Tuyệt Thế Long Thần

Dương Phàm bị tát một cái, tức giận, nhưng trước mắt là một người phụ nữ xinh đẹp, hắn cũng không thể đánh lại.

Hắn mắng thầm trong lòng: Mẹ nó, đánh một cái vang như vậy? Đúng là làm ơn mắc oán mà, sớm muộn gì tôi cũng sẽ trả lại cái tát này.

Trả lại gấp ngàn vạn lần.

"Đồ lưu manh, anh là ai?"

Cô gái thở hổn hển quát.

Dương Phàm liếc mắt xem thường, tức giận nói: 'Cô quản tôi là ai làm gì."

"Anh... Cô gái tức đến bốc khói. Dương Phàm xốc một nửa chăn của cô gái lên, tức giận nói: "Cô phát điên cái gì, còn mặc quần áo, tôi có thể làm gì được?"

Cô gái thấy vậy mới thở ra một hơi, mơ hồ nhớ đến cảnh tượng hôm qua cầu cứu Dương Phàm.

"Xin... Xin lỗi... Cảm ơn anh."

Thấy ánh mắt của Dương Phàm dừng phía trong quần áo của mình, cô gái lập tức đỏ bừng mặt, vội vàng che ngực, xuống giường chạy vào nhà vệ sinh.

"Vô sỉ, đồ lưu manh." Cô gái lẩm bẩm.

Sau khi sửa lại quần áo, điện thoại của cô gái vang lên.

"Alo, Tiểu Lệ."

"Không thể nào, chúng tôi không có chuyện gì cả."

"Được, tôi biết rồi." Cô gái cúp máy, lướt điện thoại xem thử. Sắc mặt dần trở nên u ám.


Cô gái ngồi xuống giường, giọng nói vô lực nói với Dương Phàm: "Xem tin tức hôm nay đi."

Dương Phàm vẻ mặt khó hiểu lấy điện thoại, liếc mắt liền thấy tin tức các app đề xuất.

"Chủ tịch tập đoàn Tô Thị Tô Mộng Dao không biết kiểm soát hành vi, đêm khuya say rượu còn thuê phòng với trai."

"Chủ tịch xinh đẹp của Giang Thành Tô Mộng Dao đêm khuya say rượu, bất tỉnh nhân sự, bị người ta dẫn đi."

Dương Phàm tùy tiện nhấn vào một cái, nhìn thấy ảnh chụp hắn đang đỡ Tô Mộng Dao ở khách sạn của quán bar để thuê phòng.

Dương Phàm bất đắc dĩ cười, không ngờ vừa mới xuống núi đã gặp phải chuyện thế này, đúng là phiền toái.

Tô Mộng Dao nhìn thoáng qua Dương Phàm, lạnh giọng nói: "Giúp tôi một chuyện được không, làm bạn trai tôi nhé?”

Dương Phàm: '...'

Mỹ nữ này không phải là đang lừa người đó chứ? Tôi đọc sách ít, đừng có gạt tôi.

Tô Mộng Dao không để ý đến vẻ mặt của Dương Phàm, tiếp tục nói: "Chỉ làm một thời gian thôi, đợi mọi chuyện qua là được rồi, tôi sẽ không để anh làm không công đâu, đến lúc đó tôi sẽ cho anh hai mươi vạn để cảm ơn."

"Hai mươi vạn?" Dương Phàm giật mình.

Nói đùa à, trước kia lên núi cầu thầy ít nhất cũng phải từ trăm vạn trở lên, hai mươi vạn đã muốn mua chuộc tôi, nghĩ gì vậy?

Tô Mộng Dao còn tưởng Dương Phàm khiếp sợ vì cảm thấy hai mươi vạn quá nhiều, hứa hẹn: "Yên tâm, tôi sẽ không nuốt lời đâu."

Dương Phàm bất đắc dĩ, nghĩ lại chuyện này cũng là do

hắn mà ra, liền gật đầu đồng ý.


Dù sao hắn cũng không có chuyện gì để làm, quản chút chuyện bao đồng, cũng đỡ phải nhàm chán.

Dù sao nhan sắc của Tô Mộng Dao này thật sự không tệ, là một người đàn ông, không tham cơ thể cô ấy thì chính là không được.

Thấy Dương Phàm đồng ý, Tô Mộng Dao thản nhiên nói: "Vậy bây giờ theo tôi đến công ty một chuyến?"

"Đợi đã." Dương Phàm nói: "Đợi tôi tải app trung tâm phòng chống lừa đảo quốc gia đã, cô muốn tôi làm bạn trai của cô, tôi sợ bị lừa."

Tô Mộng Dao: '...

Dương Phàm đứng dậy cười ha ha: "Đùa cô chút thôi, đi.

Tô Mộng Dao lái chiếc Mercedes c260 của mình, dẫn Dương Phàm đến tập đoàn Tô Thị.

Trên xe, hai người cũng tìm hiểu nhau một chút.

Dương Phàm đương nhiên cũng không nói thật, chỉ nói mình là môn đồng bị đuổi xuống núi của núi Nhị Long.

Nếu nói thật, sợ là Giang Thành sẽ kín người.

Tập đoàn Tô Thị, cổ đông công ty và các giám đốc điều hành đã đợi sẵn trong phòng họp.

Hai người vừa bước vào, liền trở thành mục tiêu của tất cả mọi người:

"Chủ tịch Tô sao vậy, cô có biết làm vậy ảnh hưởng đến công ty thế nào không?"

