Dưới cái nhìn chăm chú của những người mới đến, trong đó còn có một số người nhận ra Tôn Dương và một số người biết về Hà Trác, còn những người khác thì dường như không biết gì cả, chỉ cảm thấy kinh sợ như không thể tin nỗi mà nhìn Hàn Trác như nhìn một tên quái vật. Hàn Trí thật muốn ngăn cản chuyện này, nhưng lại không biết nên làm như thế nào? Chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn thế cục rồi quyết định, hiện tại cũng chỉ có thể để cho hai bên giao đấu, đợi đến lúc mấu chốt thì hắn sẽ ra tay, tuyệt đối không thể để bên nào tổn thất về sinh mạng, những người trước đó cũng không có thân phận gì quan trọng, chết cũng không đáng nói, nhưng hai người còn lại đều là nhân vật có địa vị trong Long tộc, nếu như chết ở đây mà nói, chỉ sợ Long Quân sẽ thật sự động bịnh với Bích Hàn Hải Vực.
Tôn Dương và Hàn Trác lại bay lên không trung, một người sách búa một người cầm thương, bộ dạng hung thần ác sát muốn chặn đường không cho hai người kia trở về.
" Hừ các ngươi cho rằng chúng ta dễ bị bắt nạt sao? " Diệp Đồng tức giận trừng mắt với hai người mà quát lên.
" Ta không cho rằng các ngươi dễ bị bắt nạt. Đáng lẽ chuyện này ta cũng không muốn tính toán với các ngươi. Nhưng Bảo Nhi là con gái của ta, các ngươi đã nhận ra nguồn gốc của nó. Ta cũng chỉ có thể tận lực làm cho các ngươi im miệng để bảo vệ con của mình mà thôi… " Tôn Dương hai mắt đã chuyển thành màu tím yêu dị hờ hững, dường như muốn nói ra một ít lý do để cho đối phương hiểu, hắn làm vậy cũng là vì bất đắc dĩ.
" Hừ ngươi lừa ai chứ… Thai nghén nha đầu kia chỉ sợ số năm nó ở trong trứng còn nhiều gấp mấy lần số tuổi của ngươi cộng lại… Ngươi nói nó là con gái ngươi thì ta sẽ tin sao? " Diệp Đồng cười lạnh lập tức đáp lời, nàng ta cũng là dòng dõi của Thần thú, chính bản thân cũng là hiểu rõ tường tận về sự sinh trưởng của những sinh mệnh trong tứ đại chủng tộc, mỗi một đứa trẻ trước lúc được sinh ra thì đều là trải qua từ ba đến năm năm mang thai, sau khi sinh ra trứng thì lại ở trong đó dưỡng dục ít nhất là từ ba mươi đến sáu mươi năm mới có thể nở ra thành sinh mệnh hoàn chỉnh.
" Tin hay không thì tùy ngươi, dù sao trước lúc nó sinh ra đã hấp thu huyết mạch của ta, trong người cũng là chảy xuôi một phần huyết mạch của ta… Ta xem nó là con của mình cũng không có gì sai…" Tôn Dương lắc đầu cũng không giải thích nhiều, chỉ ngắn gọn nói.
" Hấp thu huyết mạch, thì ra là vậy… Thế nhưng nha đầu này chính là kẻ thù truyền kiếp của Long tộc chúng ta và Phượng Hoàng tộc… Nếu bây giờ chúng ta buôn tha cho nó thì sau này hậu hoạ sẽ khó lườn… Ngươi vì bảo vệ con gái mà làm ra những chuyện này thì ta có thể hiểu, nhưng về sau khi nó trưởng thành ma tính bộc phát thì ngươi có dám chắc có thể chi phối nó như hiện tại hay không? Sự đáng sợ của Ma Hoả Phượng Hoàng bọn ta biết rất rõ, căn bản là không người có thể chế trụ, nó chính là một đại tai hoạ… " Diệp Đồng như hiểu ra nói.
" Công chúa, không cần phải nói nhiều như vậy, nếu bọn chúng đã muốn chết vậy thì cứ để cho bọn chúng đến… " Đúng lúc này thân rồng to lớn của nam trung niên ở một bên chỉ sợ thiên hạ không loạn liền chen lời vào nói.
" Ta lại sợ ngươi quá, nếu các ngươi đã khăn khăn muốn giết Bảo Nhi muội muội, vậy thì ta cũng sẽ không ngại giết các ngươi để bảo vệ nàng… " Hàn Trác múa máy trường thương một vòng, ngữ khí kiên định cứng rắn nói.
Nhưng mà Tôn Dương dường như là không nghe thấy, hắn hiện tại đã lâm vào trầm tư vì lời nói của Diệp Đồng, nếu quả thật đúng như lời nàng ta nói, về sau, khi Bảo Nhi trưởng thành thì sẽ bộc phát ma tính không thể kiềm chế, như vậy thì phải làm thế nào đây. Tại sao mẫu thân của Bảo Nhi lại không nói rõ cho mình điều này, nếu như mình vì chấp niệm này mà bảo vệ Bảo Nhi đến lúc nó trưởng thành, rồi sau đó trơ mắt nhìn nó hoá ma mà đồ sát sinh linh, lại không thể ra tay ngăn cản, như vậy thì khác gì là tự tay mình gây nghiệp. Rốt cuộc nữ nhân kia là có dụng ý gì? Vì sao không chịu nói rõ, nếu nàng ta đã định liệu trước được mọi việc thì chắc chắn sẽ có cách để hoá giải ma tính của Bảo Nhi. Cái này Tôn Dương cũng không thể không tin lời của Diệp Đồng nói, bởi vì lúc hắn vừa đến nơi này thì đã lập tức cảm nhận được sự biến hoá tà ác trên người Bảo Nhi, chỉ là con bé còn quá nhỏ cho nên không có phát giác gì mà thôi.
Suy nghĩ một hồi Tôn Dương mới thở dài một hơi, ánh mắt thật sâu nhìn Diệp Đồng nói. " Ngươi là Tam công chúa Long Diệp Đồng có đúng không? "
" Đúng vậy? Ngươi còn gì muốn nói… " Diệp Đồng hờ hững đáp.
" Chuyện ma tính trên người của Bảo Nhi ta sẽ tìm cách giải quyết, có lẽ có người biết cách hoá giải, chỉ cần các ngươi không tìm đến chúng ta gây phiền nhiễu, thì ta cũng sẽ không đến dây dưa với các ngươi… Còn nếu như hiện tại các ngươi thật muốn chọc ta thì một người cũng đừng hòng sống sót mà rời đi… " Tôn Dương hiếm khi chịu xuống nước, câu đầu là tự mình lui một bước để cho đối phương cơ hội lựa chọn. Nhưng câu sau thì lại chứng nào tật đó, trắng trợn tuyên cáo tử hình nếu như đối phương phản kháng.
" Mẹ nhân loại khốn kiếp… Ngươi nghĩ có bấy nhiêu đó thực lực lại còn mơ tưởng giết chúng ta sao? " Thân rồng to lớn của nam trung niên cũng bị lời nói của Tôn Dương làm cho tức đến sôi máu, hắn không nhịn được liền mở miệng chửi thề một tiếng.
" Ta chỉ muốn cho các ngươi biết, ta nói được thì sẽ làm được… " Tôn Dương nói xong từ trong thân thể liền bắn ra một đoàn ánh sáng màu trắng trong suốt, đoàn ạn sáng vừa bay ra liền ngưng tụ lại thành một đoá Tinh Liên, Tôn Dương lại đưa tay chỉ một điểm Tinh Liên liền biến mất, đến khi xuất hiện trở lại thì đã ở trên đỉnh đầu một người một rồng, cánh sen to lớn nở rộ bao lấy phạm vi mấy trăm mét, đem tất cả mọi sinh linh trong đó đều trấn trụ lại, đính lại tại chỗ không thể nhúc nhích dù chỉ một chút.
Nhìn đoá hoa sen to lớn trên đỉnh đầu, toàn thân lại bị khoá chặc không thể động đậy, Diệp Đồng và nam trung niên trên mặt đều là vẻ kinh hãi thất sắc, đến lúc này bọn họ dù không muốn cũng phải thừa nhận, hiện tại bản thân đã biến thành rồng trên thớt, chỉ Tôn Dương muốn giết thì cả hai đều không có cơ hội thoát chết. Cái loại áp bách khủng khiếp này đừng nói là bọn họ hai cường giả Chân Vương cảnh, cho dù là Thiên Vương hay Tôn Giả bị đính vào cũng sẽ vô lực dãy dụa.
" Ta đã nói rồi, các ngươi không nên thách thức ta… Ta cũng không muốn quá dựa vào thứ này để giết người, nhưng đây là tình thế bắt buộc, nếu các ngươi đã không biết điều thì cũng đừng trách ta độc ác… " Tôn Dương đứng thẳng người trên không trung, gió biển thổi vào người khiến áo quần hắn bay phần phật, vẻ mặt không nóng không lạnh nhìn một người một rồng đang cứng đờ phía trước, sinh mạng của hai người này đang nằm trong tay hắn, chỉ cần hắn muốn liền có thể đem bọn họ diệt sát, nhưng hắn lại chần chừ không ra tay, cũng không biết trong đầu đang toang tính chuyện gì.
" Vậy ngươi muốn như thế nào mới buông tha chúng ta… " Diệp Đồng bị lực định trụ ép đến toàn thân da thịt đều bong lên đỏ rực như huyết mạch sắp vỡ gian nan hỏi.
" Rất đơn giản, các ngươi tự mình động thủ, đem đoạn trí nhớ vừa rồi và hiện tại chém ra đưa cho ta, xong các ngươi liền có thể đi…"
" Ngươi… " Diệp Đồng giận dữ hét lên, nhưng lại không nói được hết thành câu liền bị chặn ngang họng. " Thế nào? Ngươi không đồng ý? Vậy thì không cần bàn nữa. " Lời Tôn Dương vừa dứt, Tinh Liên liền muốn vận chuyển, chỉ nghe Diệp Đồng lại một lần nữa khổ sở hét lên. " Được bọn ta làm, ngươi mau dừng tay… "
" Vậy mới tốt, các ngươi sớm biết điều một chút có phải đỡ khổ hơn không? Nhanh động thủ đi… " Tôn Dương vừa nói vừa phất tay, lập tức lực định trụ bọ nới lỏng, vừa đủ để cho hai người bên trong hoạt động.
Ở bên trong hoa sen bao phủ, nam trung niên vừa có thể hoạt động liền biến trở lại thành người đứng bên cạnh Diệp Đồng, ánh mắt có chút phức tạp nhìn nàng hỏi. " Công chúa, chúng ta thật sự phải chịu nỗi nhục này sao? "
Diệp Đồng toàn thân căng cứng run rẫy một lúc, sau đó mới buông lỏng thở dài một hơi nói. " Đành chịu thôi, dù sao giữ được mạng vẫn hơn. Cái đoá hoa sen này thật sự quá đáng sợ, với sức của chúng ta căn bản là không thể lay chuyển nổi. Hiện tại người nằm không đuổi tận giết tuyệt, chỉ yêu cầu chúng ta chém xuống một đoạn trí nhớ cũng đã là nhân nhượng lắm rồi… "
Dưới con mắt quan sát của mọi người, hai người trên cao phân ra một đoàn ý niệm hoá thành lưỡi đao chém xuống, lập tức một đoạn trí nhớ bị chém ra hoá thành hai mặt kính, bên trong có từng cảnh tượng diễn sinh giống y hệt những gì đã từng xảy ra ở nơi này từ đầu đến cuối. Tôn Dương vươn tay khẽ hút, hai mặt kính rơi vào trong tay, hắn đem ý niệm thăm dò kiểm tra một lúc, sau khi sát định đầy đủ thì mới gật đầu, ý niệm trong đầu khởi sướng đoá Tinh Liên to lớn trên bầu trời liền biến mất. Tôn Dương nhìn hai người phất tay nói. " Các ngươi có thể đi, nhớ lấy sau này đừng có đến tìm ta gây phiền phức, ta là người không thích phiền phức, nhưng cũng không ngại phiền phức đâu… "
Diện Đồng và nam trung niên đầu óc mơ mơ màng màng, biết là Tôn Dương đang nói chuyện nhưng cũng hồ đồ không biết là hắn đang nói chuyện gì, chỉ cảm thấy có gì đó hơi kỳ quái, nhưng vẫn quay đầu hướng phía xa ngoài biển bay đi.