Hơn mời võ giả phản ứng lại, tất cả dều tấn công Dương Phàm.
“Cút.” Dương Phàm gầm lên một tiếng, một luồng linh khí kèm theo sóng xung kích trong nháy mắt đẩy lùi hơn chục võ giả đang muốn lao tới.
Trong sóng xung kích mơ hồ có tiếng rồng ngâm.
Ngay cả những người nửa bước Ngưng Đan Cảnh trong nhà họ Mộ Dung cũng không may mắn thoát được, trực tiếp bị đay lui.
Có mấy người còn muốn lao tới lần nữa nhưng lại bị Mộ Dung Toàn quát lớn, sau đó mới không tiến lên nữa.
Vẻ mặt Mộ Dung Toàn âm trầm nhìn Dương Phàm, hỏi: “Xỉn hỏi ngài là ai?”
Mặc dù ông ta không còn trẻ, nhưng cũng không phải ngu ngốc.
Kỹ năng sóng âm có thể trực tiếp đánh lui bọn họ, vậy thì chỉ những cao thủ từ Ngưng Đan Cảnh trở lên mới có thể làm được điều này.
Ông ta rất kinh ngạc, hắn mới từng tuổi này mà sao tu vi lại cao như vậy.
Điều khiến ông ta sợ hãi hơn nữa là người trẻ tuổi này đã là cao thủ Ngưng Đan Cảnh, thế lực đằng sau chắc chắn không tầm thường.
Phải biết rằng gia tộc Mộ Dung đã dốc hết toàn lực để bồi dưỡng Mộ Dung cổ, anh ta gần ba mươi tuổi mà chỉ đang ở Luyện Khí Cảnh trung kỳ.
Nhưng chỉ mới như thế, anh ta cũng đã là một trong những người xuất sắc nhất ở Giang Thành.
Tất nhiên ông ta không biết, sóng xung kích vừa rồi chỉ là một tiếng gầm thông thường của Dương Phàm khi giận dữ, hắn hoàn toàn không hề dùng lỉnh khí để tấn công chứ đừng nói đến bất kỳ kỹ năng sóng âm nào.
Dương Phàm phớt lờ Mộ Dung Toàn và đi thẳng về phía Mộ Dung cổ vẫn đang nằm trên mặt đất.
Mộ Dung Toàn thấy vậy, ngay lập tức căng thẳng: “Thiếu hiệp, cổ nhỉ chưa hiểu chuyện, nếu có có gì đắc tội thì tôi xỉn được thay mặt thằng bé xin lỗi ngài.”
“Gia tộc Mộ Dung chúng tôỉ nguyện ý bồi thường.”
Dương Phàm khẽ mỉm cười, Mộ Dung
Toàn này coi bộ cũng rất hiểu chuyện, không hề lấy Phi Vân Tông ra để gây áp lực cho hắn.
Nếu không, cái tát tiếp theo sẽ thẳng tay lấy mạng Mộ Dung cổ.
Dương Phàm dừng bước rồi quay đầu lại, có chút hứng thú hỏi: “Vậy ông định bồi thường như thế nào?”
Mộ Dung Toàn lấy ra một chiếc bình sứ nhỏ và nói: “Tổ tiên của gia tộc Mộ Dung chúng tôi có truyền lại thuật Luyện Đan, đây là linh đan được luyện chế, có lợi rất lớn cho việc nâng cao sức mạnh của các võ giả, một viên có giá trị một trăm vạn.”
Vừa nói, ông ta vừa ném chiếc bình sứ nhỏ cho Dương Phàm: “Trong đó có mười viên lỉnh đan được luyện chế, xem như bồi thường cho thiếu hiệp.”
Dương Phàm bắt lấy bình sứ, đổ ra một viên linh đan được luyện chế, không khỏi bật cười.
Đây mà gọi là lỉnh đan được luyện chế?
Trong ngọc bội trữ vật của hắn chứa vô số lỉnh đan được luyện chế, mỗi viên đều chứa lỉnh khí gấp mười lần viên linh đan được luyện chế trước mặt hắn.
Từ trước đến nay, Dương Phàm vẫn ăn như đường như đậu, bây giờ gia tộc Mộ Dung lại dùng thứ phế phẩm này để bồi thường cho hắn.
Hắn trực tiếp ném bình sứ trở lại: “Loại rác rưởi này ông nên giữ lại cho mình đi, đưa tiền mặt đây.”
Vẻ mặt của hơn mười võ giả ở gia tộc Mộ Dung đều tối sầm lại, đây là linh đan được luyện chế, vậy mà hắn lại nói là đồ chơi rác rưởi?
Đúng là không biết nhìn hàng.
Khóe miệng Mộ Dung Toàn giật giật: “Được, được, tiền mặt, tiền mặt.”
Nói xong ông ta bảo người bên cạnh lấy chi phiếu ra, sau đó ông ta viết một dãy số rồi đưa cho Dương Phàm.
Dương Phàm cầm lấy chi phiếu, cũng không thèm nhìn mà nhét thẳng vào túi.
Hắn cười cười với Mộ Dung cổ, nói: “Sau này mắt sáng lên chút, nếu có lần sau không ai cứu nổi anh đâu.”
Từ nhỏ Mộ Dung cổ đã sống an nhàn sung sướng, làm sao chịu đựng được sự sỉ nhục như vậy.
Anh ta có ý định nói một lời đe dọa tàn độc, nhưng lại nhìn thấy Mộ Dung Toàn đang
nhìn chằm chằm mình, liên tục lắc đầu.
Mộ Dung cổ thầm giật mình, đây là lần đầu tiên anh ta thấy Mộ Dung Toàn phục tùng người khác như thế, anh ta đành cố gắng nhịn xuống, không cam tâm gật gật đầu.
Dương Phàm lười để ý tới bọn họ, trực tiếp rời khỏi gia tộc Mộ Dung.
Sau khỉ Dương Phàm rời đỉ, Mộ Dung Toàn mới bước tới đỡ Mộ Dung cổ dậy, cho anh ta ăn một viên đan dược chữa thương.
“Tạm thời cậu đừng đắc tội đến loại người này, để tôi lập tức cho người đi điều tra lai lịch của hắn, mọi chuyện hãy đợi điều tra xong rồi tính.”
Mộ Dung cổ đương nhiên không dám làm trái ý ông ta, chỉ gật đầu, trong lòng lại âm thầm suy tính qì đó.