Tuyệt Thế Long Thần

“Xin tha thứ cái quái gì, cứ giao cậu ta cho nhà họ Âu Dương xử lý là được rồi.”

Tô Trường Ngọc thở hổn hển chỉ vào Dương Phàm.

Ngay cả Dương Ngọc Lan cũng trách móc Dương Phàm: “Không làm được chuyện gì, chỉ biết gây chuyện là giỏi nhất.”

Tô Trường Lâm trừng mắt nhìn bà ta: “Bà nói cái gì vậy, Tiểu Phàm còn không phải là vì bảo vệ Mộng Dao mới đắc tội với nhà họ Âu Dương à.”

Lúc này Dương Ngọc Lan tức giận nói: “Bảo vệ cái gì mà bảo vệ, cần nó bảo vệ sao, Âu Dương Phi thích Mộng Dao là may mắn của Mộng Dao rồi.”

“Còn cần nó quan tâm sao? Biết đâu Mộng Dao còn có thể gả vào nhà họ Âu Dương đấy.”

Dương Phàm cười lạnh, đúng là một người mẹ tốt, nếu không phải Dương Ngọc Lan có ơn nuôi dưỡng hắn, không chừng hắn đã ra tay từ lâu.

Tô Mộng Dao bước tới nói: “Mẹ, mẹ đang nói gì vậy? Danh tiếng của Âu Dương Phi mẹ còn không biết à?”

Dương Ngọc Lan cố chấp nói: “Không phải đó chỉ là tin đồn thôi sao? Đàn ông có ai không tiêu tiền, còn tốt hơn so với tên không có năng lực gì này.”

Bà cụ Tô ngồi ở phía trên, thấy mọi người tranh cãi chí choé, bà đập mạnh tách trà trong tay xuống bàn: “Được rồi được rồi, ồn ào cũng chẳng giải quyết được vấn dề.”

Sau khi mọi người bình tĩnh lại, bà cụ Tô nhìn Dương Phàm nói: “Sao Tiểu Phàm lại không làm được gì, hạng mục của tập đoàn Hồng Hạo không phải do thằng bé nhờ người ký sao?”

Tô Phỉ nói: “Bà nội, đừng nói nhà họ Tô chúng ta, ngay cả ông chủ của tập đoàn Hồng Hạo cũng chưa chắc bảo vệ được Dương Phàm, người mà cậu ta đắc tội là gia tộc Âu Dương đây.”

Bà cụ Tô thay đổi sắc mặt, Tô Phỉ vội vàng cúi đầu không nói nữa.

Bà cụ Tô nhìn Dương Phàm, nghiêm túc nói: “Tiểu Phàm à, bà hiểu việc này là vì Mộng Dao, nhưng đó là gia tộc Âu Dương đã truyền thừa mấy trăm năm ở Giang Thành, hành vi của cháu có hơi vượt quá giới hạn rồi.”

Dương Phàm cười nói: “Bà nội, bà yên tâm, cháu sẽ xử lý êm đẹp chuyện này.”

Tô Trường Ngọc hừ lạnh: “Cậu xử lý? Một phế vật thì lấy gì xử lý, còn không biết xấu hổ mà cười?”

Tô Phỉ ở một bên cũng nói: “Anh ta tất nhiên phải cười rồi, nhà họ Tô sụp đổ cũng không liên quan gì đến anh ta, tại sao anh ta phải quan tâm?”

Bà cụ Tô lạnh lùng nói: “Đừng nói nhảm nữa, người đầu tiên chấm dứt hợp đồng với với nhà họ Tò chính là nhà chồng của cháu – nhà họ Khổng đấy.1′

Mặt Tô Phỉ đỏ bừng, nói dối: “Bà nội, đó chỉ là kế hoãn bỉnh thôi, ba chồng cháu đang liên hệ với gia tộc Âu Dương để xin tha thứ đây.1’

Lúc này, một người hầu chạy vào: “Có người của nhà họ Âu Dương đến, là phó gia chủ Âu Dương Phong ”

Mọi người trong nhà Tô dều nhanh chóng đứng dậy, đỉ ra cửa tiếp đón ông ta.

Vẻ mặt Tô Phỉ độc ác, trong lòng thầm nghĩ: Được lắm Dương Phàm, anh làm tôi xấu mặt, hôm nay tôi muốn xem anh chết như thế nào.

Nhưng khỉ cô ta tìm kiếm bóng dáng Dương Phàm trong đám đông thì mới phát hiện Dương Phàm vẫn đang ngồi trong phòng.

Sau khỉ mọi người trong nhà họ Tô nghênh đón Âu Dương Phong vào, bọn họ rối rít xin lỗi không ngừng.

Vẻ mặt Âu Dương Phong khỉnh thường nói: “Hôm nay ai cầu xin cũng không được, đã phạm sai lầm thì phải trả giá rất đắt.”

Gương mặt Tô Trường Lâm bất lực lắc đầu, nhà họ Âu Dương không phải là người mà bọn họ có thể đắc tội nổi.

Một nhà Tô Trường Ngọc thì cười như không cười xem thử tiếp theo Dương Phàm sẽ khúm núm quỳ xuống như thế nào.

Theo ý bọn họ, sau khỉ nhà họ Âu Dương xử lý Dương Phàm xong, cơn giận cũng đã nguôi ngoai, sẽ không nhắm vào nhà họ Tô nữa.

Bà cụ Tô thấy Dương Phàm vẫn ngồi đó, khẽ cau mày nói: “Dương Phàm, sao cháu không mau nhận lỗi với gia chủ Âu Dương.”

Âu Dương Phong hống hách nói: “Nhận lỗi sao, đã đánh con trai tôi thì hôm nay cậu ta phải chết.”

Nghe vậy, vẻ mặt bà cụ Tô vô cùng khó xử.

Dương Phàm uể oải đứng dậy đi tới, hắn nhìn Âu Dương Phong nói: “Không phải ông nói nếu phạm sai Lâm thì phải trả giá rất đắt sao, con trai ông bị đánh không đúng sao?”

Nghe đến đây, bà cụ Tô và những người khác đều giật mình, thằng nhóc này đang làm gì vậy, còn ngại sự việc ồn ào chưa đủ lớn sao?

Khi đó, trong lòng tất cả mọi người có chung một suy nghĩ: Người này không thể cứu được nữa rồi.

Cả nhà Tô Trường Ngọc lại có chút hả hê nhìn Dương Phàm

Thầm nghĩ có lẽ thằng nhóc này không biết gia tộc Âu Dương lợi hại cỡ nào.

Khỉ Âu Dương Phong nhìn thấy bộ dáng của Dương Phàm, ông talập tức đứng dậy.

Bà cụ Tô thấy vậy thì vội càng thuyết phục: “Gia chủ Âu Dương, đừng tức giận, thằng bé này không hiểu chuyện, tôi nhất định sẽ bắt nó xỉn lỗi ngài đàng hoàng.”

Tô Mộng Dao thấy Âu Dương Phong đứng dậy thì đứnq ra chắn trước mặt Dươnq Phàm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui