Thấy Tạ Phong Thành nói năng thô lỗ như vậy, Dương Phàm lập tức mỉm cười đứng dậy.
Hắn tiến lên vài bước, đi đến trước mặt Ngụy Vân, cười nói: "Tôi biết nỗi lo lắng của dì, tôi đương nhiên sẽ không để Lệ Trữ đi theo tôi phải chịu khổ."
Nói xong hắn tìm gì đó trong ngọc bội không gian của mình.
Vương Lệ Trữ không biết hắn có ý, còn tưởng Dương Phàm muốn bỏ cuộc, tức giận dậm chân, định bước tới kéo hắn lại.
Tạ Phong Thành ở bên cạnh cũng cho rằng Dương Phàm sẽ bỏ cuộc, dù sao thì anh ta thấy, thương hội Kim Sĩ Đốn không phải một tên dế nhữi như Dương Phàm có thể trêu vào.
"Không giấu gì, hôm nay tôi cũng đến đây cầu thân."
Dương Phàm vừa nói, một tượng phật Quan Âm bằng ngọc xuất hiện trong tay hắn.
Tượng phật Quan Âm này trong suốt như pha lê, nhìn kĩ sẽ biết được chạm khắc từ ngọc tốt thượng hạng.
Toàn bộ tượng Quan Âm được chạm khắc sống động như thật, thậm chí biểu cảm cũng sống động như thật.
Dương Phàm đưa tượng phật Quan Âm lên, nói: "Tôi nghe Lệ Trữ nói mấy năm gần đây dì ăn chay niệm Phật.
Tượng phật Quan Âm bằng ngọc này năm đó được Đường Thái Tông thờ phụng ở chùa Tịnh Thổ, cháu cũng là ngẫu nhiên có được, hôm nay đưa cho cô ấy tặng dì, hi vọng dì sẽ thích."
Như Dương Phàm đã nói, gần đây đúng là Ngụy Vân ăn chay niệm Phật, vừa nhìn thấy Ngọc Quan Âm, trong lòng yêu thích không thôi.
Với nhãn lực của bà ta, đương nhiên nhìn ra tượng phật này xuất phát từ hoàng thất.
Trong lòng lập tức vui mừng, trực tiếp đứng dậy nhận lấy.
Chùa Tịnh Thổ là thánh địa nguyên thủy của Phật giáo, những người theo đạo Phật đương nhiên khó có thể từ chối.
Ngụy Vân cầm Ngọc Quan Âm trong tay, vẻ mặt vui mừng bắt đầu quan sát, càng nhìn càng thích. Truyện Quan Trường
Vương Phong cũng giật mình, tượng phật Quan Âm bằng ngọc này cao ba mươi bốn mươi centimet, rõ ràng là bảo vật cung đình, chỉ riêng vẻ ngoài của nó đã có giá trị ít nhất là mấy trăm triệu.
Nếu nó thực sự là sản phẩm của chùa Tịnh Thổ thời Đường Thái Tông thì có lẽ không thể định giá được.
Không nhận ra Dương Phàm lại còn cất giữ vật này?
Ngụy Vân nhìn thoáng qua Dương Phàm, cũng không để ý là trường hợp gì, hỏi: "Cậu thật sự tặng vật này cho tôi sao?"
Bà ta có vẻ hơi xúc động, không chỉ vì giá trị của tượng Phật này, mà còn vì Phật duyên của bà ta.
Dương Phàm mỉm cười, trong tay lại xuất hiện một chuỗi Phật châu.
Hắn giơ tay ra đưa cho Ngụy Vân nói: "Chuỗi Phật châu này..."
Không đợi hắn nói xong, Ngụy Vân đã đưa tay ra đưa tay nhận lấy: "Vòng tay trầm hương?”
Bà ta ngạc nhiên hỏi: "Đây là vòng tay trâm hương à”
Dương Phàm cười giới thiệu: "Đây là lúc trước Thiền sư Tuệ Năng đã dùng, nếu dì thích, tặng cho dì."
Trong lòng Vương Lệ Trữ ấm áp, nhìn Dương Phàm. bằng ánh mắt tràn đầy tình yêu.
Trước đó cô ta chỉ thuận miệng nhắc đến việc mẹ cô ta ăn chay niệm phật với Dương Phàm, không ngờ Dương Phàm lại có tâm như vậy, sưu tầm những thứ tốt này để tặng mẹ cô ta.
Làm sao cô ta biết được, trong ngọc bội không gian của Dương Phàm chứa đầy các loại bảo vật quý hiếm, hắn chỉ tùy tiện lấy ra mà thôi.
'Trên thị trường vòng tay trầm hương có giá lên đến tiền tỷ.
Nếu được cao tăng dùng qua thì giá trị không cần phải bàn tới.
Hơn nữa còn được Thiền sư Tuệ Năng dùng qua, có thể so sánh với Thần khí.
Đã ăn chay niệm Phật nhiều năm, bình tĩnh như. Ngụy Vân khi nhìn thấy hai món này cũng có chút sơ suất.
Người niệm Phật coi trọng nhất là linh tính, đặc biệt đam mê những đồ vật xuất phát từ sư tăng trong chùa nổi tiếng.
Nếu Dương Phàm chỉ lấy chiếc vòng ra, bà ta có lẽ sẽ nghỉ ngờ là thật hay giả.
Nhưng sau khi nhìn thấy tượng Phật Quan Âm bằng ngọc kia, bà ta không còn nghỉ ngờ gì về Dương Phàm nữa.
Ngay lập tức, bà ta cho người lấy ra một cái rương, bọc thật kĩ hai món bảo vật lại rồi mới bỏ vào rương.
"Chuyện thế tục tôi không muốn hỏi nữa, để Lệ Trữ tự quyết định đi, tôi đi lễ Phật."
"Cháu trai Tạ, vàng của cháu nhà chúng tôi không thể nhận."
Nói xong bà ta trực tiếp rời đi.
Hàm ý trong lời nói của bà ta là đã chấp nhận Dương Phàm.