Tuyệt Thế Long Thần

Phó giám đốc phụ trách dọn dẹp nơi này, những người xem xung quanh tự nhiên hiểu ra.

Hơn nữa, mọi chỉ phí hôm nay đều được miễn phí, bọn họ phải tranh thủ cơ hội, nếu ở lại mà nhìn thấy những thứ không nên thấy, không chừng còn biến thành bia đỡ đạn.

Ngay sau đó, mọi người lần lượt rời khỏi quán bar, quán bar vốn ồn ào hiếm khi có một khoảnh khắc yên tĩnh như vậy.

Sau khi dọn dẹp xong, Cù Oánh Oánh bước tới trước mặt Dương Phàm hỏi: "Ngài Dương, ngài định làm gì với những người này?"

Dương Phàm giả vờ ngạc nhiên hỏi: "Đây là quán bar của cô, xử lý như thế nào sao lại hỏi tôi?"

Cù Oánh Oánh: “..."

Cái nồi này ném quá bất ngờ, khiến người ta không kịp trở tay.

Như vậy, mâu thuẫn với gia tộc Mộ Dung không phải sẽ chuyển sang quán bar Tâm Duyệt sao?

Nhưng còn cách nào khác đâu, lập trường của ông chủ rất kiên định.

Đương nhiên Dương Phàm cũng có ý này, hắn không sợ đắc tội với gia tộc Mộ Dung, nhưng tự mình giải quyết sẽ khiến Tô Lâm gặp nguy hiểm.

Dù sao thì không phải lúc nào hắn cũng có thể ở bên cạnh Tô Lâm được.

Dương Phàm không để ý đến suy nghĩ của cô ta, tiếp tục nói: "Sau này nếu như gặp lại những người này, có thể tôi sẽ quay lại cùng cô nói chuyện nhân sinh."

Đương nhiên là Cù Oánh Oánh biết ý của Dương Phàm là muốn những người này biến mất.

Cô ta rất ấm ức, cuối cùng là hắn gây ra chuyện hay là cô ta? Đây không phải là bắt cô ta chịu tội oan sao?

Mặc dù Cù Oánh Oánh không muốn chịu tội oan nhưng cô ta không còn lựa chọn nào khác.

Chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Dương Phàm mỉm cười, vung tay ném một cái bình sứ nhỏ qua.

Cù Oánh Oánh đưa tay bắt lấy, vẻ mặt khó hiểu.

Khi cô ta mở bình sứ ra lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc: "Tôi Luyện đan? Đây là Tôi Luyện đan sao?”

Cô ta đã thay Hứa Chí Cường quản lý quán bar nhiều năm nên đã từng may mắn thấy qua một lần.

Đây là thứ có thể giúp nâng cao tu vi, chỉ có thể gặp mà không thể cầu.

Dương Phàm mỉm cười nói: "Tôi sẽ không để cô giúp không công, loại này mạnh hơn Tôi Luyện đan trên thị trường gấp mười lần, bình này đủ để cô đột phá đến Ngưng Đan Cảnh”

Cù Oánh Oánh sững sờ trong chốc lát, mạnh gấp mười lần? Giá trị của cái này cũng không thể xác định được.

Có thể tiện tay lấy ra một bình như vậy tặng người khác? Đúng là hào phóng.

Thảo nào ngay cả một nhân vật như ông chủ của cô ta cũng rất kiêng dè Dương Phàm.

Mặc dù cô ta đã tưởng tượng ra thân phận của Dương Phàm là rất cao nhưng có vẻ như cô ta vẫn đánh giá thấp hắn.

Cù Oánh Oánh mỉm cười vui mừng cảm ơn Dương Phàm, cái nồi này mang lại giá trị quá lớn.

Cô ta rất muốn nói với Dương Phàm rằng sau này có cái nồi nào cứ quăng cho cô ta, nhưng lý trí còn sót lại khiến cô ta không dám đắc ý.

Cô ta dám chắc rằng thân phận của Dương Phàm chắc chắn vượt quá nhận thức của mình, loại người này nếu không cẩn thận đắc tội thì sẽ gặp nhiêu khó khăn.

Dương Phàm không tiếp tục ở lại nữa, dẫn theo Tô Lâm trực tiếp rời đi.

Sau khi Dương Phàm rời đi, Cù Oánh Oánh cất kỹ Tôi Luyện đan, trực tiếp ra lệnh cho cấp dưới của mình xử lý đám người Hùng Sở Sinh.

Cô ta biết rõ phong cách của Hùng Sở Sinh, hắn ta là một tên khốn nạn, xử lý hắn ta cũng là vì nước vì dân.

Về phần đắc tội với gia tộc Mộ Dung cũng không phải chuyện gì to tát, dù sao lão già Mộ Dung kia cũng không dám trực tiếp khiêu chiến quán bar Tâm Duyệt.

Hơn nữa, bây giờ có bình Tôi Luyện đan này, tu vi của cô ta sẽ sớm đạt đến Ngưng Đan Cảnh.

Cho dù gia tộc Mộ Dung có ra tay sau lưng, cô ta cũng không còn sợ hãi nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui