'Tô Mộng Dao bước tới kéo kéo cánh tay Dương Phàm: "Bỏ qua đi Dương Phàm, đi thôi."
'Thấy Dương Phàm ra tay có chút hung ác, Tô Mộng Dao cảm thấy có chút không quen nên muốn khuyên hắn rời đi.
Dương Phàm đương nhiên sẽ không rời đi, loại người này nếu không để hắn ta nhớ lâu một chút, hắn ta sẽ không từ bỏ việc trả thù.
Vừa rồi, rõ ràng hắn ta muốn ghi nhớ biển số xe để sau này trả thù.
Lần này có hắn ở đây, nhưng lần sau thì sao? Hắn không thể để lại tai hoạ ngầm như vậy cho Tô Mộng Dao.
Nếu hôm nay hắn không có vài mối quan hệ, không biết mình sẽ phải đợi ở đây bao lâu.
Nếu hắn chỉ là một người bình thường, hôm nay hắn sẽ bị sỉ nhục như thế nào, chắc chắn người hôm nay bị đánh sẽ là hắn.
Dương Phàm cười nói với Trần Học Dương: "Gọi người đến đi, để tôi xem là cậu cả hay cậu hai của cậu sẽ đến."
Trần Học Dương cười khẩy, trừng trị một người như hắn mà muốn cậu tôi tự mình đến? Một tên lái Audi như hắn nghĩ gì vậy.
Trong lòng nghĩ như thế nên hắn ta lấy điện thoại di động ra gọi cho người anh em họ.
Tô Mộng Dao biết Dương Phàm có chỗ dựa, nhưng người thông minh phải biết thức thời, cô ấy kéo kéo quần áo của Dương Phàm, nhẹ nhàng nói: "Hay là chúng †a đi trước đi, nghe nói cậu của hắn ta đã đột phá đến Ngưng Đan Cảnh."
Theo cô ấy thấy thì chỉ cần bây giờ bọn họ rời đi, sau này Dương Phàm sẽ tự giải quyết chuyện này.
Dù sao thì đằng sau Dương Phàm là thương hội Thuận Thái.
Nếu bây giờ muốn cứng rắn với bọn họ thì khó tránh khỏi bị thiệt thòi.
Dương Phàm mỉm cười: "Cháu hư tại cậu, anh không ngại thay cậu của cậu ta dạy dỗ cậu ta một chút."
Lúc này, xung quanh đã có khá nhiều người tụ tập. xem náo nhiệt, khi nghe Dương Phàm nói vậy đều sửng sốt.
"Người thanh niên này chắc là điên rồi, dám thách thức với gia tộc Âu Dương như vậy."
"Đến cả gia tộc Âu Dương cũng không xem ra gì, có vẻ tuổi còn rất trẻ."
Địa vị của gia tộc Âu Dương ở Giang Thành cũng không phải cao bình thường.
Chỉ đứng sau bốn thương hội lớn, người thanh niên này nhìn qua không giống thành viên của bốn thương hội lớn, xem ra hôm nay hắn sẽ được dạy một bài học.
Không lâu sau, một chiếc Rolls-Royce đậu ở lối vào trung tâm thương mại.
Một người đàn ông trung niên bước xuống xe, mặc vest, đi giày da, trông rất đẹp trai.
Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện bàn tay phải của ông ta bị thiếu hai ngón tay, chính là Âu Dương Phong, phó gia chủ của nhà họ Âu Dương.
Ban đầu, Trần Học Dương gọi điện thoại cho anh họ Âu Dương Hạ.
Kể từ sau tai nạn của Âu Dương Phi, các thế hệ trẻ của nhà họ Âu Dương đã được dạy cho một bài học, cũng bị hạn chế đi ra ngoài.
Sự uy nghiêm của nhà họ Âu Dương nhiều lần bị thách thức nên Âu Dương Phong cũng tự mình đến đây.
Nếu là lúc bình thường, ông ta đương nhiên sẽ không tự mình ra mặt.
Một mình Âu Dương Phong đi từ từ về phía này.
Trần Học Dương thấy cậu tự mình ra mặt thì vui mừng khôn xiết.
Hắn ta hét lên với Dương Phàm: "Thằng nhóc, cậu tao tự mình đến đây, để xem mày còn dám kiêu căng nữa không?"
Khi mọi người xung quanh nhìn thấy Âu Dương Phong đều bị khí thế trên người ông ta làm cho giật cả mình.
Gia tộc Âu Dương gần đây liên tục gặp khó khăn, Âu Dương Phong đang kìm nén một bụng tức mà không có chỗ nào để giải tỏa.
Hôm nay ông ta muốn cho mọi người biết gia tộc Âu Dương không phải quả hồng mềm, ai cũng có thể khiêu khích.
Khi Âu Dương Phong đến, đám đông tự giác nhường một lối đi, ai cũng nhìn về phía Dương Phàm bằng ánh mắt đồng cảm.
Vừa rồi có cơ hội lại không đi, giờ thì hay rồi, muốn đi cũng không được. Vẻ mặt Âu Dương Phong u ám đi đến trước mặt Trần
Học Dương, nhìn thấy tình trạng thê thảm của cháu trai, khuôn mặt u ám của ông ta gần như chảy ra nước.
"Đồ vô dụng, lúc kêu cháu luyện tập thì không nghe, cả ngày cứ cà lơ phất phơ, đúng là đáng xấu hổ."
Nói xong, ông ta nhìn về phía Dương Phàm.
Khi nhìn thấy dáng vẻ của Dương Phàm, ông ta sửng sốt trong giây lát.
Sao có thể trùng hợp như vậy? Lại là chàng trai này.
Mọi người xung quanh vươn cổ lên, chờ xem Âu Dương Phong sẽ dạy dỗ Dương Phàm như thế nào.