- Mọi người...
Khi Vương Đông và Hoắc Vũ Hạo lên đến mái nhà liền giật mình trông thấy mọi người đều đã có mặt ở đây cả rồi.
Bối Bối buông Vọng Viễn Hồn Đạo Khí ra, nói:
- Vương lão sư nghiên cứu về Vũ Hồn rất giỏi nhưng về mặt che giấu cảm xúc thì hơi kém một chút.
Vương Đông bất mãn nói:
- Vậy sao mọi người không gọi bọn đệ?
Bối Bối nói:
- Ban nãy rõ ràng tiểu sư đệ cũng đã nhận ra. Các đệ nhớ kỹ, sau này dù có chuyện gì cũng không được để lộ cảm xúc ra mặt, nếu không, đệ nghĩ gì sẽ bị người khác đoán được hết.
Vương Đông bực bội nói:
- Vậy ra chỉ có mình đệ là u mê không biết thôi sao?
Tiêu Tiêu yếu ớt giơ tay lên nói:
- Còn mình nữa. Là Đại sư huynh bảo có kịch hay để xem rồi dẫn mình lên đây.
Có thể trở thành một thành viên của Sử Lai Khắc Thất Quái, người nào không phải là tinh anh? Không chỉ Hoắc Vũ Hạo nhận ra Vương Ngôn có vấn đề mà cả Bối Bối, Từ Tam Thạch và Hòa Thái Đầu đều đã phát hiện, Giang Nam Nam và Tiêu Tiêu là do ba người gọi theo.
- Nam Nam, cho ta xem với, được không?
Từ Tam Thạch đi đến cạnh Giang Nam Nam khẽ nói với giọng nịnh hót. Còn đâu dáng vẻ mạnh mẽ đại sát tam phương ban nãy nữa?
Hòa Thái Đầu có hai cái Vọng Viễn Hồn Đạo Khí, một cái đưa cho Bối Bối, còn cái còn lại cho Từ Tam Thạch, Từ Tam Thạch vừa nhận lấy lập tức đưa cho Giang Nam Nam.
Giang Nam Nam không thèm để ý đến hắn, chỉ khẽ nói một câu:
- Trận đấu bắt đầu rồi.
Từ Tinh Hoàng Đại Tửu Điếm đến Quảng Trường Tinh La cũng khoảng vài cây số, cho nên mặc dù đứng trên mái nhà nhưng nếu bằng mắt thường thì chỉ thấy quảng trường ở xa xa là một vùng be bé mà thôi, muốn xem rõ mọi diễn biến ở đó thật không phải là chuyện dễ dàng. Cho dù có Vọng Viễn Hồn Đạo Khí của Hòa Thái Đầu trợ giúp cũng rất khó.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Đại sư huynh, cho đệ mượn Vọng Viễn Hồn Đạo Khí thử xem.
Bối Bối đưa vật bằng sắt trong tay mình cho Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo nhận lấy Vọng Viễn Hồn Đạo Khí, bên trong nó có một thấu kính làm bằng tinh thạch có tác dụng phóng to những vật ở xa, chỉ cần rót chút hồn lực vào là có thể sử dụng. Đây chỉ là một Hồn Đạo Khí có tác dụng phụ trợ rất bình thường cho nên hiếm Hồn Đạo Sư nào nhọc công chế tạo nó, hai cái Vọng Viễn Hồn Đạo Khí của Hòa Thái Đầu cũng chỉ là Hồn Đạo Khí cấp một mà thôi, dĩ nhiên khả năng nhìn xa không tốt lắm rồi.
Nhưng Hoắc Vũ Hạo hơn người khác một điểm, chính là thị lực của hắn rất cao. Vũ Hồn của hắn ở đôi mắt, hơn nữa còn thường xuyên tu luyện Tử Cực Ma Đồng, Bối Bối nhờ Tử Cực Ma Đồng có thể quan sát tình huống ở quảng trường thì Hoắc Vũ Hạo lại càng có thể nhìn thấy rõ hơn. Nếu không có Vọng Viễn Hồn Đạo Khí thì khoảng cách mấy cây số này hắn chỉ phải tiêu hao thêm một tí hồn lực mà thôi.
Hoắc Vũ Hạo vừa quan sát diễn biến trên sàn đấu vừa phóng thích tinh thần lực của mình ra bên ngoài, Tinh Thần Cộng Hưởng không phải chỉ khi nào hắn sử dụng Tinh Thần Tham Trắc mới sử dụng được. Ví dụ như bây giờ, Hoắc Vũ Hạo thông qua Vọng Viễn Hồn Đạo Khí nhìn về phía quảng trường thì hắn cũng có thể chia sẽ những gì mình thấy được với các người bạn của mình. Bốn kỹ năng của Thiên Mộng Băng Tằm cho hắn thoạt nhìn đều không mạnh lắm nhưng cái nào cũng hữu dụng.
Sáu người bên cạnh chỉ cần nhắm mắt lại cũng sẽ thấy được những gì Hoắc Vũ Hạo đang thấy.
Lúc này ở bên phía Quảng Trường Tinh La, trên sàn đấu bọn họ vừa rời đi ban nãy đã bắt đầu một trận đấu khác, cũng là một đấu một.
Sau khi nhìn rõ tình huống trên sàn đấu, Hoắc Vũ Hạo không khỏi rùng mình một cái, mà những người khác thông qua Tinh Thần Cộng Hưởng cũng rung động không kém, bầu không khí ở đây nhất thời có chút căng thẳng.
Bởi vì, hai người đang thi đấu ở trên sàn đấu kia, trên người đều là năm cái Hồn Hoàn, lần lượt ba vàng hai tím, tuy đây không phải là tỉ lệ hoàn mỹ, và cả hai không người nào có Hồn Hoàn vạn năm nhưng hai chữ Hồn Vương như hai ngọn núi đập thẳng vào lòng bảy người ở đây.
Hồn Vương, đội thi đấu sau bọn họ đã xuất hiện Hồn vương.
Hai gã Hồn Vương kia đều là Hồn Sư, và không có sử dụng bất cứ Hồn Đạo Khí nào. Trận đấu của bọn họ hết sức gay cấn, thỉnh thoảng có những luồng sáng lóe ra từ sáng đầu. Bởi vì khoảng cách quá xa, dù thị lực của Hoắc Vũ Hạo tốt đến mức nào cũng không thể thấy rõ được từng chi tiết. Hơn nữa, xung quanh lại đầy ánh sáng hồn lực, dao động mãnh liệt không kém nên lại càng cản trở hắn quan sát tình huống cụ thể.
Bối Bối có chút khó khăn nói:
- Xem ra Vương lão sư làm thế là đúng, ngài không muốn lòng tin của chúng ta bị đả kích.
Từ Tam Thạch hừ một tiếng nói:
- Hồn Vương thì sao? Bối Bối, ngươi sợ sao?
Giang Nam Nam bình thường ít nói, sau khi có Tinh Thần Cộng Hưởng của Hoắc Vũ Hạo trợ giúp đã buông Vọng Viễn Hồn Đạo Khí xuống, nàng nói:
- Trong trường hợp một đối một xuất hiện Hồn Vương cũng là bình thường. Những học viện có thể vượt qua vòng đấu loại thì làm sao có người yếu được? Có lẽ, học viện Vân La, đối thủ của chúng ta hôm nay là có thực lực thấp nhất. Hai học viện trước mắt tuy có cường giả Hồn Vương nhưng rất có thể bọn họ muốn vị Hồn Vương này đánh thắng được nhiều đổi thủ hoặc cố gắng tiêu hao thực lực của đối thủ mà thôi.
Bối Bối lập tức nói:
- Nói thì nói vậy nhưng một đội có Hồn Vương trấn thủ có ý nghĩa gì các ngươi không nghĩ ra sao?
Hoắc Vũ Hạo theo bản năng đáp:
- Có nghĩa là các thành viên còn lại rất có thể đều là Hồn Tông.
Bối Bối gật đầu nói tiếp:
- Tiểu sư đệ nói không sai. E là các trận kế tiếp chúng ta sẽ khó tránh khỏi những trận chiến ác liệt. Thực lực thật sự của chúng ta có lẽ sẽ phải bộc lộ ra hết. Hồn Vương dẫn đội, các thành viên còn lại đều là Hồn Tông. Tổng thực lực của bọn họ đã vượt xa chúng ta rất nhiều. Mọi người phải chuẩn bị cho tốt, đối thủ các trận kế tiếp của chúng ta sẽ không yếu, nên nếu có muốn thắng vẫn cần một chút may mắn. Các trận kế tiếp sẽ rất gian nan. Hẳn là Vương lão sư đã gạt chúng ta, số người hai mươi tuổi đạt được Hồn Vương không phải là ít.
Từ Tam Thạch nhún vai nói:
- Cái đó chả quan trọng, bên chúng ta cũng có Hồn Vương mà. Lăng học tỷ là Hồn Vương hệ Khống Chế, đợi đến khi nàng có thể ra thi đấu thì chúng ta không còn vấn đề nữa.
Bối Bối trừng mắt nhìn hắn nói:
- Ngươi bớt nói nhảm đi. Đừng nghĩ là ta không biết ngươi còn ẩn giấu cái gì. Chúng ta đến đây dự thi là vì vinh quang của học viện Sử Lai Khắc. Cho dù chúng ta là đội dự bị cũng không thể thua, tuyệt đối không được phép thua, một trận cũng không thể. Học viện dạy dỗ chúng ta, ở học viện, chúng ta được hưởng đãi ngộ của đệ tử hạch tâm. Hiện giờ chính là lúc chúng ta phải bảo vệ danh dự của học viện. Cho dù chỉ còn chút sức lực cuối cùng ta cũng nhất quyết không chịu thua. Từ Tam Thạch, ngươi dẹp cái dáng vẻ lười nhác đấy cho ta. Hai trận kế tiếp chúng ta nhất định phải hắn. Trước khi ba người học huynh học tỷ có thể ra thi đấu, chúng ta nhất định phải đứng vững bằng bất cứ giá nào.
Từng lời Bối Bối nói ra như đinh đóng cột, một khí thế uy nghiêm từ người hắn không ngừng lan tỏa.
Vũ Hồn của Bối Bối là Lam Điện Phách Vương Long, trời sinh đã có khí tức vương giả vô cùng bá đạo, chỉ là bình thường hắn che giấu cẩn thận, chỉ khi chiến đấu mới bộc lộ ra.
Ngay cả Hoắc Vũ Hạo cũng lần đầu tiên thấy vẻ mặt nghiêm túc này của Bối Bối.
Từ Tam Thạch nhíu mày nói:
- Bối Bối, còn quá sớm. Ngươi đừng quên lần thi đấu này không phải là của chúng ta. Nếu để bại lộ năng lực của chúng ta quá nhiều vậy năm năm sau nhất định đối thủ sẽ có thời gian sắp xếp để đối phó chúng ta.
Bối Bối trậm giọng nói:
- Chúng ta không còn thời gian nữa. Tam Thạch, chẳng lẽ ngươi không có lòng tin vào thực lực của chúng ta năm năm sau sao? Năm năm là một khoảng thời gian quá đủ để chúng ta trưởng thành.
Từ Tam Thạch liếc mắt nhìn Bối Bối rồi khẽ nói:
- Được rồi, ngươi muốn thì ta sẽ theo ngươi.
Bối Bối tức giận nói:
- Ngươi đừng có dùng cái giọng đó với ta. Ca đây không có một chút hứng thú nào với ngươi hết. Trong lòng ngươi đang lo lắng cái gì làm sao ta lại không biết. Năng lực của chúng ta cơ bản đã định hình rồi, cho dù bại lộ thì năm năm sau vẫn có thể tăng lên nhưng nền móng đã định thì không thể thay đổi. Có điều, ngươi còn quên một chuyện quan trọng là Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Tiêu Tiêu còn chưa định hình năng lực của mình. Nhất là Vũ Hạo, kỹ năng Mô Phỏng của nó có khả năng mê hoặc rất lớn. Bây giờ chúng ta tạm thời chống đỡ, còn năm năm sau, cả ba bọn nó sẽ là trung tâm.
- Chờ... sư huynh chờ một chút. Đại sư huynh, Từ học trưởng, ý hai người là hai người vẫn còn ẩn giấu thực lực sao?
Hoắc Vũ Hạo xen vào hỏi.
- Ặc... có thể nói như thế.
Bối Bối gật đầu nói.
Năm người khác đưa mắt nhìn nhau, rõ ràng vẫn chưa theo kịp vấn đề.
Bối Bối nhìn Từ Tam Thạch, Từ Tam Thạch lại làm ra vẻ chuyện này không liên quan đến hắn, biểu lộ một cách rõ ràng chuyện này là ngươi bày ra thì tự đi mà giải quyết.
Bối Bối nhìn ánh mắt tò mò của năm người, bất đắc dĩ phải nói:
- Thật ra chuyện là thế này, hiện giờ mọi người đều là thành viên đội dự bị nên ta có nói cũng không sao. Ta và Từ Tam Thạch sau khi vào học viện không lâu đã trở thành đệ tử hạch tâm. Mà theo đó tu vi cũng không ngừng tăng lên, dần dần được sự đồng ý của học viện mà trở thành thành viên dự bị của đội Sử Lai Khắc Thất Quái chính thức. Hiện nay ở nội viện, số người có được tư cách này cũng chỉ có hai chúng ta. Nói đơn giản thì chúng ta cũng là đệ tử hạch tâm bình thường nhưng được quan tâm hơn một chút, được học viện tận tâm dạy dỗ và bồi dưỡng. Nhưng điều kiện quan trọng nhất là từ lúc đó đến khi tốt nghiệp ngoại viện, thi sát hạch vào nội viện trở thành một Sử Lai Khắc Giám Sát Giả phải thấp hơn năm năm.
- Bình thường, trường hợp người có thể làm thành viên dự bị của Sử Lai Khắc Thất Quái rất ít. Như Mã học tỷ đã từng nói, nếu bọn họ có chuyện gì sẽ không có ai thay thế, bởi vì không có người dự bị. Năng lực của ta và Từ Tam Thạch đều có chút đặc biệt nên mới được học viện chú ý. Đương nhiên, trong số mọi người, vẫn còn một người có tư cách ấy, chính là Vũ Hạo. Chẳng qua cuộc thi đã đến gần, Vũ Hạo còn đồng thời kiêm tu hai hệ cho nên chuyện này mới bỏ qua. Nhưng Vũ Hạo đồng thời được cả hai hệ bồi dưỡng thì cũng tương đương với đãi ngộ của chúng ta rồi.
- Chúng ta tuổi còn nhỏ, học viện bồi dưỡng chúng ta cũng vì muốn sau này đi thi đấu ở cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái nên bình thường yêu cầu chúng ta tuyệt đối không được để lộ tất cả thực lực. Nhưng với tình huống này, vì vinh dự của học viện, ta nghĩ mình không thể tiếp tục che giấu nữa. Hai trận tranh tài kế tiếp, nếu đối thủ của chúng ta có hồn sư bậc Hồn Vương thì rất khó có cơ hội chiến thắng.
Nghe Bối Bối nói xong, mọi người lại quay sang nhìn nhau. Có thể được học viện tuyển chọn thì nào ai là người bình thường được.
Vương Đông nhìn sang Từ Tam Thạch hỏi:
- Từ học trưởng, cho phép đệ hỏi một câu, trận đấu hôm nay huynh sử dụng mấy phần thực lực?
Từ Tam Thạch suy nghĩ một lát rồi đáp:
- Khoảng 3-4 phần. Thực tế Vương lão sư tính toán không đúng rồi, ta và Bối Bối phối hợp với nhau mới có thể phát huy ra thực lực cực mạnh. Chúng ta vốn là một đôi mà.
- Ngươi nói chuyện đừng có phóng đại quá được không? Ai là một đôi với ngươi. Là đồng đội hợp tác nghe chưa.
Bối Bối hậm hực nói:
- Xùy, im.
Từ Tam thạch bĩu môi nói:
- Ta thích ai không lẽ ngươi không biết? Xu hướng tính dục của ta vô cùng bình thường.
Hắn vừa nói vừa nhìn sang Giang Nam Nam.
Giang Nam Nam cũng không thèm liếc nhìn hắn mà đi gần về phía Tiêu Tiêu, trên tay lại xuất hiện cây kéo ban nãy.
3-4 phần thực lực? Cùng là Tứ Hoàn nhưng thực lực Từ Tam Thạch lại mạnh đến thế sao? Không những hắn mà cả Bối Bối cũng còn ẩn giấu thực lực?
Đột nhiên Hoắc Vũ Hạo cảm thấy đội dự bị của bọn họ cũng không phải quá yếu như bề ngoài.
Hoắc Vũ Hạo hỏi:
- Đại sư huynh, Vương lão sư có biết hai người là thành viên dự bị của đội Sử Lai Khắc Thất Quái chính thức không?
Bối Bối lắc đầu nói:
- Vương lão sư không biết. Đây là cơ mật của học viện. Chỉ có hai viện trưởng của hệ Vũ Hồn và các Trưởng Lão của Hải Thần Các biết mà thôi. Hải Thần Các là bộ phận cao cấp nhất của học viện, nó nằm ở ngay trên đảo Hải Thần. Nghe nói Hải Thần Các Chủ mới là cường giả mạnh nhất học viện, chẳng qua ngài luôn trấn thủ tại đảo Hải Thần nên ngay cả chúng ta cũng không biết dáng vẻ của ông ấy ra sao.
Hoắc Vũ Hạo giật mình nói:
- Người đó còn mạnh hơn Huyền lão nữa sao?
Trong ấn tượng của hắn, Huyền lão là một siêu cấp cường giả không gì không làm được, là một người có tốc độ phi hành cực kỳ khủng bố, khi nổi giận bộc lộ thực lực khiến trời long đất lở.
Bối Bối nhún vai nói:
- Huyền lão không phải đã nói rồi sao? Ông ấy là Phó đoàn trưởng của Sử Lai Khắc Giám Sát Đoàn, vậy thì dĩ nhiên còn có Đoàn Trưởng rồi, mà người đó không ai khác chính là Hải Thần Các Chủ kia. Chẳng qua chưa ai từng thấy thực lực của ông ấy như thế nào thôi.
Nghe Bối Bối nói thế, Hoắc Vũ Hạo, Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Tiêu Tiêu mới nhận ra sự hiểu biết của mình về học viện còn quá ít. Không ngờ ở nội viện còn có một nơi gọi là Hải Thần Các, hơn nữa nghe như Đại Sư Huynh nói, những người ở Hải Thần Các còn không những mạnh mà còn có uy quyền hơn mấy vị viện trưởng rất nhiều.
Bối Bối nói:
- Các đệ không cần nghĩ nhiều quá. Tuy chúng ta còn ẩn giấu thực lực nhưng chính xác cũng không phải nhiều lắm. Dù sao cấp bậc thực sự của chúng ta vẫn là Hồn Tông. Trong trận đấu sắp tới nếu có cơ hội các ngươi sẽ hiểu. Chiến thuật sắp đặt thế nào chúng ta vẫn cứ nghe theo Vương lão sư đi. Ta và Từ Tam Thạch sẽ hợp tác tạo thành một đội đối phó với người mạnh nhất của đối phương. Còn những người còn lại cứ như cũ đi. Nam Nam, muội cùng đội với Hòa Thái Đầu được không?
Giang Nam Nam lập tức đáp không chút do dự:
- Trừ người nào đó ra thì ở đây ai muội cũng có thể phối hợp được.
Từ Tam Thạch lập tức tiếp lời:
- Ta biết mà, muội không thích phối hợp với tên thích ra vẻ đạo mạo như Bối Bối phải không? Bối Bối, ta và Nam Nam phối hợp được lắm, vậy đi.
Giang Nam Nam tức giận nói:
- Ngươi đừng có giả ngu, ta nói người nào đó là nói ngươi đấy. Ngươi đứng xa xa ra một chút nếu không đừng trách ta không khách sáo với ngươi.
Vừa nói nàng vừa cầm cây kéo đưa lên.
Từ Tam Thạch lập tức im lặng, cái dáng vẻ giả vờ giả vịt của hắn khiến mọi người không kềm được mà ôm bụng cười to.
Bối Bối nói:
- Vậy thì tạm thời muội cùng tổ với Thái Đầu. Vũ Hạo, đệ và Vương Đông, Tiêu Tiêu phối hợp ăn ý với nhau thì cứ như vậy đi không cần thay đổi. Nếu chúng ta thua hai trận đầu thì các đệ cũng đừng nghĩ nhiều quá, cho dù thua cũng không được để lộ thực lực và bí mật của đệ. Hiểu chưa? Hơn nữa chưa chắc chúng ta mỗi trận đều rút được phương thức thi đấu 2-2-3
- Dạ.
Hoắc Vũ Hạo lập tức đáp ứng, hắn hoàn toàn tin tưởng Đại Sư Huynh của mình.
Bối Bối nói tiếp.
- Vậy được rồi, chúng ta về thôi, không cần xem tiếp nữa. Vương lão sư nhất định sẽ dựa vào thực lực của đối phương mà có đối sách thích hợp cho chúng ta. Mọi người về phòng nghỉ ngơi giữ vững tin thần, ổn định thực lực.
Sau khi rời khỏi mái nhà, Hoắc Vũ Hạo lại gọi Vương Đông vào phòng tu luyện.
Vương Đông vừa đóng cửa phòng vừa nói:
- Không ngờ Đại sư huynh và Từ học trưởng lại còn ẩn giấu thực lực, không ngờ bọn họ là thành viên dự bị của đội Sử Lai Khắc Thất Quái chính thức. Có lẽ chúng ta vẫn còn cơ hội.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Khó nói lắm. Nếu như một đấu một hoặc quần chiến thì thực lực của Đại sư huynh và Từ học trưởng mới có thể phát huy ra tối đa. Cũng như Đại sư huynh đã nói, nếu chẳng may chúng ta rút thăm vào phương thức thi đấu 2-2-3 thì không thể nói trước kết quả được. Dù sao, những người có thực lực mạnh mẽ cũng chỉ có hai người bọn họ.
Vương Đông có chút không phục nói:
- Chúng ta cũng vậy mà, tại sao chúng ta không được liều mạng? Đừng quên chúng ta còn Hoàng Kim Lộ, nó có thể sử dụng nữa rồi.
Hoắc Vũ Hạo gượng cười nói:
- Những người có thể tham dự cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái này thì có ai không phải là tinh anh thật sự? Chúng ta đã sử dụng Hoàng Kim Lộ một lần rồi nên nhất định bọn họ sẽ có phòng bị. Điểm yếu nhất của Hoàng Kim Lộ chính là chỉ có thể công kích một hướng duy nhất. Nếu đối phương có chuẩn bị thì khả năng thành công của chúng ta sẽ không còn cao nữa. Chúng ta một người hai Hồn Hoàn, một người ba Hồn Hoàn, nếu đối thủ là Hồn Tông thì chúng ta sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa.
Vương Đông lại im lặng, dường như đang mãi suy nghĩ chuyện gì đó.
Hoắc Vũ Hạo vỗ vỗ vai hắn nói:
- Đi, chúng ta tu luyện thôi. Tăng thêm được chút nào hay chút đó. Dù có ra sao, chúng ta cũng phải cố hết sức. Tuyệt đối không thể để vinh quang của học viện Sử Lai Khắc và Đường Môn vì chúng ta mà hao tổn.
- Ừ.
Các trận thi đấu vòng tròn vẫn tiếp tục diễn ra đều đặn, ở vòng thi đấu này, mỗi đội phải đấu bảy trận, nếu muốn vào vòng kế tiếp ít nhất phải thắng năm đối thủ, còn muốn chắc chắn hơn thì phải sáu đối thủ mới được.
Sau hai ngày, lượt thi đấu đầu tiên của vòng đấu loại cũng kết thúc. Vòng này so với vòng đấu loại ban đầu thì thoải mái hơn rất nhiều. Các đội rối rít bàn luận và điều chỉnh chiến thuật, một trận thi đấu đều rất gay cấn nhưng không còn tính chất liều mạng như vòng đầu tiên nữa.
Vòng đấu loại không những ác liệt mà còn có một ảnh hưởng nhất định đến vòng thi đấu vòng tròn, bởi vì có một số học viện sẽ có thành viên chủ chốt bị thương. Cho nên, lượt đầu tiên chưa có tình huống kích thích nào, vì thực lực của mỗi đội ra thi đấu không hẳn đều là đội hình mạnh nhất.
Nhưng, nếu là người sáng suốt sẽ nhìn ra đây chỉ là sự bình lặng trước một cơn bão lớn, các trận đấu kế tiếp sẽ không êm ả như vậy nữa đâu.
Đêm.
- Vương lão sư, ngài dẫn chúng ta đi đâu thế?
Bối Bối tò mò hỏi Vương Ngôn.
Đã một ngày sau khi bọn họ thi đấu trận đầu tiên ở vòng đấu loại, ngày mai là bọn họ phải đấu tiếp trận thứ hai. Vậy mà sau bữa cơm chiều, Vương Ngôn đã dẫn cả đội ra khỏi Tinh Hoàng Đại Tửu Điếm.
Nơi này vốn là khu vực náo nhiệt nhất của thành Tinh La, nên khi bọn họ vừa ra khỏi lập tức trông thấy cảnh người người tấp nập.
Vương Ngôn mỉm cười nói:
- Ta dẫn mọi người đến một nơi, cứ đi theo ta là được. Chúng ta đến đây đã nhiều ngày mà cũng chỉ tu luyện, tinh thần có lẽ có khá căng thẳng, như vậy cũng không tốt nên ta dẫn mọi người ra ngoài thư giản tinh thần, như thế mới có lợi cho trận thi đấu kế tiếp.
Thư giản?
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt ai cũng có chút kỳ quái. Bọn họ đều đoán được có lẽ đối thủ trận kế tiếp của bọn họ không phải đội tầm thường vậy mà Vương lão sư còn dẫn mọi người ra ngoài thư giản, chuyện này tin được không? Bất quá, Vương lão sư của bọn họ càng lúc càng biết đóng kịch hơn trước rồi.
Thế nên không ai lên tiếng hỏi nữa, bởi vì bọn họ biết, Vương Ngôn có làm gì và dẫn mọi người đi đâu cũng vì muốn bọn họ có được thành tích tốt nhất trong các trận kế tiếp.
Từ khi cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái bắt đầu đến nay, thành Tinh La càng lúc càng có vẻ chật chội, mọi người di chuyển đều không thể đi quá nhanh, nhất là ngã tư đường gần Quảng Trường Tinh La, thật sự không thể chen vào nổi. Mỗi ngày đều có dân chúng đến xếp hàng chờ vào xem trận đấu ngày hôm sau.
Mấy ngày nay Vương Ngôn đi đi về về nên đã nắm rõ đường ở khu vực này, hắn dẫn mọi người len lỏi vào đám đông, tiếp tục đi qua mấy ngã tư rồi dừng lại ở một tòa nhà có kiến trúc hình tháp.
Tòa kiến trúc này khá nhỏ bé so với những tòa nhà lân cận, dù nó không bé nhưng lại công nổi bật lắm. Ở trước cửa có treo một tấm bảng, trên tấm bảng có một ký hiệu hình cây búa. Phía dưới cây búa là những đường hoa văn.
Thấy tấm bảng này, mọi người đều có vẻ hiểu ra nhưng có mỗi Hoắc Vũ Hạo là còn chút mờ mịt.
Hoắc Vũ Hạo quay sang hỏi nhỏ Vương Đông:
- Đây là nơi nào thế?
Vương Đông đáp:
- Đây là phòng đấu giá, ngươi xem cái ký hiệu kia kia, kí hiệu hình cây búa chính là tượng trưng cho phòng đấu giá, những cửa hàng dùng ký hiệu là cây búa cũng chỉ có phòng đấu giá hoặc cửa hàng thợ rèn mà thôi. Nhưng dấu hiệu cây búa của cửa hàng thợ rèn thì thô hơn cái này nhiều, hơn nữa cho dù là ban đêm thì ở cửa hàng thợ rèn cũng sẽ phát ra những tiếng búa gõ đập.
- Thì ra là thế.
Hoắc Vũ Hạo nghe Vương Đông giảng giải cảm thấy có chút xấu hổ với vốn kiến thức thường thức của mình. Đúng là đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, dẫu vậy hắn vẫn sẽ không thay đổi mình, dù sao đối với hắn, quan trọng nhất vẫn là chuyện tăng cường thực lực.
Bên cạnh hắn, bất kể là bạn học, học trưởng, đối thủ hay lão sư đều mang đến cho hắn một động lực thúc đẩy hắn tu luyện, cho nên, với mục tiêu này, hắn cần phải cố gắng tu luyện đến sức cùng lực kiệt, đấy cũng là một cách rèn luyện niềm tin và sự kiên định.
Và nó cũng là một điểm mạnh của học viện Sử Lai Khắc, trong bất cứ hoàn cảnh nào, dù là Hoắc Vũ Hạo hay một học viên nào khác, chỉ cần trong lòng bọn họ có chí cầu tiến nhất định sẽ bị kích thích mà cố gắng bằng tất cả sức mình. Từ đấy mới có thể kích phát được toàn bộ tiềm lực. Đấy cũng là lý do tại sao học viện Sử Lai Khắc chẳng những có nhiều thiên tài mà nhân tài lại còn xuất hiện lớp lớp không ngừng.
"Vương lão sư dẫn mọi người đến phòng đấu giá làm gì?" Trong lòng Hoắc Vũ Hạo tò mò tự hỏi, cũng ngay lúc này, Vương Ngôn cho cả nhóm một câu trả lời.
Vương Ngôn xoay người nhìn mọi người nói:
- Mặc dù các ngươi không xem các trận đấu, nhưng ta cũng muốn nói cho các ngươi biết, kỳ Đấu Hồn Đại Tái này không còn giống với các kỳ trước nữa. Điểm khác biệt rõ rệt nhất chính là còn rất ít học viện Hồn Sư đơn thuần. Đa số bọn họ đều phát triển theo hướng dung hợp giữa Hồn Đạo Sư và Hồn Sư.
- Dung hợp?
Bối Bối nhíu mày nói:
- Vương lão sư, dung hợp bằng cách nào?
Vương Ngôn nói:
- Phương pháp dung hợp có rất nhiều cách, đối với những học viện bình thường thì họ vẫn tiếp tục bồi dưỡng Hồn Sư như cũ nhưng sau đó mua Hồn Đạo Khí lắp ráp cho các học viên. Như thế chỉ cần các đệ tử hiểu được thao tác sử dụng Hồn Đạo Khí là được. Cho dù thao tác không thuần thục bằng Hồn Đạo Sư bình thường nhưng kiểu gì cũng giúp bọn họ tăng cường sức chiến đấu. Hiện nay, số Hồn Sư nguyên thủy càng ngày càng ít.
- Ví dụ như trận đấu đầu tiên của chúng ta, khi Vũ Hạo và Vương Đông phát động Hoàng Kim Lộ, các ngươi cũng đã thấy, trên người đối thủ có Hồn Đạo Khí Phòng Ngự. Nếu không lúc đó bọn họ còn bị thương nặng hơn nữa. Gần như bất cứ đệ tử nào dự thi cuộc thi này trên người cũng có Hồn Đạo Khí. Học viện của bọn họ cũng có hệ Hồn Đạo như chúng ta, hệ Hồn Đạo của bọn họ không những bồi dưỡng Hồn Đạo Sư mà còn chế tạo Hồn Đạo Khí cho Hồn Sư của học viện, như vậy thì tổng thể thực lực của bọn họ sẽ tăng lên rất nhiều. Ta ví dụ đơn giản cho các ngươi dễ hiểu. Như Nam Nam là Hồn Sư hệ Mẫn Công, nếu tiếp tục trang bị thêm Hồn Đạo Khí có tác dụng tăng tốc thì sẽ như thế nào? Đồng thời, nếu Nam Nam không giỏi về mặt phòng ngự thì sử dụng thêm Hồn Đạo Khí Phòng Ngự. Như vậy thì cô bé có thể thoải mái phát huy được toàn bộ thực lực.
- Ta không biết năm năm sau mọi thứ sẽ còn thay đổi đến mức nào nữa. Thật ra chuyện này đã bắt đầu từ vài thập niên trước, chẳng qua khi đó đa số các học viện đều bảo họ là học viện dành cho Hồn Sư, cũng giống như học viện của chúng ta, nếu sử dụng Hồn Đạo Khí sẽ làm giảm thân phận của họ. Nhưng, thời gian dần trôi, cụ thể nhất là từ các trận đấu vừa rồi, những học viện sử dụng Hồn Đạo Khí đều có thành tích khá tốt. Đây chính là kết quả của việc các học viện không ngừng thay đổi, chuyển biến tư tưởng. Có điều, ta không ngờ lần này lại có nhiều đến thế. Theo ta thấy trong số những học viện thông qua vòng đấu loại, có đến 80% được trang bị Hồn Đạo Khí. Với cái đà này, kỳ thi lần sau rất có thể toàn bộ các học viện tham gia đều có trang bị Hồn Đạo Khí.
Từ Tam Thạch nhíu mày nói:
- Bọn họ quên mất vinh dự của Hồn Sư rồi sao? Hồn Sư bình thường chiến đấu thế nào? Chỉ có kỹ năng của chính bản thân mình mới đáng tin nhất. Hồn Đạo Khí dù sao cũng là vật ngoài thân.
Vương Ngôn trầm giọng nói:
- Ngươi nói không sai, nhưng có chuyện này ta khẳng định ngươi vẫn chưa biết, Tam Thạch à, ý của ngươi cũng giống với đại đa số ý của các vị lãnh đạo cấp cao của học viện, đấy là lý do tại sao hệ Hồn Đạo của học viện chúng ta luôn luôn bị hạn chế. Nhưng qua cuộc thi này, ta phải công nhận, chúng ta không thể không thay đổi, hơn nữa còn phải thay đổi một cách nhanh chóng. Sau khi kỳ thi này chấm dứt, lúc chúng ta trở về học viện ta sẽ lập tức đưa ra ý kiến này với học viện.
- Hồn Đạo Khí chính là thành quả từ sự phát triển của thời đại, nếu chúng ta không theo kịp sự tiến bộ đấy thì một ngày nào đó bản thân chúng ta sẽ bị loại bỏ. Học viện Sử Lai Khắc mặc dù có bề dày lịch sử rất lớn, nhưng cái đó sẽ giúp chúng ta được bao lâu đây? Mọi người ở đây là đời Sử Lai Khắc Thất Quái kế tiếp, ta hi vọng sự thay đổi này sẽ bắt đầu từ các ngươi. Vì thế ta mới dẫn mọi người đến đây, hôm nay có một buổi đấu giá Hồn Đạo Khí, ta hi vọng mọi người có thể làm gương cho cả học viện. Đương nhiên, ta không ép buộc ai cả, nếu có người không muốn có thể quay về.
Vương Ngôn nói đến đây trong lòng bắt đầu có chút thấp thỏm, hắn đương nhiên biết truyền thống của học viện đã được duy trì từ rất lâu, có thể nói là thâm căn đế cố. Hệ Hồn Đạo được xây dựng nhiều năm nhưng đến nay vẫn bị hệ Vũ Hồn áp chế hoàn toàn, căn bản không đủ điều kiện phát triển thực sự.
Đệ tử nội viện của hệ Vũ Hồn đều là tinh anh trong tinh anh, còn hệ Hồn Đạo thì sao? Mặc dù hệ Hồn Đạo cũng có nội viện nhưng những đệ tử đó sau khi tốt nghiệp cũng rất bình thường, danh tiếng của hệ Hồn Đạo học viện Sử Lai Khắc chẳng có bao nhiêu trên đại lục Đấu La cả. Cái này cũng xuất phát từ những suy nghĩ rập khuôn truyền thống kia, và bây giờ, nó đã trở thành vật cản trở lớn nhất trong sự thay đổi và phát triển của học viện.
Bảy người Bối Bối đều im lặng, mỗi người đều suy nghĩ cân nhắc về những lời Vương Ngôn đã nói. Hiện giờ, Vương Ngôn chỉ có thể khẳng định, ở đây tạm thời ít nhất có hai người đồng ý với quan điểm của hắn, hai người đó không ai khác cũng chính là đệ tử hệ Hồn Đạo, Hòa Thái Đầu và Hoắc Vũ Hạo.
Còn năm người còn lại thì sao? Bọn họ đều là đệ tử hạch tâm của hệ Vũ Hồn, là tinh anh của hệ Vũ Hồn. Nếu bọn họ quyết định sử dụng Hồn Đạo Khí chiến đấu thì tương đương với chuyện bọn họ đã đồng ý với ý kiến của hắn. Tuy những đứa bé này tuổi đời không lớn lắm nhưng bản thân bọn chúng có thể đứng vững ở học viện thì ít nhất ngoài tài năng còn có đầu óc nhạy bén hơn xa bạn bè cùng trang lứa.
Tuy vậy, Vương Ngôn cũng không hề hối hận đã dẫn cả nhóm đến phòng đấu giá, đây là phép thử đầu tiên của hắn và dĩ nhiên không phải là lần cuối cùng. Tất cả cũng vì hắn quá hiểu rõ về Vũ Hồn nên mới sớm nhận ra tác hại của khuynh hướng phát triển hồn sư trong tương lai.
- Chúng ta tránh sang một bên trước đã.
Vương Ngôn dẫn mọi người sang một góc của phòng đấu giá tránh ảnh hưởng đến những người khác.
Vương Ngôn thấy cả nhóm vẫn đang suy nghĩ liền thở dài nói tiếp:
- Ta biết mỗi người các người đều có suy nghĩ riêng, nhưng đa số đều không muốn. Ta còn vài câu muốn nói. Tại sao chúng ta rơi vào tình trạng khốn đốn thế này? Không phải vì khi làm nhiệm vụ phát sinh sự cố bất ngờ sao? Đội chính thức người chết người bị thương cuối cùng trách nhiệm phải đặt lên vai các thành viên đội dự bị. Có thể các ngươi chưa nghĩ đến chuyện này, nếu ngày đó bảy người đội chính thức có trang bị Hồn Đạo Khí thì sao? Có thể bị tổn thất lớn đến vậy không?
- Bảy người đội chính thức đều có tu vi thấp nhất là Hồn Vương. Nói cách khác, bọn họ có thể sử dụng Hồn Đạo Khí cấp năm, thậm chí là cấp sáu. Chúng ta ví dụ thế này, nếu mỗi người bọn họ có trang bị Hồn Đạo Khí Phòng Ngự có tác dụng lớn, cụ thể là có tác dụng bảo vệ bản thân thì thế nào? Thái Đầu, ngươi là đệ tử của hệ Hồn Đạo, còn là đệ tử đích truyền của Phàm Vũ, ta hỏi ngươi một câu, nếu vụ nổ đó, bảy người kia có Hồn Đạo Khí Phòng Ngự thì kết cục sẽ ra sao?
Hòa Thái Đầu gần như lập tức đáp:
- Chắc chắn sẽ rất khác. Đệ tử có thể khẳng định vụ Thi Bạo kia không thể phá vỡ được Hồn Đạo Khí Phòng Ngự cấp sáu. Mà có Hồn Đạo Khí Phòng Ngự cấp năm thì đệ tử dám cam đoan bọn họ sẽ không bị thương nặng, ít nhất giảm 60% thương tổn trên cơ thể.
Mọi người vừa nghe thấy câu trả lời của hắn đều giật mình. Đúng vậy, nếu có Hồn Đạo Khí Phòng Ngự thì lần đó sẽ không để lại hậu quả nặng nề như vậy. Và hôm nay bọn họ cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh khó khăn thế này.
Vương Ngôn thở dài nói:
- Mấy đứa nhỏ, với tuổi của ta, ta nghĩ mình có thể gọi như thế này. Ta công nhận, các con là những viên ngọc quý giá của học viện, đồng thời cũng là của gia đình các con lẫn cả đại lục này. Bồi dưỡng một thiên tài thì khó, nhưng để thiên tài ra đi thì rất dễ. Diêu Hạo Hiên không phải thiên tài sao? Nó có một kỹ năng thôn phệ, có thể nháy mắt thôn phệ đối thủ hơn mình tận mười cấp, khiến đối thủ hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, có thể nói là một tinh anh của hệ Khống Chế, đồng thời nó cũng là một thành viên của Sử Lai Khắc Thất Quái. Nhưng kết quả thế nào? Có ai có thể dám chắc thiên tài sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Mà Hồn Đạo Khí chính là một thứ giúp chúng ta có thể hạn chế phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
- Tác dụng của Hồn Đạo Khí thế nào hẳn là mọi người đều đã thấy. Như Hồn Đạo Khí Phi Hành đấy, nếu không có nó thì mọi người có thể trong một thời gian ngắn sau khi hoàn thành nhiệm vụ mà đến được đây không? Nếu nó không có tác dụng thì tại sao đến cả một cường giả thực lực khủng bố như Huyền lão vẫn sử dụng nó? Đấy là một trong những Hồn Đạo Khí cao cấp nhất của học viện chúng ta. Nhưng cao cấp hơn nó còn có Hồn Đạo Khí cấp chín và cấp mười nữa...