"Đúng vậy, cô thích ăn chơi thế nào chúng tôi không xen vào, nhưng không thể tổn hại lợi ích của chúng tôi."


"Đây là diễn viên nam à? Cũng quá bình thường rồi! Sao so được với cậu Mã, không biết cô nghĩ thế nào nữa!"

"Chuyện khác tôi mặc kệ, nhưng không giải quyết tốt phía truyền thông thì tôi sẽ nói với bà cụ Tô chuyện này."

Tô Mộng Dao đi đến trước bàn làm việc, lạnh giọng quát: "Anh ấy là bạn trai tôi Dương Phàm, với quan hệ này của chúng tôi thuê phòng thì có sao?"

"Phía truyền thông tôi sẽ giải thích, mấy lời đồn lung tung trên mạng tôi cũng sẽ nghĩ cách áp chế, các người không cần ra vẻ hỏi tội tôi, quản cho kỹ hình tượng của mình là được rồi."

Tô Mộng Dao vẫn rất uy nghiêm, nói một hơi, phòng họp nhất thời im lặng.

Một lát sau, chú hai của Tô Mộng Dao, Tô Trường Ngọc lên tiếng: "Bây giờ truyền thông đã lan truyền như vậy rồi, sợ là không thể áp chế nổi, còn tiếp tục như vậy e là sẽ có ảnh hưởng lớn đến công ty, nói miệng không có chứng cứ, không biết chủ tịch Tô định giải quyết thế nào?"

Tô Mộng Dao nhíu mày, đây quả thật là một vấn đề khó. Sức mạnh của mạng xã hội thật sự không thể xem thường, giải quyết không thỏa đáng tập đoàn Tô Thị sẽ mất hết mặt mũi.

Cô ấy cắn môi, nói: "Tôi sẽ để truyền thông đưa tin, Dương Phàm là bạn trai tôi."

"Đừng làm loạn, cư dân mạng sẽ tin sao?”

"Đúng vậy, chỉ sợ đen càng thêm đen, sẽ đưa tập đoàn Tô Thị lên đầu sóng ngọn gió."

"Thời gian này tập đoàn Tô Thị còn đang gặp chút khó khăn, nếu cứ như vậy chỉ sợ sẽ trực tiếp phá sản."

Dưới tiết tấu của anh em họ của Tô Mộng Dao là Tô Quốc Đống và Tô Phỉ, căn bản không thể dừng lại.

Cha mẹ Tô Mộng Dao không nói được lời nào, lặng lẽ nhìn Dương Phàm, nhíu mày.

Dương Phàm thấy vậy, tiến lên một bước, cười nói: "Vậy để đám truyền thông đó gỡ hết tin tức về Tô Mộng Dao xuống là được rồi."

Lời vừa nói ra, xung quanh lập tức trở nên im lặng. Thật lâu sau, mọi người đều cười vang.

"Mộng Dao, tên bạn trai này cô tìm từ bệnh viện tâm thần về à?"

"Cậu nghĩ cậu là ai, bảo truyền thông gỡ tin tức hàng đầu xuống?"

"Đúng vậy, cũng không nhìn bộ dạng nghèo rớt mồng tơi của cậu đi, giả bộ cái gì chứ”


Dương Phàm nghe vậy, lập tức nổi giận, hắn chưa từng bị khinh thường như vậy.

Tô Mộng Dao vội vàng giữ chặt tay Dương Phàm, nhẹ nhàng lắc đầu với Dương Phàm: "Để tôi giải quyết."

Dương Phàm thấy Tô Mộng Dao khó xử, mới không động thủ đánh người.

Em họ Đường Phỉ nói: "Đừng nói vậy chứ, nói không chừng người ta có thể khiến cho truyền thông gỡ tin tức nóng hổi kia xuống."

Trong ngữ khí đầy vẻ khinh thường, năng lực như vậy, chỉ sợ ở Long Quốc cũng chỉ có vài người mới làm được?

Tại Giang Thành nhỏ bé này, từ miệng Dương Phàm nói ra, chính là một truyện cười.

Đúng hơn mà nói, những người này có nằm mơ cũng không dám làm vậy.

Tô Trường Ngọc lên tiếng châm chọc: "Anh cả, đứa con rể này của anh thật lợi hại, bàn về chém gió thì em cũng phục cậu ta rồi."

Dương Phàm cười lạnh một tiếng, trực tiếp lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại.

Đúng là ếch ngồi đáy giếng, cãi nhau với đám người này sợ là đánh mất thân phận của hắn.

"Tiểu Từ, chỗ các cậu giám sát kiểu gì vậy, không biết quốc gia đề xướng không lan truyền tin đồn thất thiệt sao?" Điện thoại kết nối, Dương Phàm vẻ mặt thản nhiên nói.

"Dương... Dương... Dương sư thúc, sao người lại rảnh rỗi gọi điện thoại cho con vậy, có gì không ổn, mong sư thúc chỉ giáo."

Đầu dây bên kia, một người của Quảng Điện run rẩy nói.

"Kiểm duyệt lại tin tức về Tô Mộng Dao cho tôi, năm phút sau tôi muốn thấy kết quả." Nói xong trực tiếp cúp máy.

Mọi người nhà họ Tô ngẩn ra, Tiểu Từ? Năm phút? "Ha ha, giả vờ đến mức này tôi cũng phục rồi!"

"Trước khi chém gió có thể thông báo trước được không?"

"Diễn, tiếp tục diễn, năm phút sau tôi xem cậu nói thế nào!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui