Thấy tình hình không ổn, Tô Phỉ vội vàng nói: “Anh nói những chuyện xa xôi đó làm gì, việc Tô Mộng Dao gây thiệt hại 300 triệu cho công ty là sự thật, anh có bản lĩnh thì đỉ đòi lại đi.”
“Hoặc là anh lấy 300 triệu mua lại mảnh đất đó đi, hừ, một kẻ lang thang như anh chắc cũng không có nổi 300 triệu đâu nhỉ?”
Triệu Quế Hoa cũng nói theo: “Đúng vậy,
nói những chuyện khác cũng vô dụng, có bản lĩnh thì đòi lại 300 triệu đi, cậu mà đòi lại được 300 triệu thì chúng tôi đảm bảo sẽ không tìm Tô Mộng Dao kiếm chuyện nữa.1′
Nghe vậy, mọi người đều gật đầu đồng ý, mặc dù Tô Quốc Đống và Tô Phỉ không có học thức gì, nhưng dù sao chuyện thiệt hại 300 triệu cũng là tiền thật.
Bọn họ không thể quên nhanh như vậy được.
Tô Mộng Dao kéo kéo cánh tay của Dương Phàm, cô ấy sợ Dương Phàm nổi nóng sẽ thật sự mua lại mảnh đất đó, vậy thì cô ấy sẽ mắc nợ quá nhiều ân tình rồi.
300 triệu đó, cô ấy phải nhịn ăn nhịn uống mấy chục năm mới có thể trả được.
Dù sao thì lương hàng năm của cô ấy cũng chỉ hơn 100 triệu.
Trước đây, 200 triệu mà Dương Phàm cho cô ấy mượn là khoản nợ của công ty nên đương nhiên công ty sẽ trả lại, chuyện mua mảnh đất đó lại là một giao dịch, chẳng khác nào ném 300 triệu đi.
Dương Phàm không còn ý định giải thích giá trị của mảnh đất cho bọn họ nữa, hắn biết
điều đó không có ý nghĩa gì và sẽ không có ai tin.
“Nói đỉ nói lại thì cũng chỉ vì mảnh đất đó, tôi muốn biết nếu vài ngày nữa mảnh đất đó tăng giá thì các người có hối hận không?”
Mảnh đất đó bây giờ không có giá trị, nhưng thành phố sắp sửa tập trung phát triển, chỉ cần văn bản được ban hành, giá trị của nó đương nhiên sẽ tăng gấp đôi, gấp ba.
Đến lúc đó, 300 triệu cũng chưa chắc mua được.
Bây giờ phải nói rõ ràng, để tránh đến lúc đó những người này lại đổ hết trách nhiệm cho Tô Mộng Dao.
Tô Trường Ngọc nói: “Đừng nói những chuyện vô bổ đó, chúng tôi không quan tâm nó có thể tăng giá hay không, bây giờ trọng tâm là công ty đã thiệt hại 300 triệu.”
Mọi người cũng đồng tình.
“Cậu có bản lĩnh thì giải quyết vấn dề này đi, những lời hứa hẹn của cậu chúng tôi không quan tâm.”
Thấy vậy, Tô Phỉ tiếp tục thêm dầu vào lửa: “Một kẻ vô dụng không có nhà để về còn muốn ra mặt giúp Tô Mộng Dao, có bản lĩnh thì giải
quyết vấn đề này đi, chúng tôi sẽ lập tức rời đi, tuyệt đối không gây khó dê cho Tô Mộng Dao nữa.”
“Đúng…”. Ủ𝐧g hộ chí𝐧h chủ 𝙫ào 𝐧gay ~ 𝐭𝑟𝘂m𝐭 𝑟𝘂ye𝐧.𝗩𝖭 ~
“Đúng vậy…”
Mọi người đều tán thành.
Thấy mọi người đứng về phía mình, Tô Phỉ càng trở nên đắc ý và nói: “Không phải tôi coi thường anh, nếu anh có bản lĩnh đó thì tôi sẽ quỳ lạy anh.”
Dương Phàm cười khỉnh thường, đi sang một bên, trực tiếp lấy điện thoại ra, gọi cho Đới Kiếm Phong.
“Chuyện của tập đoàn Mã Thị xử lý thế nào rồi?”
Dương Phàm không nói nhiều, hỏi thẳng vào vấn đề.
ở đầu bên kia điện thoại, Đới Kiếm Phong trả lời: “Đã bắt đầu hoàn thành, tiền phần trám cũng đã xử lý xong, chỉ cần sắp xếp lại vấn dề nhân sự là có thể hoạt động bình thường.”
“Giữ lại mảnh đất ở sông Đông Sa, kết toán tiền mặt cho nhà họ Tô.”
Đới Kiếm Phong hơi ngạc nhiên, lúc này
lấy đồ để gán nợ là lựa chọn tốt nhất, như vậy mới có thể tối đa hóa lợi ích.
Mọi người đều sợ công ty phá sản nên có thể lấy được chút nào hay chút đó, một công ty hoạt động bình thường đương nhiên sẽ không ai muốn nhận những thứ này.
Mảnh đất đó hiện tại không có giá trị gì, có thể đổi được 300 triệu chính là một điều rất may mắn.
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng vì Dương Phàm đã mở lời, nên đương nhiên anh ta sẽ không nói gì thêm.
Con người phải biết đặt mình vào đúng vị trí.
Chẳng mấy chốc, Đới Kiếm Phong đã phái người thu hồi hợp đồng đất, đồng thời chuyển 300 triệu tiền mặt vào tài khoản công ty của tập đoàn Tô Thị.
Trong lúc phòng họp đang ồn ào, một người phụ nữ mặc trang phục công sở mở cửa bước vào.
Khi cô ta đến, văn phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Người phụ nữ bước tới nói với Tô Mộng Dao: “Chủ tịch Tô, bên phía công ty của nhà họ
Mã đã thu hồi mảnh đất kia, 300 triệu đã được chuyển vào tài khoản cônq ty của chúnq ta.”