Tuyệt Thế Hảo Baby

Edit: Bilundethuong

Bạch Trọng Kiếm biết có người thầm mắng gã trong lòng, cũng không có ý định muốn dừng lại.

Thì sao chứ? Cho dù người có trừng mắt đến rơi tròng thì cũng chẳng có người nào sợ.

Xùy! Một đứa nhóc con, có thể làm gì chứ?

Bạch Trọng Kiếm đột nhiên ý trêu trọc nổi lên, hắn đi đến bên cạnh Hình Phong.

“Hình tiên sinh, cháu của cậu thật đáng yêu hết sức, có thể để cho tôi bế một cái được không?”

Ngươi muốn làm cái gì?

Bạch Lộ Hàn cảnh giác ôm chặt Hình Phong.

Ai ngờ Hình Phong lại gật gật đầu, đem hắn trao cho Bạch Trọng Kiếm.

“Được chứ, có điều nó hơi sợ người lạ”

“Sợ người lạ? Không sao! Tôi tuyệt đối sẽ khiến nó dễ bảo”

Bạch Trọng Kiếm không có ý tốt đón lấy Bạch Lộ Hàn một cái.

“Ê a!” Làm cái gì vậy? Buông tay ra, ta không muốn ngươi bế.

Bạch Lộ Hàn muốn níu lấy Hình Phong, nhưng đã bị Bạch Trọng Kiếm đỡ lấy, tức giận hắn vung bàn tay nhỏ bé lên.

Báp!

Mặt Bạch Trọng Kiếm chính thức bị ăn một cái tát của một đứa bé.

“Ngươi…”

Bạch Trong Kiếm trừng lớn mắt.

Tiểu tử này rõ ràng tát gã một cái. Nếu không phải là nhìn hắn trước mặt mình lúc này là một đứa bé con, gã nhất định sẽ đánh trả lại một cái.

Hình Phong bị hành động của Bạch Lộ Hàn làm cho cả kinh nhanh chóng lên tiếng xin lỗi.

“Thật xin lỗi…cục cưng không phải cố ý! Nó chỉ không cẩn thận nhầm lẫn…”

Trời ạ! cục cưng lại sao vậy nữa?

Cậu sợ tới mức mồ hôi chảy ròng ròng, nói năng lộn xộn muốn giải thích.

Vẻ mặt bên ngoài của Bạch Trọng Kiếm là cười, đáy mắt lại tuôn ra ngọn lửa chỉ có Bạch Lộ Hàn mới có thể thấy được.

“Tôi đương nhiên không so đo, nó vẫn chỉ là một đứa nhỏ…”

Gã nghiến răng nghiến lợi trả lời.

Cài gì mà không cẩn thận! Tiểu tử này chính là cố ý! Tuy sức không mạnh, nhưng vẫn là làm tổn thương nghiêm trọng đến sĩ diện của gã. Chắc chắn là Bạch Lộ Hàn đoán chắc gã không thể nổi giận với một đứa trẻ con, nên mới làm như thế. Kể từ đó, gã chuyển sang cách khác.

Nhìn thấy nét trong mắt Bạch Trọng Kiếm, Bạch Lộ Hàn càng muốn tránh xa hắn ra, giống như là một con mèo nhỏ giương móng vuốt tự vệ.

“Ê a!” Nếu không buông tay ta sẽ cho ngươi đẹp mặt.

“Hình tiên sinh, tôi đưa đứa bé này đi mua quần áo được không?”

Bạch Trọng Kiếm đột nhiên hỏi.

“Mua quần áo?”

Hình Phong không ngờ gã sẽ nói lời này, Bạch Lộ Ngâm cũng hơi khó hiểu nhìn hắn.

“Nó là một đứa bé trai ma! Sao có mặc tã? Mặc như vậy không tiện a!”

Bạch Trọng Kiếm thành công thấy được vẻ mặt lạnh lùng của Bạch Lộ Hàn đang sợ hãi cùng phẫn nộ.

 “A, chuyện này à” Hình Phong cười cười nói “Tôi đã mua qua”

Chỉ là cục cưng không chịu mặc.

“Mua qua?” Bạch Trọng Kiếm không tin được Bạch Lộ Hàn chịu mặc thứ này.

“Sao không thấy cậu cho nó mặc?”

“Vì cục cưng không muốn”

Hình Phong cũng rất hao tâm tổn trí, mua cho hắn một đống tã, cho hắn mặc thử, nhưng mà hắn đánh chết cũng không chịu, sợ hắn giãy dụa nhiều sẽ bị thương nên đành thôi. Đến nỗi đống tã kia, chỉ có thể cất một góc.

“Thì ra là nó không muốn”

Bạch Trọng Kiếm buốn cười không thôi. Bạch Lộ Hàn thì vừa tức giận vừa muốn cho gã một cái tát, lại bị gã sớm chuẩn bị chặn lại tay của hắn.

“Thì ra là còn có trẻ con không muốn mặc tã”

Ha ha ha! chuyện này thật là hết sức buồn cười.

“Ê a!” Bạch Lộ Hàn thẹn quá hóa giận kêu lên.

Không phải việc của ngươi.

“Hình tiên sinh, vậy việc nó tắm rửa, ăn uống, thậm chí đi vệ sinh cũng do một mình cậu làm mọi việc sao?”

Bạch Trọng Kiếm buồn cười nhìn chòng chọc vào đứa bé trong lòng đang không ngừng dãy dụa, biểu hiện phẫn nộ của hắn làm gã vô cũng sảng khoái.

“Đúng thế”

Hình Phong gật đầu. Trẻ con vốn là cần người chăm sóc, tuy cậu là một người con trai, nhưng chỉ nửa tháng đã có thể quen dần với việc này.

“Vậy là” Bạch Trọng Kiếm tròng mắt ác ý quanh co “Nó có tè dầm không?”


Lời vừa nói ra khỏi miệng, sắc mặt Bạch Lộ Hàn lập tức biến sắc.

Không được nói ra! Đây là sự sỉ nhục suốt đời hắn.

Có thể Hình Phong không hiểu hàm ý của Bạch Lộ Hàn, mà thành thật trả lời.

“Có chứ, có điều số lần không nhiều, tôi có đóng cho nó cái bỉm.”

Cậu cho rằng Bạch Trọng Kiếm lo cục cưng sẽ tè dầm vào người gã.

“Tè dầm? bỉm?”

Oa ha ha ha ha….không được…gã muốn chết cười thôi…

Đường đường là Phó chủ tịch Bạch thị lại tè dầm?! Lại còn đóng bỉm!

Bạch Trọng Kiếm nhịn không được cười lên tiếng, làm cho Hình Phong hơi hoang mang.

“Ê a!”

Ai cần ngươi lắm lời! Nó hỏi cái gì ngươi liền trả lời cái đó, thành thật như vậy làm gì? Không phải là muốn tranh cử danh hiệu người chân thật chứ?

Bạch Lộ Hàn vừa xấu hổ vừa tức giận lườm Bạch Trọng Kiếm, thấy gã cứ cười không thể làm gì được, chỉ có thể đem tức giận chuyển sang người Hình Phong.

“Ôi…thật có lỗi” Bạch Trọng Kiếm chùi chùi nước mắt vì cười nhiều, thấy Hình Phong nhìn gã như nhìn thấy kẻ quái dị.

“Tôi chỉ là có chút ngoài ý muốn…”

Ngoài ý muốn? Hình Phong mặc dù cảm thấy có chút kì quái, nhưng cũng không mở miệng hỏi.

Có gì đâu, ai sinh ra lúc nhỏ chả tè dầm.

Bạch Trọng Kiếm lúc này mới ngừng cười.

“Thế có cho nó đeo yếm dãi không?” Thế mới chính xác là một đứa bé chứ.

“Ăn cơm với lúc ngủ thì mang, bình thường nó không chảy nước miếng”

Hình Phong nói, cậu rất may mắn cục cưng không giống như những đứa trẻ khác, rất là tự chủ, điều này làm cậu thoải mái không ít.

Thì ra còn có loại khả năng tự điều khiển bản thân.

Bạch Trọng Kiếm mờ ám nhìn vẻ mặt tức tới sôi máu của Bạch Lộ Hàn, đang định nói tiếp, thì Bạch Lộ Ngâm từ nãy đến giờ vẫn im lặng lên tiếng.

“Trọng Kiếm”

Anh dùng ánh mắt ý bảo Bạch Trọng Kiếm không nên đùa dai, nếu không Bạch Lộ Hàn mà tức giận không biết sẽ làm ra việc gì.

“Đưa đứa bé cho anh” Anh vươn tay.

Vốn đang định tiếp tục trêu nữa, Bạch Trọng Kiếm thoáng nhìn qua lão Đại thấy ánh mắt không thể kháng cự được, đành phải dừng lại, ngoan ngoãn đem Bạch Lộ Hàn giao ra. Vẻ nghiêm túc của lão Đại thật đúng là dọa người.

Bạch Lộ Ngâm bế lấy Bạch Lộ Hàn, quay sang Hình Phong nói.

“Hình tiên sinh, cậu nghỉ ngơi đi nhé, mau tróng khỏi bệnh. Đứa bé này tôi giúp cậu chăm sóc.

“Nhưng mà…” Hình Phong đang định từ chối, Bạch Lộ Ngâm lại hỏi ngược lại.

“Cậu lo lắng?”

“Sao có thể vậy? chỉ là…”

Hình Phong vội vã lắc đầu. Chỉ là việc một ông chủ lớn lại đi làm công việc một bảo mẫu thật không phù hợp với thân phận chút nào.

“Vậy là được rồi, không quấy rầy cậu nghỉ ngơi”

Bạch Lộ Ngâm mỉm cười nói không kịp cho Hình Phong phản ứng, xoay người cùng Bạch Trọng Kiếm đi ra.

***

Hình Phong nằm viện 3 ngày, bệnh đã khỏi hẳn. Cậu đối với Bạch Lộ Ngâm tràn đầy sự biết ơn kính trọng, rồi đón Bạch Lộ Hàn về nhà.

Trong khi đó, Bạch Lộ Hàn cùng Bạch Lộ Ngâm và Bạch Trọng Kiếm ba người nghiên cứu suốt 3 ngày cũng không tìm ra biện pháp để hắn trở lại như cũ. Cuối cùng Bạch Trọng Kiếm nói ra một câu làm hắn tức chết.

“Tôi thấy anh ở trong người đứa bé cũng tốt, ăn uống cũng có người quan tâm chăm sóc, muốn có cái gì thì có cái ấy.”

Không được.

Bạch Lộ Hàn suy nghĩ nếu quả thật không có cách nào trở lại như cũ, trong lòng hiện lên một nỗi sợ hãi. Tiểu tử thúi Bạch Trọng Kiếm kia nói như vậy thật thoải mái, sao không tự mình thử đi? Còn nói cái gì mà toàn bộ người trên thế giới này có ai hiểu được cuộc sống của một đứa trẻ, hắn như vậy thật là một người hết sức may mắn. Nếu nói một điều mà hắn may mắn như lời gã, thì có phải đó là hắn đã gặp được Hình Phong?

Trở về Hình gia, Bạch Lộ Hàn thờ ơ, uể oải không thôi. Nhìn thân ảnh Hình Phong đi đi lại lại trong phòng, cảm giác khác thường này càng lúc càng sâu, mềm mại, giống như quả đông lạnh, lấp đầy vào ngực hắn. Tuy nhiên hắn muốn nhanh chóng hồi phục lại như cũ, nhưng mục đích không đơn thuần là muốn thoát khỏi hình dáng của một đứa trẻ, nếu là hắn một tháng trước, hắn ước gì nhanh chóng rời khỏi thân thể này, rời khỏi ngôi nhà nhỏ của con ốc sên, trở lại ngôi nhà rộng rãi của Bạch gia, nhưng mà bây giờ…hắn mơ hồ còn có một hi vọng đó là, hắn muốn nhìn xem phản ứng của Hình Phong khi hắn tỉnh lại, muốn dùng thân phận thật sự của mình nói chuyện cùng Hình Phong, chứ không phải như bây giờ ngay cả một câu nói đầy đủ cũng không nói được.

Nhưng là, được ôm ấp trong lòng Hình Phong cảm giác thật vô cùng thoải mái, ấm áp, được che chở cẩn thận, mặc dù cậu rất đần, rất ngốc, rất chậm lụt, có đôi khi còn rất cố chấp, nhưng mà, nhưng mà….

Nhưng mà cái gì chứ….

Hắn cũng không rõ ràng lắm.

Tóm lại hắn muốn khôi phục thành người lớn, nhưng lại không muốn rời khỏi Hình Phong.

Sao lại vậy? Hắn thật mâu thuẫn.

Nếu như không thể trở lại như cũ, hắn cũng chỉ có thể ở trong thân thể đứa bé để ở bên cạnh Hình Phong, chờ sau khi hắn trưởng thành lớn lên, Hình Phong đại khái cũng bước vào tuổi trung niên…

Không được, chênh lệch tuổi rất nhiều…

Hơn nữa hắn còn phải đợi bao lâu?

Bạch Lộ Hàn ủ rũ, toàn bộ ý nghĩ lúc này đang tập trung vào vấn đề tuổi tác.

“Reng, reng, reng, reng”


Trong buổi chiều yên lặng, tiếng chuông điện thoại vang lên.

“Alo, ai đấy?”

Đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh âm một phụ nữ.

“A Phong, mấy ngày trước em gọi điện thoại cho anh, sao không có người nhận? Hơn nữa em còn đặc biệt đến tận nhà anh, thì không thấy anh ở nhà, anh đã đi đâu?”

Thanh âm nhẹ nhàng liên tục vang lên, không che được sự nóng vội.

Là Lý Phỉ Lệ.

“Tôi bị ốm, nằm viện ba ngày”

Hình Phong có lỗi nói.

“Nằm viện? Anh không sao chứ?” Lý Phỉ Lệ ân cần hỏi thăm.

“Bây giờ đã khỏe chưa?”

“Cám ơn sự quan tâm của cô, tôi bây giờ tốt rồi”

Hình Phong trước sau duy trì thái độ lịch sự lễ phép.

“Em đã bảo anh không nên ngày nào cũng ba bữa ăn mì tôm, xem xem, ăn đến nỗi bị bệnh rồi? Đàn ông các anh toàn không biết quan tâm đến bản thân” Lý Phỉ Lệ nén giận, giọng điệu khẩn trương ý muốn nói là anh mau lấy nàng làm vợ, mỗi ngày anh đều sẽ có lộc ăn. Nàng đột nhiên nhớ ra chuyện gì lại hỏi “Anh nằm viện, vậy đứa bé trong nhà làm sao?”

“Tôi nhờ người khác chăm sóc hộ”

“A…” Lý Phỉ Lệ trầm ngâm một lát, rồi chuyển chủ đề “A Phong, chị gái của anh có phải tên là Hình Mỹ Tuyền không?”

“Đúng vậy, có chuyện gì không?”

Đột nhiên nhắc đến tên của chị gái, tim Hình Phong đập loạn nhịp một cái.

“Không, không có gì, em hôm nào sẽ đến thăm anh”

Lý Phỉ Lệ dứt lời liền cúp điện thoại.

Hình Phong có chút khó hiểu, sau cũng không lưu tâm lắm.

***

Từ sau khi Hình Phong nằm viện trở về, Bạch Lộ Ngâm cùng Bạch Trọng Kiếm thình thoảng có đến hỏi han, thực tế là Bạch Trọng Kiếm, cứ ba ngày thì hai ngày lại tới, bảo là muốn thăm cục cưng, có thể coi cậu là chậm lục nên không thể nhìn ra cục cưng cùng Bạch Trọng Kiếm luôn giương nanh múa vuốt với nhau.

Như lúc này, Bạch Trọng Kiếm kiên trì thay cho cục cưng cái tã, cục cưng lập tức ê a kêu to vặn vẹo không chịu, bộ dáng như là muốn cự tuyệt, hơn nữa là muốn chạy thoát khỏi bàn tay của Bạch Trọng Kiếm. Mà Bạch Trọng Kiếm biết rõ cục cưng không thích gã, vẫn kiên nhẫn, thất bại không nản, hơn nữa lại hết sức vui vẻ.

Tuy rằng cục cưng được yêu quý cậu rất vui vẻ, nhưng mà cục cưng vừa đến tay Bạch Trọng Kiếm là ồn ào gà chó không yên, thật là làm cho cậu vất vả, không thể đắc tội với Bạch Trọng Kiếm, lại lo lắng cho cục cưng, không thể làm gì khác là tận lực làm rời đi sự chú ý của bọn họ.

“Ăn cơm thôi”

Hình Phong đến mời.

Từ sau khi Bạch Trọng Kiếm đến nhà cậu ăn, bữa ăn nhà cậu cải thiện đi rất nhiều, nguyên nhân là Bạch Trọng Kiếm thường lui tới vào ban ngày, cậu không thể đãi gã bằng mỳ tôm thông thường được. Cho nên đành phải tự mình xuống bếp, nấu ba món ăn, một món súp, mà Bạch Trọng Kiếm ăn qua một lền liền kêu lên khen ngon, nói cậu so với đầu bếp nhà gã nấu ăn còn ngon hơn, thế là ngay cả bữa tối cũng đến đây ăn.

Đối với người như Bạch Trọng Kiếm, là không rõ cái gì là nhún nhường cùng có chừng mực.

Có điều Hình Phong rất nghi hoặc, xí nghiệp Bạch thị không phải là một công ty rất lớn sao? Bạch Trọng Kiêm lại là quản lý cao cấp, sao lại có thời gian rảnh rỗi đến đây la cà? Chẳng lẽ vị trí càng cao thì càng thoải mái, chỉ ngồi chờ thu tiền là được rồi? Ngô, chắc là vậy!

Lúc ăn cơm, Hình Phong bế lại Bạch Lộ Hàn, một thìa lại một thìa đút bột cho hắn ăn, Bạch Trọng Kiếm bên cạnh lại vừa ngồi vừa thưởng thức kì quan vừa cười khúc khích.

Mau về nhà đi! Cứ đến đây ăn chùa mãi!

Bạch Lộ Hàn trong lòng của Hình Phong ăn một thìa bột to, trao ánh mắt hung ác như của một người lớn cho Bạch Trọng Kiếm, nhưng khuôn mặt của đứa bé quả thật rất đáng yêu, cho nên muốn tỏ ra hung ác cũng vô ích, ngược lại làm cho Bạch Trọng Kiếm càng ôm bụng mà cười.

Có người đút cho ăn, thật sự là hạnh phúc nha!

Bạch Trọng Kiếm vẫn hết sức ung dung nhìn chằm chằm Bạch Lộ Hàn, chẳng những không tránh né, ngược lại còn khiêu khích nhaysmats mấy cái.

“Ê a!”

Bị coi rẻ như vậy, Bạch Lộ Hàn nuốt không trôi tức giận kêu lên.

Hình Phong đang đút bột ngẩn ngơ, thìa dừng ở trước không trung. Cậu nhìn xem cục cưng không thoải mái chỗ nào, lại nhìn sang Bạch Trọng Kiếm ở phía đối diện, song cũng chỉ nhìn thấy một khuôn mặt vô tội mà thôi.

“Cục cưng đừng như vậy, Trọng Kiếm rất thích con”. Hình Phong đành giảng hòa nói.

Cậu trước kia cũng xưng hô vơi Bạch Trọng Kiếm là Bạch tiên sinh, lại bị Bạch Trọng Kiếm phản đối, bởi vì hai người gần bằng tuổi nhau, gọi tên cho thân mật.

Thật là lạ!

Bạch Lộ Hàn nghe Hình Phong gọi tên Bạch Trọng Kiếm, bỗng nhiên cảm thấy tức giận.

Người này cũng đàng hoàng quá đi? Chẳng những để cho tiểu tử đáng chết Bạch Trọng Kiếm đi đến tự nhiên, còn ngày ngày tự mình nấu cơm, cũng chưa từng thấy cậu chăm sóc mình như thế! Còn nữa, bọn họ không phải mới quen biết nhau có vài ngày sao? Sao đã đến trình độ gọi thẳng tên nhau ra? Mau đuổi tên tiểu tử đáng chết kia đi.

Bạch Lộ Hàn tức tối mắng, hình tượng Bạch Trọng Kiếm trong mắt hắn càng đáng ghét, chỉ ước gì có thể lập tức đuổi gã ra khỏi nhà! Khuôn mặt tươi cười càng nhìn càng trướng mắt. Bởi vì Hình Phong ân cần, hắn sớm coi gã là cái đinh trong mắt.

Loại người này sao lại có quan hệ thân thích với hắn chứ?

Ông trời thật là không có mắt!

Cơm nước xong, pho tượng Bạch Trọng Kiếm cuối cùng cũng chịu rời đi.

“Cảm ơn đã khoản đãi, thôi, tôi cũng nên đi rồi, có rảnh tôi sẽ lại đến”

Gã nói có rảnh cơ bản chưa đầy 24 tiếng đồng hồ, nói không chừng sáng ngày mai hắn đã có mặt. Hình như một ngày Bạch Lộ Hàn chưa khôi phục, thì gã giống như một ngày còn vui thú.


“Cục cưng, phải ngoan đó, ta sẽ trở lại thăm nhóc”

Bạch Trọng Kiếm trước lúc đi không quên vứt lại một câu như thế.

Cút đi! Không cho phép lại đến nữa!

Trong lòng Bạch Lộ Hàn sớm đã cắt gã thành trăm ngàn mảnh cho chó ăn.

Lúc Bạch Trọng Kiếm xuống lầu, nhìn thấy một nam một nữ. Gã nghiêng người nhường đường, cảm thấy người đàn ông kia dường như đã gặp ở đâu đó, có điều nhất thời chưa nhớ ra.

Nhiều người giống nhau quá, nhầm lẫn chăng?

Gã nghĩ…

***

Hình Phong trong bếp rửa bát đũa, Bạch Lộ Hàn nằm trong xe nôi, đợi Hình Phong dọn dẹp xong sẽ dẫn hắn đi ra ngoài tản bộ.

Lúc này chuông cửa vang lên.

Cho rằng Bạch Trọng Kiếm quên cái gì đó, chạy ra mở cửa, tiến vào lại là Lý Phỉ Lệ.

“A Phong, em dẫn đến một người, anh nhìn xem”

Nàng hưng phấn mà kéo Hình Phong lại, cũng quay đầu gọi một người khác tiến đến.

Hình Phong nhìn vào người đàn ông sau cửa, lồng ngực cảm thấy khó thở, đồng thời khó tin mở trừng mắt.

“Mau cút đi!”

Qua một thoáng khiếp sợ ban đầu, Hình Phong phẫn nộ quát to một cái, làm cho Lý Phỉ Lệ bên cạnh hoảng sợ.

Người đàn ông kia ánh mắt có chút dao động, nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh nói.

“Tôi muốn gặp con của Mỹ Tuyền”

Hình Phong vạn phần khinh bỉ y trừng mắt.

“Ngươi không xứng”

Tại sao người đàn ông này lại xuất hiện ngay lúc này? Y sao còn có mặt mũi đến? Lại còn dõng dạc đòi gặp cục cưng.

“A Phong, anh ta là…”

Lý Phỉ Lẹ chen vào, lại bị Hình Phong thô bạo ngắt lời.

“Tôi không biết người này, bảo hắn mau cút ra khỏi nhà của tôi”

“Tôi tới là vì đứa con của tôi”

Người đàn ông kia cũng nói to, thần sắc kích động và cấp bách.

“Ngươi nói cái gì?”

Hình Phong toàn thân trấn động.

Phẫn nộ tràn ngập thấu xương, máu như đông lại.

“Đứa bé kia…”

Người đàn ông lướt mắt qua người cậu nhìn vào trong phong ngủ.

“Mỹ Tuyền để lại đứa bé kia, nó là con của tôi”

Trong phong một lúc yên lặng đáng sợ.

Hình Phong lửa giận như bão táp đến mức cao nhất.

“Câm miệng, ngươi có tư cách gì mà nói những lời này? Nó không phải là con của ngươi! ngươi mau cút ra khỏi đây”

Cậu cơ hồ hận không thể với tay tới bình hoa ném thẳng vào mặt y.

“Tôi là cha của đứa bé, đến gặp con của mình có gì không đúng?”

Người đàn ông kia cũng tức giận, nói xong nhanh chóng hướng phòng ngủ đi đến.

Vừa bước qua người Hình Phong, Hình Phong nhanh nhẹn giữ chặt lấy y, theo đà giáng thẳng một cú đấm vào mặt y.

“Ối”

Bị trở thành người tàng hình Lý Phỉ Lệ la lên hoảng sợ, sợ hãi nhìn về phía Hình Phong. Nàng chưa bao giờ thấy một người nho nhã như Hình Phong khi quát lớn, thậm chí còn đánh người.

Bốp!

Người đàn ông bị đánh va vào bức tường, y chật vật kinh sợ vội vã lấy tay chặn lại vệt máu ở khóe miệng đứng lên.

Hình Phong ngăn ở cửa phòng ngủ, nhìn người đàn ông kia hận thấu xương.

“Ta sẽ không để cho ngươi đụng vào được lông tơ của cục cưng! Ta sẽ tố cáo ngươi xâm nhập gia cư bất hợp pháp, ngươi mau rời khỏi đây ngay!”

Người đàn ông trừng mắt nhìn cậu.

“Hình Phong tôi nể tình với chị gái cậu mà không so đo với cậu, nhưng xin cậu làm cho tôi một việc, tôi phải có quyền với đứa con, nếu như kiện ra tòa án, đứa bé kia chắc chắn thuộc về tôi.”

Hình Phong sửng sốt vài giây, tức giận trong mắt nổi lên, cậu không kiềm chết được gào lên.

“Ngươi nói cái gì mà cha! ngươi căn bản không có tư cách này! Bây giờ mới tới nhận con không phải là quá muộn? Thời gian chị gái ta một mình rơi lệ ngươi đang ở đâu? Khi chị ấy tông xe tự xát chết ở bệnh viện ngươi ở đâu? Ngươi có tiền có thế, đều có vô số phụ nữ để yêu thương, tại sao muốn tìm đến chị gái ta? Chị ấy không chơi được trò chơi trong thế giới thượng lưu các ngươi! Nếu như ngươi không phải thực tâm yêu chị ấy, tại sao lại để chị ấy mang thai đứa con của ngươi? Thậm chí khi chị ấy mang thai ngươi lại tuyệt tình mà vứt bỏ?”

Nước mắt, không thể nào kiềm chế mà rơi, đánh thức kí ức đã cố vùi sâu. Những oán giận cùng căm  hận mấy tháng qua lúc này hoàn toàn bùng phát, dấy lên một ngọn lửa lớn.

“Tôi…”

Người đàn ông kia nghe vậy có chút xấu hổ, y cụp mắt xuống, không dám đối diện với những lên án của Hình Phong.

“Tôi có nỗi khổ tâm riêng của tôi, làm như vậy cũng là vì bất đắc dĩ, tôi cũng không nghĩ rằng Mỹ Tuyền sẽ tự xát…”

“Cái gì mà tình thế bất đắc dĩ?”

Lúc này y còn muốn nói dối sao?

Lửa giận trong lòng Hình Phong lại càng lên cao.

“Ngươi vứt bỏ chị gái ta rồi nhanh chóng lấy một người đàn bà khác làm vợ, ngay cả đứa con trong bụng chị gái ta cũng bị ngươi ruồng bỏ, càng đáng giận hơn nữa là, ngươi còn dối trá tuyên bố với bên ngoài là chính chị gái ta dụ dỗ ngươi, những điều này cũng là điều bất đắc dĩ sao?”

“Đó không phải là tôi nói, là người trong nhà hiểu nhầm…”

Người đàn ông vội vàng giải thích, nói năng lộn xộn.

“Tôi lúc ấy cũng không sáng suốt, kết hôn cũng là do người nhà sắp đặt, tôi không có…”


Hình Phong cũng không thèm nghe hắn nói.

“Đủ rồi, bây giờ nói cái gì cũng là dư thừa”

Cậu chỉ vào cửa ra vào.

“Nếu như ngươi thực sự cảm thấy thực sự có lỗi với chị gái ta như lời nói, xin người đi khỏi đây ngay lập tức, hơn nữa đừng bao giờ….đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa. Còn cục cưng, nó là cốt nhục của Hình gia, là bảo bối duy nhất chị gái ta để lại, ta sẽ tự mình nuôi dưỡng nó”

Người đàn ông đang định mở miệng, cửa ra vào liền thoáng qua một bóng người.

“Ở đây có chuyện gì vậy?”

Bạch Trọng Kiếm kinh ngạc nhìn khuôn mặt đầy mùi thuốc súng của bọn họ, gã xuống lầu rồi vẫn cảm thấy là lạ, có cái gì đó không đúng, thế là quay trở lại đây.

Ba cặp mắt của những người trong nhà quay sang nhìn gã. Bạch Trọng Kiếm đánh giá người đàn ông kia một hồi lâu, mới sực tỉnh nhận ra nói:

“Là anh sao? Tổng giám đốc xí nghiệp Kiều thị Kiều Cát Chi?”

Kiều thị vốn cũng là một công ty lớn, nhưng mấy năm gần đây làm ăn không tốt lắm, sợ bị các xí nghiệp khác cạnh tranh, trước mắt cùng xí nghiệp Bạch thị có quan hệ làm ăn.

“Anh là….Bạch quản lý?”

Kiều Cát Chi cũng nhận ra Bạch Trọng Kiếm, thần sắc kinh ngạc chợt lóe lên.

Bạch Trọng Kiếm nhìn về phía Hình Phong.

“Các người biết nhau?”

Sao lại có bộ dáng như là sắp có gió bão xảy ra!?

“Không biết, đi nhầm nhà”

Hình Phong không nhìn Kiều Cát Chi.

“Hình Phong” Kiều Cát Chi nhanh chóng gọi.

“Đứa bé kia….”

Y cũng không có quên đến mục đích của chuyến đi này.

“Ta sẽ không cho ngươi mang cục cưng đi”

Hình Phong lại bắt đầu tức giận quát to.

“Ngươi mau cút ra khỏi đây cho ta”

“Ít nhất thì cũng để cho tôi gặp con tôi”

Kiều Cát Chi kiên trì nói.

“Đi ra ngoài”

Hình Phong lại quát lớn một tiếng, giông như con người đang phát cuồng.

“Đứng để ta phải động thủ đuổi ngươi đi”

“Cậu….”

Kiều Cát Chi còn muốn nói gì đó, Bạch Trọng Kiếm ở bên cạnh lên tiếng xen vào.

“Tổng giám đốc Kiều, chủ nhà đã nói như vậy, anh không nên làm khó xử người ta, mời về đi”

Mọi người lúc này nhìn ra Hình Phong dường như không còn khống chế được cảm xúc.

Còn gã không nghĩ tới con người thường ngày không biết tức giận là gì lại có thể lớn tiếng như vậy, theo như những gì nghe được vừa rồi thì chắc là chuyện có liên quan đến đứa bé mà Bạch Lộ Hàn đang trong thân thể nó.

Bạch Trọng Kiếm thích chõ mũi vào chuyện của người khác thật là may mắn.

Để y đi rồi, sẽ hỏi lại Hình Phong sau.

Kiều Cát Chi dường như có chút không cam lòng với lời của Bạch Trọng Kiếm, lại nhìn Hình Phong. Y không rõ bọn họ có quan hệ gì, nhưng có vẻ là quen biết, hơn nữa Bạch Trọng Kiếm đã ra mặt nói chuyện, y cũng không nên đắc tội, dù sao Bạch thị trước mắt cũng là khách hàng chống đỡ cho Kiều thị.

Cuối cùng y chỉ khẽ cắn môi, bỏ lại một câu.

“Tôi sẽ không buông tha nó”

Nói xong liền đùng đùng nổi giận rời đi.

Trong phòng không khí dường như sáng sủa hơn.

Hai mắt Hình Phong nhìn chòng chọc vào cửa, sắc mặt vẫn còn tái nhợt, hai người còn lại cũng không dám quấy rầy cậu.

“Ê a”

Âm thanh trẻ con trong phòng ngủ truyền ra làm Hình Phong thoát khỏi suy nghĩ, cậu tỉnh táo lại vội vã chạy đến bên cạnh nôi của đứa bé, một tay đỡ lấy Bạch Lộ Hàn, chăm chú ôm vào lòng, trong lòng bi thống như sóng biển dâng trào.

“Ê a?”

Có chuyện gì xảy ra vậy?

Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Bạch Lộ Hàn tràn ngập vẻ hoang mang lo lắng, hắn giống như một cây dây leo trên người Hình Phong, cảm giác được cơ thể ấm áp ôn hòa này đang phát run.

Một tia lạnh buốt lướt qua cổ của hắn.

Hình Phong khóc?

Phát hiện này làm Bạch Lộ Hàn thất vọng đau khổ rụt cổ lại.

Phảng phất như bị cái gì đâm trúng, hắn đột nhiên cảm thấy trong ngực truyền đến một trận đau đớn. Cảm giác ướt át càng nhiều, càng cảm thấy đau đớn.

“Ê a” Bạch Lộ Hàn bất an kêu lên, đau đớn trong lòng làm hắn không biết nên làm gì.

Vừa rồi hắn trong phòng nghe thấy Hình Phong quát mắng người đàn ông đến chơi, hắn ở trong phòng không biết ở phòng khách có gì đó to tiếng, nhưng hắn biết chắc chắn đã xảy ra chuyện, hơn nữa chuyện liên quan đến đứa bé hắn đang trong người. Lúc sau, người đàn ông nói cái gì phải đón đứa con, Hình Phong lại kể lại chuyện của chị gái cậu, đủ loại thông tin tràn ngập trong cái đầu nhỏ bé của hắn, thật vất vả mới sắp xếp lại được: người đàn ông kia là cha của đứa bé, thì ra là đã phụ bỏ chị gái Hình Phong, bây giờ trở về nhận lại đứa con, vì thế Hình Phong giận tím mặt, trong lúc nhất thời tức giận đùng đùng, chỉ kém không có sấm chớp nữa là đủ.

“A…A Phong…”

Lý Phỉ Lệ ở cửa ra vào nơm nớp lo sợ, nàng không ngờ là chuyện lại ra thế này.

Nàng trong lúc vô tình biết đước từ người bạn nói rằng tổng giám đốc Kiều thị đang đi tìm đứa con ngoài giá thú, nghe nói là do một người phụ nữ tên là Hình Mỹ Tuyền sinh ra. Nàng lúc ấy cảm thấy hình như đã nghe qua tên này ở đâu, hỏi Hình Phong mới chắc chắn đứa bé kia đích thị là đứa bé mà tổng giám đốc Kiều thị muốn tìm. Vui mừng nàng cho rằng mình đã giúp được Hình Phong một việc lớn, tạo cho hắn một vui mừng bất ngờ, liền không nói gì dẫn Kiều Cát Chi đến đây, sau đó ngạc nhiên thì không ít, mà vui mừng lại hóa ra một trận nghiêng trời lở đất.

Hình Phong không quay đầu nhìn nàng, vừa ôm ấp Bạch Lộ Hàn vừa cất tiếng nói buồn buồn.

“Tôi không biết vì sao cô đến tìm hắn, nhưng xin đừng có lại dẫn hắn đến đây nữa, cô cũng mau về đi cho.”

Sao có thể như vậy? Ý tốt lại trở thành ý xấu, Lý Phỉ Lệ ủy khuất khổ sở muốn giải thích, lại không biết nói như thế nào, chỉ tức giận rời đi.

Hết chương 5


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận