Dương Phàm không nói nhiều, dẫn Cao Đại Cường đi xuyên qua sân, đi thẳng về hướng đại sảnh.
Hai người nhanh chóng đến được đại sảnh, bên trong có rất nhiều người.
Đường Ngữ Yên bị treo lên cao.
Nhìn thấy Dương Phàm, cơ thể Đường Ngữ Yên run lên, hét lớn: "Anh Phàm, chạy mau, bọn họ muốn giết anh."
Phái dưới có một người đàn ông trung niên cười nham hiểm, rút cây roi dài trong tay ra quất vào Đường Ngữ Yên.
"CMN, tôi đã bảo cô đừng nói nhiều mà." "Vút, vút."
Dương Phàm giơ tay lên, hai tia sáng xẹt qua, một tia sáng đánh vào giữa cây roi đồng thời xuyên qua giữa trán của người đàn ông trung niên, một tia khác xuyên qua giữa hai cánh tay của Đường Ngữ Yên, cắt đứt sợi dây trói buộc Đường Ngữ Yên.
Người đàn ông trung niên ngã xuống đất, ánh mắt không cam lòng nhìn lên mái nhà, không biết tại sao mình lại chết.
Cùng lúc đó, Đường Ngữ Yên rơi từ trên cao xuống.
Hai tia sáng phóng ra, Dương Phàm xoay lòng bàn tay, một lực hút mạnh mẽ trực tiếp kéo Đường Ngữ Yên qua.
Dương Phàm bắt được cô.
"Bốp, bốp, bốp." Mộ Dung Thái vỗ tay đứng dậy.
"Hay cho một chiêu Cầm Long Thủ, xem ra tôi đã xem thường cậu rồi, nhưng nói thật cho cậu biết, chút bản lĩnh này vẫn chưa đủ để làm bậy ở gia tộc Mộ Dung."
Dương Phàm không thèm để ý đến ông ta, hắn thấy Đường Ngữ Yên chỉ bị một vài vết thương ngoài da, không có gì nghiêm trọng mới cảm thấy yên tâm.
Bị Dương Phàm phớt lờ khiến vẻ mặt Mộ Dung Thái trở nên khó coi.
Một số thanh niên nam nữ của gia tộc Mộ Dung ngồi gần đó cười chế giêu:
"Nghĩ mình có chút tài năng thì ngon lắm à? Sắp. chết đến nơi còn không biết?"
"Hừ, có hai người mà dám đột nhập vào dinh thự của gia tộc Mộ Dung, hôm nay phải dạy cho bọn họ cách làm người mới được."
"Một kẻ vô dụng ăn bám mà cũng dám khiêu chiến với gia tộc Mộ Dung, đúng là không biết trời cao đất rộng là gì"
Dương Phàm mặt ọn họ mà tiến về phía trước. vài bước, cầm lấy hai chiếc ghế xếp ngay ngắn rồi để Đường Ngữ Yên ngồi xuống. Hắn cũng ngồi xuống.
Đám người trong gia tộc Mộ Dung hoàn toàn bối rối trước hành động của hắn, hắn đang làm gì vậy?
Ban đầu bọn họ tưởng Dương Phàm sẽ nhanh chóng bỏ chạy sau khi cướp được con tin nên bọn họ cũng sắp xếp một số người ở bên ngoài.
Không ngờ Dương Phàm trực tiếp ngồi xuống, chậm rãi châm một điếu thuốc.
"Tên vô dụng này đã từ bỏ việc chống cự rồi à?"
"Tôi nghĩ hắn sợ đến mất trí chăng, nhìn sắc mặt của gia chủ gia tộc Mộ Dung mà xem."
"Thật quá buồn cười, người này muốn làm gì?”
Mộ Dung Thái bước tới, nghiêm nghị nói: "Nhóc con, đừng nói tôi không cho cậu cơ hội, bây giờ cậu quỳ xuống lạy tôi mười cái, sau đó nói cho tôi biết bí mật của quả cầu sắt đó, tôi có thể chỉ phế bỏ cậu mà giữ lại cái mạng rẻ tiền của cậu."
Ông ta đương nhiên sẽ không buông tha Dương Phàm, nhưng bí mật của quả cầu sắt đó rất quan trọng, nếu có thể lấy lại giúp Phi Vân Tông thì đã là một thành tựu lớn rồi.
Đến lúc đó ông ta sẽ phế bỏ tu vi của Dương Phàm, có thể xử lý hắn bất cứ lúc nào.
Dương Phàm cười nói: "Phế bỏ tôi? Ông còn chưa có năng lực đó."
Nghe vậy, đám người trong gia tộc Mộ Dung đều tức giận, bọn họ đều đồng loạt muốn ra tay.
Mộ Dung Thái giơ tay ngăn cản.
"Cậu nên suy nghĩ cẩn thận, tôi thường không cho người ta cơ hội thứ hai."
Dương Phàm cười khinh thường: "Tôi làm vậy ông sẽ thả tôi đi sao? Ông cho rằng tôi cũng ngu ngốc như ông sao? Tôi đã giết con trai của ông."
'Trên mặt Mộ Dung Thái thoáng qua một tia sát ý rồi biến mất.
Ông ta kiềm chế cảm xúc của mình, nói: "Chỉ cần cậu nói ra bí mật của quả cầu sắt và giao quả cầu sắt ra, tôi hứa hôm nay sẽ không giết cậu."
Quả cầu sắt được một vị trưởng lão của Phi Vân Tông mua với giá rẻ trong một cuộc đấu giá.
Vị trưởng lão đó có một số năng lực đặc biệt, có thể cảm nhận được sự kỳ lạ của quả cầu sắt nhưng lại không thể giải mã được bí mật trong đó nên mới mang nó đến đặt ở phố đồ cổ, hy vọng ai đó sẽ biết nó là gì.
Dương Phàm mỉm cười, chỉ vào Cao Đại Cường nói: "Tôi cũng cho ông một cơ hội, chỉ cần ông có thể đánh thăng được người anh em của tôi, tôi chắc chắn hôm nay ông sẽ không phải chết."