Tuyệt Thế Long Thần

Nghe Hùng Sở Sinh nói vậy, Dương Phàm mỉm cười, nhấc chân đi về phía hắn ta.

Mọi người xung quanh đều ngẩn ra, người trẻ tuổi này cũng bá đạo quá rồi.

Không chỉ ra tay ở quán bar Tâm Duyệt mà khi nghe đến †ên tuổi của gia tộc Mộ Dung cũng không thèm để ý đến.

Là do hắn có chỗ dựa hay do hắn không biết sợ là gì?

Dù thế nào đi chăng nữa, xét theo thái độ của Dương Phàm, có lẽ hôm nay hắn sẽ không bỏ qua cho đám người Hùng Sở Sinh.

Đây là một điều đáng để mọi người cảm thấy may mắn.

Dương Phàm bước đến trước mặt Hùng Sở Sinh, giơ tay vỗ nhẹ khuôn mặt mập mạp của hắn ta và nói:

"Tôi đã thấy những kẻ bắt nạt người khác nhiều rồi, nhưng tôi chưa bao giờ thấy người nào kiêu căng giống như anh."

"Chú của anh có biết anh kiêu căng như vậy không?”

Hùng Sở Sinh nằm trên mặt đất, khóe miệng chảy máu.

Hắn ta vẫn giữ thái độ cứng rắn lên tiếng đe dọa: "Hừ, có bản lĩnh thì hôm nay mày giết tao đi, nếu không khi chú tao đến, cả nhà mày đều sẽ chết."

"Tao sẽ không để bọn họ chết thoải mái như vậy, tao sẽ hành hạ bọn họ, cho bọn họ biết thế nào là tuyệt vọng, thế nào là sụp đổ."

Dương Phàm cười khẩy, tát vào khuôn mặt mập mạp của hắn ta.

Hùng Sở Sinh lập tức nôn ra máu, trong máu còn có hai cái răng.

"Bốp, bốp, bốp..." Dương Phàm tát liên tục mười cái tát làm cho khuôn mặt vốn tròn trịa của Hùng Sở Sinh sưng to hơn, gần như biến thành hình chữ nhật

Răng cũng bị đánh rụng hết.

"Đừng... đừng, đừng đánh nữa, tha cho tôi đi."

Hùng Sở Sinh bị mười mấy cái tát này đánh cho choáng váng, cảm giác đau nhức trên mặt cộng thêm nỗi đau không

thể chịu nổi ở miệng khiến hắn ta phải cầu xin tha thứ.

Nghe Hùng Sở Sinh phát ra âm thanh ồ ồ ồ, Dương Phàm mỉm cười nói: "Xin lỗi, tôi không nghe rõ anh nói gì."

Ngón tay điểm lên ngực Hùng Sở Sinh một cái.

Một tiếng xương gấy vang lên, một chiếc xương sườn của Hùng Sở Sinh đã bị gấy.

Hùng Sở Sinh lập tức phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

"Ồn ào"

Dương Phàm giơ tay tát mạnh vào mặt hắn ta.

Hàm dưới của Hùng Sở Sinh bị đánh văng ra, nửa khuôn mặt của hắn ta máu thịt be bét, có lẽ ngay cả mẹ hắn ta cũng không nhận ra hắn ta.

Những tiếng rắc vang lên liên tục, cho đến khi tất cả xương sườn của Hùng Sở Sinh đều bị bẻ gãy, Dương Phàm mới dừng tay.

Những người xem bên cạnh gần như không thể nhìn nổi.

Thật sự là ngay cả khi nhìn từ xa cũng thấy đau.

Tô Lâm cũng run lên, ngơ ngác đứng đó, không nói nên lời.

Cô ấy chưa bao giờ nghĩ tới người anh rể thường ngày ngoan ngoãn dịu dàng của mình lại có một mặt như vậy.

Dương Phàm cười cười, đứng lên: "Vừa rồi anh nói muốn đánh gấy tứ chỉ của tôi phải không?”

Hùng Sở Sinh dùng hết sức lực cuối cùng, cố gắng lắc lắc cái đầu tròn trịa của hắn ta.

Miệng phát ra tiếng tư ư a a. Dương Phàm không thèm để ý tới hắn ta đang nói cái gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui