Tuyệt Thế Long Thần

Dù nói thế nào thì cô ấy cũng là cô gái nổi tiếng xinh đẹp như hoa ở Giang Thành, còn có vô số người theo đuổi đầy.

Bây giờ cô ấy đã chủ động bật đèn xanh rồi, thế mà Dương Phàm này thậm chí còn giả vờ.

Tô Mộng Dao tức giận nói: “Dù sao thì hiện giờ em cũng đang là bạn gái của anh, thế mà anh lại đối xử với em như vậy, anh không thấy cắn rứt lương tâm à?”

“Tối nay chờ em tan làm, em sẽ gọi điện cho anh, chúng ta đi ăn cơm chung nhé.”

Không đợi Dương Phàm trả lời, Tô Mộng Dao đã dứt khoát cúp điện thoại.

Cô ấy sờ sờ hai má nóng bỏng trên mặt mình, có chút không dám tin mình lại có thể chủ động như vậy.

Nhưng cũng nên chủ động một chút.

Dù sao vẫn đang có một cô gái xinh đẹp bên cạnh Dương Phàm đấy, có câu là làm quan

ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật, nếu cô ấy không chủ động trước thì e rằng Dương Phàm sẽ bị người khác chiếm đoạt trước.

Thân phận của Dương Phàm là gì không quan trọng, điều quan trọng là lúc cô ấy gặp khó khăn, hắn luôn là người có mặt giúp đỡ cô ây.

Điều này cũng khiến Tô Mộng Dao sinh ra sự ỷ lại vào Dương Phàm, bất kể gặp phải chuyện gì, người cô ấy nghĩ đến đầu tiên luôn luôn là hắn.

Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh.

Lúc sắc trời đã chạng vạng tối, Dương Phàm nhận được cuộc gọi từ Tô Mộng Dao.

Dương Phàm đi thẳng ra khỏi Tân Giang Hoa Uyển thì nhìn thấy Tô Mộng Dao đã đợi sẵn ở trước cửa tiểu khu.

Tô Mộng Dao buộc tóc đuôi ngựa, mặc một chiếc váy hoa màu xanh da trời, dưới chân mang một đôi giày nhỏ màu trắng.

Khuôn mặt thanh tú được trang điểm nhẹ nhàng, đôi mắt như lụa, gương mặt hồng hào.

Cả người cô ấy thể hiện rõ vẻ đẹp và sức sống của tuổi trẻ.

Giống như một đoá hoa bách hợp trắng đang nở rộ, vừa tươi mắt vừa kèm theo một chút quyến rũ.

Thấy Dương Phàm nhìn mình, Tô Mộng Dao cười duyên dáng và hỏi: “Có xinh không?”

Dương Phàm khẽ mỉm cười: “Tạm được”

Đôi môi đỏ mọng gợi cảm của Tô Mộng Dao hơi cong lên tỏ vẻ đắc ý: “Đi thôi, chúng ta đi ăn”

Hai người lên xe, Tô Mộng Dao lập tức khởi động xe và lái xe đi về phía nhà hàng Adori mà cô ấy đã đặt trước.

Chẳng mấy chốc, hai người bước vào nhà hàng.

Bầu không khí trong nhà hàng rất ấm áp, đã có vài bàn người đang dùng bữa.

Một người phục vụ đẹp trai mặc trang phục chuyên nghiệp nhiệt tình tiến lên chào đón: “Hai vị có đặt chỗ trước chưa ạ?”

Tô Mộng Dao gật đầu trả lời: “Bàn số bảy.”

Người phục vụ dẫn hai người đến bàn số bảy, sau đó lấy ra một tờ thực đơn đưa cho hai người gọi món.

“Lần trước anh nói muốn ăn bò bít tết, bò


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui