Tại phủ đệ Vương gia rộng lớn lúc này đầy rẫy môn khách nối đuôi nhau đi vào mang theo phong bao đến, lại nói nội phủ đều bao trùm một màu đỏ như máu dăng hoa kết đèn lồng.
- Vương Trác huynh chúc mừng song hỉ lâm môn- Thật là đủ phúc khí Vương Trác huynh nhi tử thật là thiên tài a.
- 16 tuổi ngộ ra bí kỹ có thể so với các thiên tài ở tông môn thượng lưu.
Nhiều lời chúc mừng không ngớt lúc này ngoài đại môn Vương Trác lão cùng nhi tử Vương Phàm cười đáp chào đón trùng điệp bắt tay giao hữu với từng người đi vào tham dự yến hội chính lão nhân gia tộc trưởng cử hành đại lễ thoái vị đồng thời đột phá Nguyên Anh kỳ kéo dài thọ mệnh.
Bên trong đại điện to lớn một tấm thảm đỏ trãi dài từ ngoài cửa chính đến vào chính điện xung quanh đều được đặt một bàn rượu có, hoa quả có, thịt yêu thú không nói là kỳ trân dị bảo nhưng cũng là vật hiếm có bổ ích cho người tu sĩ.
Mỗi một bàn đều một người toạ vị nhưng khí tức đều không thua kém lão nhân gia tộc trưởng ngồi thượng vị trên cùng.
Một trung niên nam tử đứng lên cầm ly rượu trên tay nâng lên đưa tới nhìn lão nhân gia trên thượng vị nói:- Chúc mừng Vương Mạnh huynh đột phá Nguyên Anh, xem như nhân tộc chúng ta lại có một trợ thủ đắc lực ngăn cản thế lực yêu tộc dã tâm bành trướng.
Lão nhân tộc trưởng được gọi là Vương Mạnh này cũng cầm ly rượu trên tay kính lấy một chén không đáp lại mà là ngửa đầu một hơi uống cạn, gã trung niên nam tử thấy mình bị bơ nhưng cũng không sinh khí uống cạn ly rượu rồi đặt mông ngồi xuống.
- Cái kia lão huynh tình hình đã cấp bách có một chút cá lọt lưới những yêu tu xâm lấn có nên nhanh hay không một điểm thoái vị cùng chúng ta bỏ chút sức lực đến thủ hộ biên cương?Lại một người nói ra ý nghĩ nhưng là trắng trợn không giấu dếm một chút tâm tư muốn lôi kéo Vương Mạnh lão vào vũng nước đục, vì kẻ nào không góp sức cho thiên huyền đại lục thì liền cả tộc bị cộng đồng tu sĩ truy cùng trời đất tru sát.
Những người ngồi trong đại điện đều không thua tu vi bao nhiêu so với Vương Mạnh lão, nhưng lão lại là cái thứ nhất vượt mặt đột phá Nguyên Anh, những láo quái này tại Ô Vương thành cũng chỉ là Trúc Cơ đỉnh phong, hậu kỳ.
Vương Mạnh lão lông mài không nhíu lấy một cái nhìn lão già còng lưng giống lão ta chậm rãi mở miệng nói:“Đó là lẽ đương nhiên, không cần các lão huynh nhọc lòng tự ta có sắp xếp”Mọi người nhìn nhau một cái rồi đứng lên nâng ly, lần này tình thế bắt buộc Vương Mạnh lão không đứng lên thì có chút không được trọng những người này, lão đành đứng lên nâng cao ly rượu.
- Hảo, Vương Mạnh huynh hào sảng như vậy, không bằng ngày mai liền khởi hành đi tới biên cương.
- Được, Vương Mạnh ta hôm nay sẽ bàn giao lại ngày mai chúng ta liền khởi hành.
Sau đó các lão quái này liền vào chính sự muốn dùng bảo nhằm đổi lấy một chút cảm ngộ của Vương Mạnh lão.
Nhiều người gặn hỏi Vương Mạnh lão cũng không tiện từ chối bao nhiêu lĩnh ngộ khi xông quan Nguyên Anh đều rành mạch chi tiết kể lại một lần, trong các lão quái này có người chung đạo thì gật đầu kinh hỉ như tìm được ngọn đuốc giữa đêm đông, có người lại lắc đầu thở dài vì đạo mỗi người mỗi khác không ai giống ai.
Lại nói đến bên ngoài đại môn khách khứa vào đã lưa thưa đến khi không còn ai, hai cha con Vương Trác, Vương Phàm duỗi cái lưng mỏi nhừ vì đứng từ sáng đến gần xế chiều, liền muốn xoay đi vào thì có hai bóng nữ nhân tuyệt sắc khuynh thành hạ xuống trước đại môn khiến hai cái phụ tử đều đơ như tượng.
Đây không phải mẫu nữ hai người Vương Tố Tố, Vương Kỳ Kỳ lại là ai, chỉ lúc này ăn diện rất khác mẫu thân thì một thân y phục màu trắng còn có những hạt châu phát sáng hoạ tiết cho y phục, kể đến trên thì no đủ căng phồng, giữa thì thon gọn như eo kiến, hạ thì no đủ dẫy đà nói chung là một mỹ phụ tuyệt sắc làm khuynh đảo không biết bao nhiêu nam nhân thanh thiếu niên mới lớn, đôi môi nàng đỏ đặm như được bôi thêm một lớp mỡ nhìn trơn mềm đến có thể nhỏ ra nước, khuyên tai kết hợp đều không thiếu, phía dưới gót chân hồng nhạt là một đôi guốc có thể là làm băng thạch cũng trắng nhưng không loè loẹt ngược lại còn rất hợp với Vương Tố Tố nàng.
Vương Kỳ Kỳ toàn thân trên dưới đều một màu đỏ rực rỡ khảm hoạ tiết một con phượng hoàng hoà mình vào y phục là loại váy xẻ tà đến bẹn đùi lộ ra đùi ngọc trắng nõn không tì vết một chút nào mẫu nữ nhà này trên dưới như một.
Được ca tụng bài danh đệ nhất đệ nhị mỹ nhân bảng tại Ô Vương thành, nếu như ai đem được hai nguời cùng lúc hưởng thụ không phải là… Quá là sướng sao, còn nữa miệng đời đồn rằng trượng phu nàng tao ngộ bị cảnh thất phu vô tội hoài bích có tội, nguyên do đó mà bị vây công giết chết bảo vật dấu ấn kia tên là Thanh Liên ấn là di vật trượng phu để lại cho nàng khi liều chết về Vương gia.
Vì sao nàng có hung danh là nữ nhân điên ít ai muốn động chạm đến nàng này.
Vì trước đó đã có nhiều tên không biết trời cao đất dày ngấp nghé nàng cùng nữ nhi, Vương Tố Tố nàng cường hãn một đường đảo loạn cả tộc nhà người ta chó gà không tha, đến nay nàng liền mang hung danh đó.
Không ai dám ngấp nghé nữa dù rất thèm thuồng bảo vật nhưng Vương gia cũng không phải dễ dây vào như vậy đụng vào ít thì trầy da tróc vẩy không thì diệt địch 1000 bỏ vốn 800 ai muốn làm ăn phần thiệt dành về mình.
Hai cha con nhà Vương Trác, Vương Phàm nhìn đến quên cả trời đất nước dãi đều rơi đầy đất, Vương Tố Tố kéo tay Vương Kỳ Kỳ lách ra một bên đi vào đại môn trong ánh mắt mẫu nữ hai nguời không che giấu nổi sự khinh bỉ cùng ghê tởm cùng cực.
- Hừ, ra vẻ cái gì sớm muộn bổn thiếu sẽ đem mẫu nữ hai ngươi để dưới thân mà chà đạp cho hảo hảo sướng cục cưng của bổn thiếu hahaha!!Vương Phàm ngược lại là ngông cuồng ăn nói xằng bậy khiến Vương Trác lão không khỏi đổ mồ hôi hột ròng ròng, vội đưa tay bịt cái miệng hoạ của hắn lại nhưng Vương Phàm được nước lấn tới đẩy tay cha mình ra nhỏ giọng bên tai lão:- Cha ngươi làm cái gì còn phải sợ ả, chức vị tộc trưởng ta nắm chắc trong tay, bây giờ chúng ta phải hay không hảo hảo bàn một cái kế sác ha hả! Vương Trác cũng hơi dao động nhìn tư thế mê người hai mẫu nữ đông đưa hạ thân khi đi, lão không khỏi có phản ứng sinh lý bên dưới đều cứng ngắc, nghĩ đến lúc cầm trên tay côn thịt mình cắm mạnh vào từ phía sau cái nữ nhân điên Vương Tố Tố kia thiếu chút thứ đó trong đũn quần lão điều nổ tung không phải lão áp chế thì không nghi ngờ sẽ dục niệm công tâm.
- Được rồi đừng ở đây nói nhảm mau đi thôi ngươi cũng thật là suốt ngày chỉ biết có bao nhiêu đó tu vi không thăng tiến.
Vương Trác lão cất bước đi vào Vương Phàm đi theo sau ánh mắt như có lửa đốt cháy y phục đỏ rực của Vương Kỳ Kỳ mà thấu thị hết bên trong nàng, hắn liếm đôi môi mình khô khóc tưởng tượng thôi bên dưới y phục côn thịt hắn từ cương cứng ướt nhẹp một đóm nhỏ từ từ hiện rõ phóng đại.
Vương Phàm hắn thanh tỉnh khi nhận ra dậm chân một cái tức giận “vì cái gì, vì cái gì” hắn luôn bị như vậy mỗi khi nhìn thấy Vương Kỳ Kỳ ăn mặc không kín đáo nhiều lần đến thanh lâu gọi kỷ nữ thay y phục như Vương Kỳ Kỳ để thoả mãn thú tính nhưng hắn phát hiện càng ngày mình càng muốn làm chính chủ thay vì những nữ nhân kỷ nữ tại thanh lâu.
Vương Phàm vội đi thay một bộ y phục khác mới cáo rồi lại quay ra bắt chuyện cùng mọi người, nhiều lần muốn thân cận Vương Kỳ Kỳ đều bị các tên ất ơ cản trở nào là đến dâng lễ lấy lòng hắn lên ngôi vị tộc trưởng vân vân, hắn cũng không tiện từ chối, mà nhận rồi lại nhận, thuận lợi lấy được cái ghế thượng vị tộc trưởng rồi tiếp trưởng bối, bằng hữu Vương Mạnh lão uống rượu cho đến đêm tối… đến khi mẫu nữ họ ra về khi nào chính Vương Phàm hắn cũng không nhận biết, hắn sớm đã say mềm trên thượng toạ nơi Vương Mạnh lão tộc trưởng tiền nhiệm.
Tại ngôi biệt viện Vương Hạo lúc này hắn phải đối mặt với mối nguy hiểm 6 tên hắc y nhân cùng lúc lao lên đánh giết.
“Bắt lấy tên phía trên hắn sẽ tấn công trước”Dưới tình huống này chỉ có thể là Thiến Thiến hỗ trợ hắn, nghe theo chỉ thị của Thiến Thiến hắn mạnh mẽ đưa tay còn lại xông thẳng lên mở rộng lòng bàn một trảo chộp tới tên kia liền bị tóm lấy gã giãy dụa ánh mắt khó tin nhìn Vương Hạo hắn thì không như vậy vặn mạnh sang trái chỉ nghe “ Rắc ” tên kia liền rớt bịch xuống nền ra gãy cổ mà tử vong.
“Bên phải lại dùng chân đến”Vương Hạo di dời hướng mắt nhìn phía trên tên kia vừa hay nhảy lên chàng hảng rộng hai chân muốn một đoản đao chẻ Vương Hạo làm hai nửa Vương Hạo cấp tốc dơ chân lên từ dưới sút mạnh lên “ bụp ” cùng tiếng thét chói tai như heo bị cắt tiết tên kia lăn lóc trên nền nhà gương mặt thống khổ không gì bì nổi.
“Kiếm đến, chém ngang chân hắn”Vương Hạo nhíu mày nếu không đỡ phía sau một đoản đao này có khi lấy mạng hắn, trong khi hắn do dự nàng nói cứ tin lời nàng hắn liền cắn răn rút Hắc Long kiếm khỏi phía sau lưng vung mạnh kiếm bổ một nhát về phía trước mặt mình một tên đang hướng tới bên trái trái tim hắn cùng lúc đâm tới hai bên trước sau đều nguy hiểm.
Vương Hạo nhắm mắt lại không dám nhìn cảnh tượng mình bị đâm chết lần nữa đã vậy hắn cứ vung kiếm theo quỹ đạo chỉ thị Thiến Thiến là được.
Xoẹt! một thanh âm ngọt sớt như mía lùi tên phía trước hắn liền mất hai chân té bịch xuống trước chân Vương Hạo.
Cùng lúc đó tên thủ lĩnh đâm mạnh tưởng rằng nắm chắc giết lấy Vương Hạo khiến hắn há hốc mồm miệng chữ A mắt chữ O chỉ nghe “ Keng rắc rắc ” thanh đoản trên tay gã gãy làm 3 khúc như củi mục gặp kẻ tiều phu cầm rựa đốn củi.
Vương Hạo nhắm chặt mắt tưởng cảm giác đau thốn trước kia sẽ lại ghé thăm nhưng hắn cũng nghe được một chút cảm giác gì, liền quay đầu lại nhìn chỉ thấy còn hai tên đang cấp tốc lui lại cùng tên thủ lĩnh té ngã tên mặt đất ôm lấy cánh tay mình.
Thiến Thiến vội nhắc nhở Vương Hạo:“Nhanh giết bọn hắn, không để cho cá lọt lưới đừng bất ngờ để sau đi”Vương Hạo hắn liền xách thanh kiếm chém hai đạo kiếm khí cong như ánh trăng chém hai tên thủ hạ thành hai nửa, hắn không quên tặng vài đường kiếm khí cho 3 tên còn lại.
6 tên đã chết chỉ còn lại tên thủ lĩnh run như cầy sấy không ngừng lui về sau lặp đi lại câu “ Đừng giết ta ”Vương Hạo do dự không muốn động thủ nhưng lại được Thiến Thiến giảng một bài về ký ức của Vương Hạo tiền kiếp vì sao mà chết! “Ngươi đi đi trước khi ta đổi ý” Vương Hạo cuối cùng vẫn là không hạ thủ hắn chỉ cầm thanh kiếm đứng đó như không nhìn thấy tên thủ lĩnh mặc cho gã cao chạy xa bay khỏi biệt viện của mình.
Nhưng thật không may cho gã khi vừa rời khỏi một dấu ấn từ trên thương khung bao trùm lấy gã đè ép nghiền nát thành bánh vụn.
- Có chuyện rồi Kỳ Kỳ mau về Vương Hạo.
Thiến Thiến lại giảng dạy mắng Vương Hạo một trận, hắn thì ngồi tiếp thu đồng thời nhặt lên các cái túi trữ vật được đeo bên hông mấy tên sát thủ này.
- Ngươi không giết cả hắn kẻ thù của ngươi sau này không chỉ Vương gia còn thêm một cái hậu hoạn hội sát thủ thật là ngu xuẩn mất khôn.
- Đúng vậy nhưng làm người cũng phải lựa chỗ mà khoan dung độ lượng không thể dùng sát phạt mà thành đạo.
- Không thể sát phạt thành đạo, ngươi…… ngươi thật đúng là hết thuốc trị mà.
Cuối cùng Thiến Thiến vẫn là lười so đo với Vương Hạo phí sức nàng giảng dạy cho một tên không hiểu rõ giới tu tiên vốn khắc nghiệt giết nguời đoạt bảo mà cứ là mặc ngươi tự trải nghiệm, nàng như biến mất khỏi thế giới.
Lúc này Vương Tố Tố khẩn trương cùng Vương Kỳ Kỳ hạ xuống trước biệt viện nhìn vào bên trong thấy mọi thứ đều biến mất, Vương Tố Tố hoảng hốt những đồ đạc trông nhà và cả tiểu trận nàng đặt ra để thủ hộ Vương Hạo hắn đều được kích hoạt.
Trước lúc đến nàng cũng nghĩ đến trường hợp ám sát nhưng nàng nghĩ có nàng toạ trấn có cấp 10 lá gan cha con Vương Trác, Vương Phàm đều không dám phái người ám sát Vương Hạo không lẽ là bị bắt cóc tống bảo, nhưng nghĩ nàng đã thua vào lần cược đó, hay là Vương Hạo nghĩ quẫn, nội tâm nàng khẩn trương lẫn lộn gọi tên Vương Hạo:- Hạo nhi con ở đâu- Vương Hạo đệ ở đâu tỷ cùng nương mẫu về rồi đây.
Hai mẫu nữ tìm kiếm xung quanh khu vườn trước biệt viện nhỏ tìm kiếm mãi không thấy Vương Hạo cho đến khi, Vương Kỳ Kỳ nhắc nhở có thể dùng thần thức dò xét Vương Tố Tố mới bừng tỉnh lập tức làm theo vì cuống theo tình tiết mà nàng quên mất đi, phía sau vùng tử trúc thì mới thấy một bóng lưng nam nhân mặc hắc y thản nhiên ngồi tại bàn đá rót trà nhâm nhi như đang chờ đợi điều gì đó.
Hai nàng đều hai mặt nhìn nhau ánh mắt cảnh giác, Vương Tố Tố hô nhỏ “ Thanh Liên ấn ” từ ống tay nàng khẽ động bay ra Thanh Liên ấn tựa hồ một đài hoa sen nở rộ không chút ba động từ từ chậm rãi bước đến cạnh tên hắc y nhân hòng bắt lấy tên này tra hỏi.
.