Tuyệt Thế Mị Phu Nhân

edit : Jun

Từng ngày trôi qua, Đoạn Tiêu vẫn như trước mỗi ngày đến gặp Vân Thanh Thanh. Sắc mặt của nàng hình như đã tốt lên một chút, nhưng lại thủy chung không phát hiện dấu hiệu khỏi hẳn. Thân thể nhìn chung đã trở lại bình thường. Chỉ là thương tích trên người thì dễ chữa, vết thương trong tim lại khó lành. Nhất là những người như Vân Thanh Thanh, một khi yêu là oanh oanh liệt liệt, khi hận có thể giống như đứt từng khúc ruột. Một khi trải qua đau thương thì giống như bát nước đổ đi khó lòng hứng lại, vô luận Đoạn Tiêu có cố gắng như thế nào, nàng cũng sẽ không tin tưởng, chỉ có vết thương kia càng lúc càng sâu.

Đoạn Tiêu đứng ở trong Thanh Viên, xuất thần nhìn Vân Thanh Thanh ngồi đọc sách ở dưới tàng cây cách đó không xa, trên mặt hiện ra một nụ cười chua xót. Hôm qua, Vân Thanh Thanh nói cho hắn biết: khi núi không gồ ghề, khi nước sông cạn kiệt, khi mùa hạ có tuyết rơi, khi trời đất hợp làm một, thì nàng mới có thể tha thứ cho hắn. A! Cho dù hắn thành tâm thành ý đến mấy thì những chuyện có thể cảm động trời đất này đâu có thể dễ dàng xuất hiện trong ngày một ngày hai. Nghĩ đến chuyện đó, lòng hắn tự nhiên đau đớn giống như bị dao cắt, ngay cả đứng cũng không thể đứng thẳng, cuối cùng khom người xuống ho khan.

Mấy ngày qua, hắn tạm thời ở lại Vô Tranh sơn trang, nhưng cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp hay. Hôm qua Vân Thanh Thanh lại đối hắn hạ lệnh trục khách, muốn hắn rời đi. Mấy ngày nay, hắn dùng hết tất cả những cử chỉ dịu dàng có thể nghĩ ra để đối đãi với Thanh Thanh, hắn thừa nhận ở phương diện này hắn làm không được tốt, dù sao làm Minh Vương nửa đời người, đây có thể nói là lần đầu tiên. Nếu như người đó không phải Vân Thanh Thanh, hắn cũng sẽ không cần cúi đầu. Bởi vì hắn làm sai, cho nên mới phải ăn nói khép nép. Đối diện với đôi mắt lạnh như băng của Vân Thanh Thanh, hắn cũng chỉ yên lặng thừa nhận. Có thể nói trong khoảng thời gian này, hắn vì Thanh Thanh mà hoàn toàn cải biến chính mình, chiều chuộng cũng tốt, nhẫn nại cũng thế, lại còn phải vui vẻ chịu đựng. Hắn chỉ có một hy vọng là cuối cùng có thể đả động được Vân Thanh Thanh, có thể nhận được sự tha thứ của nàng, có thể giữ cho trái tim tràn đầy tình yêu thương.

Nhưng nay, hắn dao động. Không phải tính nhẫn nại của hắn đã đạt đến cực điểm, cũng không phải hắn không thể chịu được việc hạ thấp uy nghiêm cùng uất ức. Trên thực tế, chỉ cần Vân Thanh Thanh có thể vì hắn mà vui vẻ, hắn sẽ chẳng chút do dự mà mỗi ngày tiếp tục nhận lấy cái loại tra tấn ngọt ngào này. Lý do hắn dao động chỉ có một, đó là, hắn biết Vân Thanh Thanh không vui.

Hắn có thể vì Vân Thanh Thanh làm những chuyện nàng thích. Nàng thích lên nóc nhà thổi tiêu, hắn liền ôm nàng đi lên. Nàng muốn ăn thiêu nướng, hắn liền vì nàng chuẩn bị. Nàng muốn ra ngoài đi dạo, hắn lập tức mang nàng đi cưỡi ngựa. Chỉ cần Vân Thanh Thanh nói ra việc nàng muốn làm, hắn nhất định sẽ cố gắng làm cho nàng. Vì Vân Thanh Thanh, hắn thậm chí có thể lên trời xuống biển, chỉ cần nàng nói ra, hắn tuyệt đối sẽ liều mạng giúp nàng hoàn thành tâm nguyện.

Nhưng làm nhiều như vậy, cố gắng lâu như vậy, Vân Thanh Thanh vẫn cứ không vui. Ở trước mặt hắn, nàng cũng chưa từng để lộ ra một nụ cười. Đoạn Tiêu mỗi ngày nhìn thấy nàng dùng biểu tình lãnh đạm để ăn cơm, ngủ, đi ra ngoài tản bộ, trong lòng không biết có bao nhiêu đau. Nhưng hắn vẫn kiên trì không muốn buông tay, cho nên mới kéo dài đến tận bây giờ, kéo dài ra, là hy vọng có một ngày kỳ tích sẽ xuất hiện.

Chậm rãi bước xuống bậc thang, nhẹ nhàng đi đến trước mặt Thanh Thanh, Đoạn Tiêu mê muội chăm chú nhìn vào nữ tử đã khiến cho trái tim mình rung động. Vài cánh hoa bị gió thổi bay rơi trên người nàng, giúp nàng tăng thêm vài phần phong tình.

Người mà hắn yêu càng ngày càng đẹp, càng ngày càng thành thục. Đều là vì hắn, sự 'thông minh' của hắn đã khiến cho nàng biến thành cái dạng này.

Vân Thanh Thanh cảm giác được có gì đó che khuất tầm mắt của nàng, buông cuốn sách trên tay xuống, nàng phủi đi những cánh hoa dính ở trên người, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Đoạn Tiêu.

Nàng đang muốn nói gì đó thì đã thấy trong mắt nam nhân luôn luôn kiên cường này hiện lên một chút lệ quang, bỗng nhiên tiếng ngâm bi ai từ đâu truyền đến:

"Hoa rơi xuống, người cũng vong, vương trên tóc mai của người, còn một mình ta ở lại với trời thu. Thanh Thanh, nàng cho tới bây giờ vẫn hận ta như vậy sao? Hận đến......Ngay cả một chút cơ hội cũng không chịu cho ta? Nhất định phải làm cho ta cô độc sống nốt quãng đời còn lại? Thanh Thanh, nàng...... muốn như thế hay sao?"

Hôm nay Đoạn Tiêu có chút không giống thường ngày. Trong ánh mắt Thanh Thanh mang theo một chút nghi hoặc, ngữ khí lại bình tĩnh như nước:

"Ta đã nói rồi, ta đối với ngươi đã không còn bất cứ cảm xúc yêu hận gì, vẫn là câu nói kia, Đoạn Tiêu, ngươi buông tay đi, chúng ta đã hoàn toàn không còn khả năng nữa rồi. Nếu ngươi thật sự còn yêu ta giống như trong lời nói của ngươi, thì đi đi, rời khỏi nơi này, rời khỏi Vô Tranh sơn trang, đừng bao giờ xuất hiện ở trước mặt ta nữa."

"Rời khỏi nàng, trong trái tim nàng sẽ vĩnh viễn không còn nhớ đến ta." Đoạn Tiêu thì thào tự nói, nhìn về phía Vân Thanh Thanh:

"Nàng thật sự muốn ta rời đi? Thực muốn xua đuổi ta? Đối với nàng mà nói, ta thật sự không có một chút ý nghĩa nào hay sao?"

Vân Thanh Thanh trầm mặc một chút, gật gật đầu nói:

"Không sai, ngươi đi đi. Ngươi ở trước mặt ta sẽ chỉ làm ta thêm khó chịu, sẽ chỉ làm cho ta càng khó khống chế tâm tình của mình. Ngươi cũng không hy vọng ta vĩnh viễn sẽ không khoẻ lại được đúng không?"

"Không." Đoạn Tiêu lập tức ngăn cản Vân Thanh Thanh nguyền rủa chính mình.

"Nàng làm sao có thể không khoẻ lại, nàng nhất định sẽ sống khỏe mạnh, nhất định là như vậy."

"Nói như vậy, ngươi đã quyết định rời đi."

"Không còn đường để quay lại sao?" Đoạn Tiêu tuyệt vọng hỏi, thấy Vân Thanh Thanh kiên định gật đầu, trái tim hắn cơ hồ rỉ máu, miệng mở to cả nửa ngày, cuối cùng cũng nói được một câu:

"Nếu là như vậy, nếu ta rời đi mới có thể khiến cho nàng vui vẻ, vậy, Thanh Thanh, ta -- đi --" Miệng nói ra những lời này, trái tim cũng đồng thời bị xé rách. Hắn cuối cùng đã ý thức được mình sẽ mất đi Vân Thanh Thanh, Đoạn Tiêu bỗng nhiên lại nổi điên ôm lấy nàng, miệng rống to:

"Không, ta không thể, ta không muốn, Thanh Thanh, ta thu hồi lời nói vừa rồi, ta không muốn đi...... Ta không đi, để cho ta lưu lại, để cho ta ở lại bên nàng......" Càng về sau, giọng nói của hắn càng nhỏ dần, cuối cùng ngưng hẳn không thể nghe thấy. Hoa rơi xuống đất, chỉ có thể nghe được Đoạn Tiêu như dã thú bị thương ồ ồ thở dốc, đó là thanh âm phá

t ra khi hắn đau lòng đến cực điểm.

***

"Nhất định phải để hắn đi sao? Sẽ không lo lắng nữa chút? Xác định sao?" Trong căn phòng tinh xảo, Vân Thanh Thanh theo thói quen ngồi ở vị trí trước cửa sổ, mái tóc đen mềm mại như tơ bị gió thổi tung, lộ ra một cỗ hương vị thản nhiên. Nàng thở ra một hơi thật dài, hắn đã rời khỏi Vô Tranh sơn trang , không bao giờ quay lại nơi này nữa.

Nghe được câu hỏi của Thủy Tịch Linh, nàng cười khổ một chút:

"Tam tỷ, ta không biết làm cách nào để đối mặt với hắn...... Hắn yêu ta quá sâu. Tỷ biết không? Thời điểm hắn nhẫn tâm đem thai nhi trong bụng ta xoá sạch, trái tim của ta...... Thật sự lạnh lẽo như băng, lạnh như băng...... Ta không thể lý giải cái gọi là tình yêu của hắn, ta đã quá thất vọng về hắn...... Không dám, cũng không có khả năng để lần nữa tin tưởng hắn."

Mặt trời giữa trưa bỏng rát, vậy mà Đoạn Tiêu lại cảm thấy mình giống như đang ở trong hầm băng. Hắn làm sao có thể rời đi, đi như vậy, từ nay về sau hắn sẽ không bao giờ gặp lại Vân Thanh Thanh nữa. Vướng bận duy nhất trong cuộc sống đã biến mất, thậm chí có thể nói, lý do khiến cho hắn muốn sống đã biến mất.

Bất tri bất giác, hắn đứng ở trong vườn cả ngày.

Thất hồn lạc phách trở lại chỗ ở ngày hôm trước, Ảnh Tử đã sớm cầm lồng đèn đứng ở cửa chờ hắn trở về. Ánh sáng ở khắp nơi cũng không thể xua đi những phiền muộn lo lắng trong lòng Đoạn Tiêu, nếu có thể, hắn thật sự muốn chết. Bất luận cái chết này có thể làm cho Vân Thanh Thanh vĩnh viễn nhớ kỹ hắn hay không.

Nhưng, một tia lý trí duy nhất còn tại trong lòng nói cho hắn. hắn không thể chết. Hắn còn có trách nhiệm, hắn không chỉ là một nam nhân thất bại trong tình yêu mà còn là Minh Vương -- trụ cột của toàn bộ Minh Cung. Nếu hắn chết, toàn bộ Minh Cung sẽ sập trong khoảnh khắc, vô số người trong giang hồ sẽ trở lại Minh Cung tùy ý giết chóc, đến lúc đó sẽ có bao nhiêu người chết oan chết uổng. Mà chính hắn, ngay cả cơ hội gặp lại Vân Thanh Thanh một lần cuối cùng cũng không có.

Ảnh Tử bất lực nhìn Minh Vương mà mình kính yêu, không biết có nên nói rõ cho ngài hay không, nói ngài cùng Vân Thanh Thanh căn bản không có kết quả, làm hắn buông tha sai lầm?!

Không được! Nếu hiện tại nàng nói như vậy, Vương thật sự sẽ buông tay, nhưng một ngày kia khi nghĩ lại, sợ là sẽ trách tội nàng, dù sao những chuyện liên quan đến tình cảm đều rất khó nói. Quên đi, vẫn là để cho Vương hết hy vọng. Hoàn hảo, xem tình hình hiện tại, sợ là không còn cơ hội để vãn hồi, Vương muốn không hết hy vọng cũng không được.

Hai ngày tiếp theo, chờ Vương hoàn toàn buông tay, bọn họ liền cùng nhau trở về Minh Cung đi. Phỏng chừng kiếp này Vương cũng không còn gặp lại Vân Thanh Thanh nữa.

Quyết định xong, Ảnh Tử giúp đỡ Đoạn Tiêu hiện tại đang ở trong trạng thái thất thần trở về phòng, giúp hắn dàn xếp ổn thoả, trong lòng nghĩ không lâu nữa sẽ có một tương lai tươi sáng.

***

Buổi tối, Vân Thanh Thanh một mình ngồi ở trong phòng, cũng là trăm mối lo âu. Thủy Tịch Linh bưng thuốc đến, tự mình đưa cho nàng.

"Thanh Thanh, nhanh uống thuốc đi." Thủy Tịch Linh đem bát thuốc đến chỗ Vân Thanh Thanh.

"Nếu quyết định buông tay thì đừng hy vọng nữa. Không cần tiếp tục nghĩ đến chuyện vô vị này."

Vân Thanh Tanh gật gật đầu, cười nói:

"Cám ơn Tam tỷ."

Uống xong thuốc, hai người lại nói chuyện mấy câu, Vân Thanh Thanh đột nhiên nhớ tới nhiều ngày qua vì bận đối phó với Đoạn Tiêu nên dường như đã vài ngày không nhìn thấy mấy vị tỷ phu.

Vì thế mới mở miệng hỏi:

"Đúng rồi, Tam tỷ, đã nhiều ngày rồi hình như muội không thấy Đại tỷ phu và Nhị tỷ phu bọn họ đi nơi nào? A, đúng rồi, còn có Mộ Dung Thiên Lý, muội nhớ hai ngày trước còn trông thấy hắn mà, không biết bây giờ có còn ở sơn trang hay không?"

Thủy Tịch Linh thầm than một tiếng, chờ ngươi nhớ tới đến thì sợ là đã muộn rồi. Nhưng lại thản nhiên trả lời:

"Đại tỷ phu cùng Nhị tỷ phu của muội có chuyện quan trọng cần đi ra ngoài làm việc. Về phần Mộ Dung Thiên Lý kia, hình như là trong nhà có việc gấp nên cũng đã đi được vài ngày. Lúc bọn họ đi muội vẫn đang ngủ, cũng không muốn đánh thức muội, cho nên bảo ta chuyển cáo cho muội. Hai ngày nay ta cũng quá vội nên không có nhớ được ."

"A, hoá ra là như vậy." Vân Thanh Thanh lạnh nhạt đáp lời. Lại cảm thấy Thủy Tịch Linh giống như đang giấu nàng chuyện gì. Chẳng lẽ lại có chuyện mình không thể biết sao? Hay là, trong khoảng thời gian mình bỏ đi, người trong sơn trang có điểm gì bất mãn với mình? Nhưng xem biểu hiện của Phỉ Thúy cùng Lưu Ly, hình như lại càng quan tâm đến mình hơn thì phải?

"Tam tỷ, tỷ không có chuyện gì giấu không cho muội biết đấy chứ?" Vân Thanh Thanh không nghĩ ra được, cũng không muốn tuỳ tiện đoán ý các tỷ tỷ, vì thế liền trực tiếp hỏ luôn.

