Trên thương khung một cự kiếm lao vun vút về phía trước mang 3 người lần lượt Vương Hạo và Vương Kỳ Kỳ người sau cùng Chu Nhất Nghi còn cự kiếm này là do nàng chưởng khống khởi hoàn tông môn.
Chu Nhất Nghi nghiêm nghị nói:
- Sắp đến Tam Thiên tông bổn cô nương rộng lượng nhắc nhở hai ngươi nghe cho kỹ gia có gia pháp môn có môn quy.
Khi các người còn là tán tu không câu nệ nhưng khi đã gia nhập tông môn phải làm theo tất cả môn quy nếu trái liền chính ta cũng không cứu nổi hai ngươi hiểu chưa?.
Ở phía sau nàng Vương Kỳ Kỳ che miệng cười mỉm Vương Hạo vẻ mặt hắn cổ quái nói:
“Nhất Nghi muội thượng lộ đến tông môn nàng đã nhắc đi lại 8 lần rồi chúng ta đều nghe đến lỗ tai lùng bùng rồi đây.”
Hắn đưa tay ngoáy vài cái tượng trưng biểu đạt.
Vì thật sự là nàng này nói quá nhiều trên đường đi nàng thao thao bất tuyệt cứ dạng như là hắn sẽ phạm phải môn quy vậy.
Chu Nhất Nghi nhướng mày thấp giọng quát:
- Ngươi… ta là có lòng tốt nhắc nhở ngươi lại nói ta nhiều lời được thôi bổn cô nương liền không nói là được.
Còn một điều nữa đến tông môn phải thay đổi xưng hô gọi ta bằng Chu sư tỷ hoặc Chu trưởng lão không được đem chuyện chúng ta có thệ ước ra nói lung tung bằng không ta xé miệng ngươi ra.
Chu Nhất Nghi diễn đạt lần nữa nghiêm nghị truyền âm nhắc nhở Vương Hạo khi có Vương Kỳ Kỳ tại.
“Tốt tốt Chu trưởng lão đừng nóng giận không tốt cho nhan sắc mà nàng có thể đặt cách cho biểu tỷ ta vào nội môn đệ tử không? Nếu như ngoại môn vẫn phải tham gia khảo trắc ta sợ…” Âm thanh Vương Hạo truyền đạt ý nghĩ qua Chu Nhất Nghi.
“Đều này không thể môn quy đã định ra dù là tông chủ cũng không thể lay chuyển.”
Chu Nhất Nghi chém đinh chặt sắc đáp lại, nét mặt Vương Hạo trầm xuống nếu cứ để Vương Kỳ Kỳ thật sự hắn sợ nàng sẽ gặp hung hiểm tu vi nàng chỉ Luyện Khí kỳ viên mãn.
Như nhận biết gì đó Vương Kỳ Kỳ mặc dù không tiện hỏi nhưng nàng ôm cánh tay hắn rồi lắc đầu trách móc nói:
- Đừng làm khó Chu tỷ tỷ, cứ để tỷ tham gia khảo trắc như mọi người rèn luyện một chút đề thăng cảnh giới cũng sẽ tốt hơn.
- Vẫn là tiểu muội ngươi hiểu chuyện không như tên tra nam Vương Hạo này ta không hiểu sao hắn lại lừa được ngươi đến tay.
Lời tán tưởng của Chu Nhất Nghi dành cho Vương Kỳ Kỳ nàng lại dùng ánh mắt khinh bỉ liếc Vương Hạo khiến nét mặt hắn co quắp đây là ý gì.
Thiến Thiến nhìn hai người một nam một nữ tựa đôi hoan hỉ oan gia không khỏi nực cười khuyên bảo Vương Hạo:
- Ngươi không cần lo lắng đồng cảnh giới nàng không địch thủ.
Mặc dù nói có lẽ ngươi không tin lúc trước nàng dù cảnh giới Trúc Cơ trung kỳ nhất trọng nhưng căn cơ còn chưa vững chắc dù bây giờ có thụt lùi nhưng căn cơ nàng vững chắc đạt đến điên phong cực cảnh đánh ngươi kêu cha gọi mẹ cũng không thành vấn đề.
Nghe Thiến Thiến giải thích hắn cũng an tâm không ích nhưng nàng nói như thể hắn thật sự không đánh lại Vương Kỳ Kỳ có cần thổi phồng như vậy không thật quá đáng đây là trắng trợn thừa nước đục thả câu.
- Được vậy thì ta lại tin Thiến Thiến tỷ một lần để nàng tự mình lịch lãm thông qua khảo trắc tiến nhập tông môn.
“Tới rồi nhìn phía trước Vương Hạo đây là Tam Thiên tông chúng ta sau này cũng là ngôi nhà thứ 2 của hai ngươi”
Tiếng Chu Nhất Nghi đánh thức Vương Hạo cùng Vương Kỳ Kỳ đưa mắt đều nhìn phía trước nhiều ngọn sơn phong cự đại cao chót vót tận mây xanh hắn không khỏi hít một hơi lãnh khí nơi này cũng quá hùng vĩ tráng lệ đi.
Chu Nhất Nghi dẫn lực thanh cự kiếm liền đáp xuống trước một chỗ tựa sân bay hình thù vòng tròn chu vi rộng lớn sức chứa hàng vạn người còn có thể.
Nhiều đệ tử tông môn đi lại trên khu vực này đa loại y phục hắn tựa ếch ngồi đáy giếng tiến nhập một tân thế giới màu mỡ sơn phong hữu tình thơ mộng.
Mọi người chung quanh khi thấy có người đến thần thức lan toả khi thấy có 3 người trong đó có Chu Nhất Nghi thì tất cả ước chừng ngàn đệ tử hành lễ khom người đồng thanh hô to:
- Bái kiến Chu Trưởng lão.
- Tốt các ngươi cứ tiếp tục làm việc phần mình không cần đa lễ.
Chu Nhất Nhi gật đầu khoác tay những đệ tử đó liền trở lại hoạt động thường tình di tản không để ý tới bên này nữa.
“Hảo khí phách Chu trưởng lão a thật oai vệ”
Vương Hạo cũng chưa thấy cái nào hoành tráng ra dáng nghiêm vệ như vậy không khác gì khi duyệt binh.
- Nhàm chán mau đi theo cùng ta diện kiến chưởng môn đừng loạn động đi bừa bãi hiểu chưa.
Chu Nhất Nghi nét mặt vênh váo tự đắc vỗ đùi mình nói với Vương Hạo còn hắn thì chỉ biết câm lặng thiếu chút phun ra một ngụm.
- Vương Hạo đi thôi kẻo không theo kịp bước chân Chu tỷ tỷ.
Nhìn Vương Hạo thất thần Vương Kỳ Kỳ biết tên này có ý nghĩ xấu vội vã lôi hắn đi theo chân Chu Nhất Nghi phía trước khi nàng bước lên từng bậc thang một tổng cộng ở đây phỏng chừng có 7749 bậc thang a.
- Chu trưởng lão sao chúng ta không phi hành cho nhanh đi bộ thế này khi nào sẽ tới a chính điện còn xa như vậy.
Vương Hạo không khỏi dâng lên nghi hoặc thắc mắc hỏi.
Nhìn bên trên kia sương mù dày đặc đến dùng thật thức còn bị một lực lượng vô hình cản trở.
- Vương Hạo ngươi giả ngu sao lời ta nói ngươi làm như gió thoảng bên tai rồi ư nơi này là tông môn không được phép phi hành chỉ được đi bộ diện kiến tông chủ.
Âm thanh Chu Nhất Nghi thấp giọng pha lẫn chút tức giận nói.
- Đừng càu nhàu nữa đệ cũng thật là.
Vương Kỳ Kỳ nói nàng cũng có chút không yên lòng nhéo lấy lỗ tai hắn xách đi Vương Hạo khoanh tay tỏ vẻ không quan tâm vậy thì tản bộ rèn luyện cho cốt cách thêm tốt.
Lúc đi lên tới bậc thang 7748 sắc trời cũng dần chuyển sang tối Vương Hạo quỳ gối xuống thở hào hển còn Vương Kỳ Kỳ và Chu Nhất Nghi vẫn thản nhiên sinh long hoạt hổ.
- Chu Nhất Nghi muội ngươi quay về là đã đột phá bình cảnh rồi sao.
Một âm thanh nhẹ nhàng pha lẫn thanh tao truyền ra từ đám thất thải tường vân bên trong nội điện.
- Đến rồi mau đi vào cùng ta còn đứng đó thật mất mặt nam nhân ngươi còn thua cả biểu tỷ mình.
Nghe âm thanh quen thuộc này nàng không khỏi dâng lên nhớ nhung quay sang hối thúc Vương Hạo ngã ngửa nằm ra.
“Chu trưởng… lão ta kiệt lực quá tay chân đều muốn đi không nổi a ha…” Vương Hạo lắc đầu giọng nói đứt quảng tựa sắp lìa xa trần thế hắn khó hiểu vì cái gì hắn càng đi lên áp lực trên vai càng bị đè nặng cho đến khi lên được đây cốt cách hắn đều muốn nhũn ra như bùn.
- Do nha đầu trong chính điện kia thấy ngươi bất kính với nàng cho ngươi chút bài học dẫn trọng lực áp bách lên ngươi mới có việc này.
Thiến Thiến nói nàng tại không gian khác liếc mắt quan sát nơi này cảm nhận cảnh vật khí tức từ bên trong âm thầm gật đầu nàng khẽ thì thào một mình tán dương:
- Một vị diện thấp linh khí mỏng manh như vậy cũng có một nữ nhân đạt được tu vi bực này thiên tư kỳ ngộ người này thật sự đủ tốt.
Vương Kỳ Kỳ liền đảm nhiệm phần còn lại cõng Vương Hạo trên vai mình đi theo bước chân Chu Nhất Nghi vào bên trong chính điện khi vừa bước vào một luồng uy áp mạnh mẽ cuồng cuộng như phong bão xâm nhập toàn thân khiến nàng có chút chân trụ không vững xém tí thì ngã nhưng liền được Vương Hạo từ phía sau nhảy xuống đỡ lấy.
- Uây dô nơi này lại càng huyền bí a uy áp khủng bố như vậy.
Vương Hạo âm thầm lẩm bẩm đưa mắt nhìn trong chính điện sa hoa mỹ lệ tựa tiên cảnh không gì tả được không khỏi khiếp đảm trong lòng.
Đến lúc hắn nhìn lên trên cao tầng một màn chắn hoàng tầm che mắt khiến hắn không thể nhìn thêm dù một chút tình cảnh bên trong đó cũng không rõ ra sao chỉ thấy Chu Nhất Nghi đã tiến vào bên trong.
Chu Nhất Nghi liền xà vào lòng nữ tử thần bí này cử chỉ thân mật ôm ấp tham lam hít ngửi hương thơm trên người nữ tử này nét mặt ũ rủ nói:
- Còn chưa có tỷ vẫn là Kết Đan viên mãn.
- 3 năm rồi muội còn chưa đạt tới Nguyên Anh đây là có chuyện gì không chăm chỉ tu luyện ăn chơi lêu lỏng sao? Sớm ta đã nói phải 5 năm đạt tới Nguyên Anh liền không tính tới chuyện gả cưới cho muội nhưng đã muội chơi xong về đây còn không đạt tới Nguyên Anh ngày mai liền đi xem mắt đi.
Nữ tử thần bí kia âm thanh chất vấn pha lẫn bất mãn nói.
Sắc mặt Chu Nhất Nghi không vui nũng nịu nói:
- Muội nào có ăn chơi ngày nào cũng chờ cơ duyên đến rốt cục cũng có lần này quay về là báo cho tỷ tin vui.
Còn nữa ta kết giao được hai bằng hữu ta lôi kéo họ gia nhập Tam Thiên tông chúng ta.
“Muội nói thật sao? là thứ gì cơ duyên mau cho tỷ xem, còn hai người dưới kia là bằng hữu của muội?”
Nữ tử thần bí liền thúc dục hỏi.
Nàng đeo một mạn sa lụa mỏng tanh tựa cánh ve che đi dung mạo của mình chỉ hiển lộ sống mũi cao cùng đôi mắt lục bích diễm mỹ tuyệt luân, đồng thời dời ánh mắt sơ lược qua người Vương Hạo và Vương Kỳ Kỳ rồi thu hồi.
Chu Nhất Nghi gật đầu hăng hái lấy từ trong nhẫn trữ vật ra Bách Hàn chi linh khi vật này tái xuất lại xuất hiện chính điện hạ nhiệt băng giá hàng lâm nhưng bị nữ tử thần bí đó đôi mắt lục bích trừng mắt Bách Hàn chi linh tựa như có linh tính những tản băng khối sinh ra sợ hãi đối với nàng mà thu liễm lại.
- Đây không phải là Bách Hàn chi linh chí bảo sao muội ở đâu có được thứ này.
Nữ tử thần bí nghi kỵ hỏi Chu Nhất Nghi giọng nói vẫn điềm tĩnh như không.
- Là Vương Hạo kẻ ở dưới kia tỷ.
“Là hắn sao?”
Nữ tử thần bí khẽ nói.
Nàng đưa mắt qua quan sát Vương Hạo lần nữa ánh mắt loé hàng mang giọng trở nên lạnh lùng nói:
- Kẻ này lai lịch bất chính còn đưa ra thứ kỳ trân dị bảo như vậy liệu hắn có phải gián điệp từ tông phái nào khác cài vào tông ta muội sao có thể tùy tiện như vậy.
Vương Hạo ở bên dưới cũng nghe không xót một chữ hắn nổi giận đây là rõ ràng cố tình nói lớn cho hắn nghe rành mạch hắn đứng thẳng lưng cười lạnh nói:
- Tông chủ sỉ khả sát bất khả nhục Vương Hạo ta từ xưa nay chính nhân quân tử không làm chuyện mờ ám cũng chả cần phải đem trân bảo dâng hiến không cho một người không hề quen biết mà không được lợi ít.
- Hỗn xược nơi này tới lượt ngươi nói sao?.
Nữ tử thần bí kia nheo mắt lại nhìn thật sâu Vương Hạo tựa hồ muốn xuyên thủng lấy hắn Vương Hạo khi bị ánh mắt này nhìn cảm nhận được áp bách cực lớn từ nàng tựa cột chóng trời đàn áp lên thân thể hắn nhưng hắn uy năng buất khuất vẫn chống trả quyết liệt cũng được một khắc làm anh hùng.
Trước thực lực tuyệt đối dù ý chí kiên định nhường nào cũng chỉ là sâu kiến khí thế kia cường lực cưỡng ép hắn quỳ phịch xuống trong ánh mắt đầy rẫy tận cùng không cam tâm của hắn nhưng chẳng thay đổi được gì.
Thấy tình hình trở nên giương cung bạt kiếm Chu Nhất Nghi có chút bối rối đưa tay phân bua vội giải vây:
- Không như tỷ nghĩ hắn lai lịch minh bạch không phải gián điệp vả lại hắn cùng ta có lập thệ ước…”
Chu Nhất Nghi vội che miệng lại vì lo lắng mà nàng buộc miệng lỡ lời nhưng khi làm sao thoát khỏi thính nhĩ nữ tử thần bí thâm sâu khó dò kia sắc mặt nàng trở nên khó coi đến cực điểm.
“Hắn và muội lập thệ ước là thệ ước gì mau nói!”
Nữ tử thần bí thật sự là nổi giận đứng thẳng lưng lên nhìn lấy Chu Nhất Nghi.
- Tỷ a hiểu lầm không có thệ ước gì cả thật sự không có.
Chu Nhất Nghi ánh mắt né tránh nội tâm nàng khiếp sợ nữ tử thần bí này.
Nàng không chỉ là tỷ còn là tông chủ lệnh như sơn nàng khó mà khước từ còn không phải vì hai nàng là tỷ muội ngày thường được nuông chiều thành thối thì nàng đã đem mọi chuyện rành mạch kể lại từ đầu tới cuối nàng biết tỷ mình thực lực đáng sợ nhường nào.
“Hừ đến lúc này muội còn dám nối dối ta vậy thì đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt liền đem tên này giết hắn đi”
Nữ tử thần bí hừ một tiếng khẽ động ánh mắt cách không Vương Hạo đang đứng hiên ngang uy vũ liền bị nhấc lên chân không khiến hắn khó thở cùng cực khi nàng đưa tay ra muốn xoắn lại hình ốc Chu Nhất Nghi liền quỳ rạp xuống khóc rống lên:
“Tỷ tha cho hắn ta nói… ta nói”
Nữ tử thần bí khẽ thu hồi ánh mắt Vương Hạo liền rớt xuống bên cạnh Vương Kỳ Kỳ đều thiếu chút bị doạ ngất nàng hoa dung thất sắc ngồi xuống ôm lấy Vương Hạo ánh mắt sợ hãi nhìn lên thượng tầng đây rốt cục là loại người gì nói động thủ liền động thủ thật đủ ác độc.
“Nói đi đừng để ta mất kiên nhẫn”
Nữ tử thần bí kia vẫn đứng đó chờ câu trả lời Chu Nhất Nghi.
Nàng nhìn Vương Hạo ánh mắt thật sâu hắn thì lắc đầu tỏ ý mình không có việc gì nàng khẽ nức nở truyền âm:
- Thật xin lỗi… thật xin lỗi Vương Hạo là ta sai là ta kéo ngươi vào nơi này!.
- Nhất Nghi tỷ không cần tự trách mình nàng ta thật sự là một con rắn độc ác phụ đúng nghĩa.
Vương Hạo ánh mắt toé lửa nhìn nữ tử thần bí kia nhưng hắn cảm giác nếu nàng muốn hắn chết liền một ý nghĩ hắn liền không có sức hoàn thủ chưa bao giờ hắn thấy mình bất lực như ngày hôm nay.
- Đừng cho lời ngươi nói bản tông chủ không rõ ràng nếu ngươi còn mồm mép ta liền một tay bóp chết ngươi cả nữ nhân kia bên cạnh ngươi.
Nữ nhân thần bí kia cắt đứt lời hai người đàm thoại truyền âm dùng ánh mắt sát khí nhìn Vương Hạo.
“Tỷ ta lập thệ ước cùng hắn trở thành đạo lữ…”
Chu Nhất Nghi ấp úng nói gương mặt lấm lem vì nước mắt bất giác trở nên ửng đó chỉ nói tới đó liền dừng lại không nói thêm gì nữa quay đầu đi chỗ khác.
Nữ tử này lúc đầu nghe thì thở phào vì chỉ là đạo lữ nếu như vậy nàng còn có thể chấp nhận nhưng khi thấy biểu cảm e thẹn của Chu Nhất Nghi nàng liền nhận ra mình sai rồi thật sai rồi Chu Nhất Nghi vẫn còn giấu diếm nàng phía sau.
Nàng giận dữ một tay cách không đưa tới bóp cổ Vương Hạo kéo tới trước mắt mình Chu Nhất Nghi gương mặt trở nên trắng bệch tựa tờ giấy Vương Kỳ Kỳ phía dưới không ngoại lệ.
- Còn cái gì muội đều một lần phun ra hết nếu không ta liền giết hắn trước mắt muội.
Chu Nhất Nghi thật sự lần này là suýt bị chết đứng lắp bắp không nên lời:
- Ta… tỷ
- Nói!
Nữ tử bàn tay phát lực Vương Hạo gương mặt cấp tốc tái tím tựa người sắp chết không ngừng giẫy dụa trên không trung.
“Ta… ta ước định cùng hắn khi đột phá thành công Nguyên Anh kỳ liền cùng hắn song tu liền có thể giải trừ thệ ước…”
Chu Nhất Nghi đỏ mặt khó khăn nói ra từng chữ nàng vội đi lại đỡ lấy Vương Hạo lo lắng xem xét vì nếu nàng chậm một khắc Vương Hạo liền ghé tử quan bái phỏng mạnh bà.
Còn nữ tử thần bí kia thần trí tựa bị ngũ lôi oanh đỉnh choáng váng đầu ốc ngã xuống đờ dẫn ra khi nghe Chu Nhất Nghi nói như từng con dao gim thẳng vào tâm can nàng.