Vừa nghe xong câu này, phòng họp yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Dương Phàm nhìn Tô Phỉ, mỉm cườỉ nói: “Bây giờ có thể quỳ xuống rồi chứ?”
Tô Phỉ đứng bật dậy, nói: “Đừng có nói là do anh giải quyết được, thật biết cách dát vàng lên mặt.”
Nói xong, cô ta xoay người bỏ đỉ.
Cuộc gọi lần trước của Dương Phàm đã khiến nhiều phương tiện truyền thông gỡ tin tức nóng hổi xuống, vừa rồi hắn đúng là có gọi điện thoại.
Tô Phỉ tất nhiên phải mau chạy trốn, không lẽ còn đợi Dương Phàm đưa ra bằng chứng để làm nhục mình?
Vừa rồi cô ta còn nói muốn quỳ lạy hắn.
Tô Trường Ngọc cũng đứng dậy nói: “Lần này coi như chúng ta may mắn, sau này phải cẩn thận hơn.”
Tất nhiên ông ta cũng không muốn thừa nhận đó là còng lao của Dương Phàm, kín đáo dẫn theo người nhà rời đi.
Các cổ đông cũng chào tạm biệt và rời đi.
Dương Ngọc Lan liếc mắt nhìn Dương Phàm, muốn nói gì đó lại thôi, Tô Trường Lâm cười ha ha rồi kéo bà ta đi.
Công ty của con gái đã vượt qua nguy cơ, đương nhiên ông ta rất vui.
Dương Phàm ngồi xuống bên cạnh Tô Mộng Dao, vẻ mặt rất thản nhiên, chờ đợi được khen ngợi.
Tô Mộng Dao nói: “Anh lợi hại quá đi.”
Dương Phàm mỉm cười nói: “Cũng không có gì đâu, không tính là gì.”
Tuy là ngoài miệng hắn tỏ ra khiêm tốn, nhưng thực tế trong lòng đã rất sốt ruột, cô ấy phải khen ngợi hắn một cách cụ thể, hoặc làm một bản thuyết trình cặn kẽ chứ.
Tô Mộng Dao liếc mắt nhìn Dương Phàm, hỏi: “Nếu em đoán không lầm, công ty của nhà họ Mã đã được Hồng Hạo mua lại phải không?”
Dương Phàm gật đầu cười, điều này không khó đoán.
Các thương hội đó thường không động tay vào các doanh nghiệp địa phương, hai gia tộc lớn lại không tự kinh doanh.
Khỉ phân tích, chỉ có tập đoàn Hồng Hạo mới có thực lực này.
Tuy nhiên, trên khuôn mặt xỉnh đẹp của Tô Mộng Dao không có quá nhiều sự biết ơn, cô ấy nói với giọng bình tĩnh: “Mối quan hệ giữa anh và Đường Ngữ Yên thật tốt, chuyện lớn như vậy mà cô ấy cũng hỗ trợ anh.”
Dương Phàm sững sờ, Đường Ngữ Yên có liên quan gì đến chuyện này chú?
Ngay sau đó hắn đã hiểu ra, chắc là Tô Mộng Dao nghĩ rằng hắn đã nhờ Đường Ngữ Yên giúp đỡ giải quyết vấn đê này.
Hừ, em quá coi trọng cô âỳ fôỉ thì phải?
Dương Phàm cười nói: “Cũng được, bọn anh rất thân nhau.”
Tô Mộng Dao gượng cười nói: “Dù sao cũng cảm ơn anh.”
Nói xong, cô ấy lập tức đứng dậy rời đi.
Dương Phàm:”…”
Không thể hiểu được, tại sao lại tức giận nữa rồi?
Hồi nhỏ còn hay bám đuôi hắn, giờ lớn lên lại bỏ hắn một mình ở đây?
Đây là càng lớn càng cô đơn sao?
Nhìn theo bóng lưng của em xa dần, nhưng anh lại không biết phải làm sao để giữ em lại.
Dương Phàm bất lực chỉ có thể cười, không hiểu tại sao nỗ lực của mình lại không có kết quả tốt.
Mặt nóng dán mông lạnh*, Dương Phàm không ở lại lâu hơn nữa, hậm hực rời khỏi tập đoàn Tô Thị.
(*) Ý chỉ một người nhiệt tình nhưng lạỉ nhận được sự lạnh lùng hờ hững, lòng nhiệt tình không được đáp lại.
Đây là ghen à, có cần thiết không?
Không phải đã nói dù có cưới cô ấy thì cũng có thể ở cùng với em sao?
Sau khi rời khỏi tập đoàn Tô Thị, Dương Phàm trực tiếp lái xe đỉ tìm Đới Kiếm Phong.
“Công tác sơ bộ ở phía công ty nhà họ Mã đã hoàn thành, tôi quyết định đổi tên thành tập đoàn Nhuận Vũ, đây là kế hoạch vận hành sắp tới, mời chủ tịch Dương xem qua.1′
Thấy Dương Phàm đi vào, Đới Kiếm Phong vội vàng đứng dậy, lấy một tập tài liệu ra và đưa cho Dương Phàm rồi nói.
Dương Phàm nhận lấy tài liệu và lật ra
xem.
Việc mua lại tập đoàn Nhuận Vũ đã hao tốn 2 tỷ, dự tính ngân sách vận hành cho giai đoạn sau là gần 1 tỷ.
Đã lâu rồi hắn không tham gia hoạt động nào đốt tiền như vậy, lần cuối cùng là khi tế bái sư tổ.
Thật là đốt tiền quá, đốt dần dần lại hết 10 tỷ-
Sau khi xem sơ qua một lượt, Dương Phàm nói với Đới Kiếm Phong: “Một số hạng mục trong này cần phải thay đổi một chút.”