"Không, không có gì." Ngữ khí trả lời của Thủy Tịch Linh cùng ánh mắt ngẫu nhiên mơ hồ của nàng lại làm cho Vân Thanh Thanh cảm thấy hoài nghi, sợ là thật sự có chuyện gì, vậy mà giấu không cho mình biết.

Quên đi, nếu mọi người không chịu nói thì nàng cũng sẽ không hỏi. Tóm lại có một ngày, bọn họ muốn nói thì sẽ tự nói.

***

Chuyện Bạch Mạn Điệp giáo huấn Hương Ngưng cùng Hoa Đào không bao lâu đã truyền khắp Minh Cung, phàm là những người trước kia khi dễ Vân Thanh Thanh thì giờ bắt đầu lo lắng đề phòng. Quả nhiên không tới vài ngày, những người đó đều bị Bạch Mạn Điệp cùng Diệp Lăng Tương "Bái phỏng" một lần. Mấy ngày sau, khắp nơi trên dưới Minh Cung đều có thể thấy được những cung nữ hạ nhân mặt mũi bầm dập.

Xem Ám Dạ cùng Công Tôn tiên sinh kinh hãi khiếp đảm. Đáng lý ra trong Minh Cung không có mấy người khi dễ Vân Thanh Thanh, nhưng tiểu công chúa Bạch Mạn Điệp lại mang theo Diệp Lăng Tương đem mặt của gần một nửa số người trong Minh Cung đánh cho sưng tấy, vậy thử hỏi có thể không kinh hãi được không?

Nhưng bất hạnh thay, đương gia Đoạn Tiêu không ở đây, toàn bộ Minh Cung không ai có thể chế trụ được Bạch Mạn Điệp, ai bảo nàng là nghĩa muội của Đoạn Tiêu, lại là Minh Cung tiểu công chúa. Vất vả lắm Ám Dạ mới chờ được lúc Bạch Mạn Điệp đánh đủ, tát đủ, trong lòng cảm thấy thống khoái, mới dám mon men đến cầu tình, khẩn cầu tiểu tổ tông Bạch Mạn Điệp này rời đi.

"Tiểu công chúa a, đánh cả ngày chắc người cũng mệt mỏi rồi," Ám Dạ vẻ mặt đau khổ, xuất ra một chiêu thức, "Đánh nhiều người như vậy, người muốn xả giận chắc cũng đủ......"

"Đủ?! Ai nói đủ?!" Ám Dạ còn chưa nói xong thì Bạch Mạn Điệp đã chặn lại. "Mới đánh có vài ngày a, làm sao đã ghiền?"

"Chính là thế!" Diệp Lăng Tương tuyệt đối phụ họa."Phải đánh tám mười ngày nữa mới đủ a."

Ám Dạ vừa nghe thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh. Trời ạ, hai nữ nhân này đánh người còn tính ngày sao? Đánh một lần còn chưa đủ, còn muốn mỗi ngày đều đánh mới đã ghiền? Đây là mặt của người ta, hai nàng coi như bao cát luyện công phu hay sao?

Bất quá, nếu để cho các nàng đánh tiếp thì đảm bảo không quá ba ngày, Minh Cung sẽ không còn một người nào hết. Không được, nhất định phải nghĩ biện pháp đem các nàng xua đi mới được. Ám Dạ đi qua trái, chuyển qua phải, xoay vòng vòng khiến cho Bạch Mạn Điệp cùng Diệp Lăng Tương chóng mặt hoa mắt.

"Uy, Ám Dạ, xin ngươi đừng tiếp tục vòng vo được không!" Bạch Mạn Điệp chịu không nổi kêu to, còn xoay nữa sẽ đem hắn xoá sạch.

"Bị ngươi xoay vòng ta ngã vật ra đất hôn mê bây giờ, còn tiếp tục như vậy, ta sợ không có cách nào về nhà......"

Về nhà?! Chờ đã, nàng vừa rồi nói cái gì? Về nhà...... Đúng hay không?! A, có!

Ám Dạ lập tức đi đến bên người Bạch Mạn Điệp:

"Tiểu công chúa, người đi ra ngoài lâu như vậy có phải nên trở về nhà xem Tứ tiểu thư hay không , người nên về Vô Tranh sơn trang vài ngày đi......"

"Thanh Thanh?!" Bạch Mạn Điệp nghe Ám Dạ nhắc nhở mới nhớ tới việc trở về nhìn Thanh Thanh, nàng vội vã báo thù nên đã quên đi mất việc trở về nhà, không biết hiện tại bệnh tình của Thanh Thanh thế nào rồi.

Lúc này mới lôi kéo Diệp Lăng Tương đi đi:

"Lăng Tương, chúng ta đã quên Thanh Thanh, đi, chạy nhanh trở về xem nàng có tốt hay không......"

Diệp Lăng Tương cũng nhớ Vân Thanh Thanh, nghe Bạch Mạn Điệp nói như vậy lập tức cùng nàng rời đi.

Ám Dạ kinh hồn chưa định lau đi mồ hôi trên trán, nhìn Bạch Mạn Điệp và Diệp Lăng Tương cuối cùng cũng rời khỏi Minh Cung, trong lòng mới có thể thở dài nhẹ nhõm. Rốt cục không phụ lòng uỷ thác của Vương .

***

Ngày thứ hai, Ảnh Tử nguyên bản tưởng rằng Đoạn Tiêu tinh thần không tốt, không có khẩu vị ăn cơm, liền chuẩn bị những món ăn sáng mà Đoạn Tiêu thích ăn. Thật không ngờ lúc đẩy cửa phòng của Đoạn Tiêu, cũng không nhìn thấy Vương ăn mặc lôi thôi, mà là nhìn thấy một Minh Vương tinh thần sáng láng, trên mặt hào quang sáng rọi.

"Vương, ngài đây là......" Ảnh Tử kinh ngạc nhìn Đoạn Tiêu. Kỳ quái, Vương không phải đang thương tâm lắm sao? Sao tự nhiên lại có tinh thần như vậy?

Đang lúc nàng nghi hoặc thì Đoạn Tiêu đã mở miệng:

"Đêm qua, ta đã nghĩ rất nhiều. Nếu ta đã quyết định vãn hồi Thanh Thanh, sẽ không vì một chút khổ sở này mà buông bỏ. Nếu Đoạn Tiêu ta ngay cả nữ nhân âu yếm đều không thể vãn hồi, ta còn có tư cách gì để xưng bá võ lâm, xây dựng thiên thu đại nghiệp."

Đây mới Minh Vương a! Ảnh Tử nhìn Đoạn Tiêu tràn ngập ý chí chiến đấu như vậy, trong lòng tự nhiên xuất hiện hào quang vô hạn. Minh Vương mà nàng luôn sùng kính cuối cùng đã trở về bộ dáng vốn có.

"Mấy ngày nay cùng Thanh Thanh ở chung đã làm cho ta cảm nhận được rất nhiều, ta rốt cục đã biết, hoá ra yêu một người căn bản không đơn giản giống như ta suy nghĩ. Hoá ra không phải chỉ cần hai người ở chung một chỗ. Muốn có được tình yêu chân chính vĩnh hằng, có được hạnh phúc thực sự, giữa hai người còn cần rất nhiều những thứ khác, ta đối với Thanh Thanh từng thiếu mất sự tin tưởng. Chỉ có cùng nàng bước đi trên đường đời, ta mới có thể đạt được hạnh phúc cùng khoái hoạt chân chính. Vô luận như thế nào, ta nhất định muốn nàng."

Vương, thật sự thay đổi rất nhiều. Ảnh Tử nhìn Vương hiện tại, đã không thể hồi tưởng lại Vương trước đây. Vương bây giờ mới là hoàn mỹ nhất. Vương hiện tại, sinh động có cảm tình, mới đúng là một con người thực sự . Đây chính là bộ dạng đem lại cho nàng cảm giác chỉ có thể nhìn,

vĩnh viễn không thể chạm tới.

"Vương, kế hoạch của ngài là......"

Sau khi Ảnh Tử nghe xong biện pháp mà Minh Vương sùng kính của mình nói ra, nữ tử vốn bình tĩnh hơn người như nàng cũng phải ngã vật ra hôn mê bất tỉnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui