gầy.
Mà Cốc Vũ còn lại có dáng người lùn mà hùng tráng, bờ vai của hắn sắp theo kịp Lỗ Cảnh Cảnh nhưng vừa vặn lại chỉ cao đến hông Lỗ Cảnh Cảnh.
Bốn người này đứng ở nơi đó, làm cho người ta cảm giác đầu tiên chính là: không đồng đều.
"Song phương lui về phía sau, chuẩn bị trận đấu." Trịnh Chiến trầm giọng quát.
Song phương mười người cơ hồ là cùng lúc xoay người đi tới bên cạnh biên đài thi đấu phía sau.
Ở quá trình lui về phía sau, Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng của Hoắc Vũ Hạo đã mở ra, hồn kỹ mô phỏng che dấu đi, hắn làm cho người ta không nhìn đến trên người mình phóng xuất ra hồn hoàn quả thực là chuyện tình quá đơn giản.
Có Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng, Hoắc Vũ Hạo tự nhiên không cần sử dụng ngôn ngữ cùng đồng đội câu thông, chỉ cần thông qua ý niệm là có thể đem ý tứ chính mình truyền lại cho đồng đội.
Bên kia, bốn gã tà hồn sư nhìn qua cũng không có trao đổi cái gì, bốn người bước cũng không mau chậm rãi đi tới bên kia đài thi đấu.
Nhìn hai bên đều lui ra bên cạnh đài thi đấu, tay phải Trịnh Chiến chậm rãi nâng lên. Đây là ra hiệu cho mọi người làm tốt chuẩn bị trận đấu.
Bên này phía Đường Môn lập tức triển khai trận hình, trận hình này cùng trận đấu trước kia cũng không giống. Lúc này đây, đứng ở phía trước không phải Từ Tam Thạch mà là Hòa Thái Đầu, vị hồn đạo sư vẫn thường đứng sau cùng. Người đứng thứ hai bên trái là Tiêu Tiêu, bên phải là Giang Nam Nam. Từ Tam Thạch đứng ở trước Vương Đông Nhi.
Hàng cuối cùng mới là Vương Đông Nhi cùng Hoắc Vũ Hạo. Tình huống Hoắc Vũ Hạo ngồi dưới này hợp thành một trận hình chữ thập vô cùng quái dị hình. Không nghĩ tới Từ Tam Thạch lại đứng ở chính giũa, những người còn lại vây quanh hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận