Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Edit: Diệp Lưu Nhiên

_______________________

Lúc Mộ Khinh Ca tỉnh lại, bên cạnh sớm đã không còn người có khí tức khiến người an tâm kia, ngay cả Cô Nhai cũng không thấy. Phảng phất, cảm giác trước khi nàng hôn mê, chỉ là một giấc mộng.

Đánh giá gian phòng lạ lẫm, Mộ Khinh Ca cảm thấy xương cốt cả người đều như tan rã, rất khó chịu.

Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra.

Tần Diệc Dao bưng chén nước đi vào.

Thấy Mộ Khinh Ca đã tỉnh, nàng kích động bước nhanh tới: "Khinh Ca, ngươi đã tỉnh?"

Một tay Mộ Khinh Ca chống đỡ mép giường ngồi dậy, trực tiếp nhận lấy chén nước trong tay nàng, há miệng uống ngụm lớn. Đem giọt nước cuối cùng uống hết, nàng mới cảm giác được bản thân triệt để sống lại.

"Ta trở về thế nào? Ngủ bao lâu? Mộ gia quân sao rồi?" Uống nước xong, Mộ Khinh Ca hỏi ra mấy vấn đề nàng quan tâm.

Tần Diệc Dao đáp: "Là vị đại nhân bên cạnh Thánh Vương bệ hạ đem ngươi về, ngươi bất quá mới ngủ một đêm. Về phần Mộ gia quân, hiện tại Thú triều đã lui, Mộ lão công gia đang nghỉ ngơi chỉnh đốn đội ngũ."

Hoàn hảo chỉ qua một đêm.

Mộ Khinh Ca trong lòng nhẹ thở ra.

Nhưng khi biết là Cô Nhai đem mình về, mà không phải là bóng trắng trong trí nhớ, trong lòng đột nhiên dâng lên một tia không thoải mái khiến nàng xa lạ.

Đi giầy vào, Mộ Khinh Ca nói: "Gia gia ở đâu?"


"Lão công gia ở trong quân." Tần Diệc Dao thay nàng sửa sang lại vạt áo, giống như một tiểu thê tử ôn nhu.

Mộ Khinh Ca rũ mắt, nhìn động tác Tần Diệc Dao, ánh mắt loé loé, cái gì cũng không nói liền đi ra ngoài.

Tần Diệc Dao không nghi ngờ gì, cũng đi theo.

Vừa ra khỏi cửa, Mộ Khinh Ca liền thấy được tướng sĩ Mộ gia quân. Trên mặt mỗi người còn nhiễm máu đen, nhưng khi gặp nàng, đều dùng một loại ánh mắt sùng bái, cung cung kính kính kêu: "Tiểu tước gia!"

Mộ Khinh Ca có chút kì quái, cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp đi tìm Mộ Hùng.

Mà Tần Diệc Dao sau lưng thấy Mộ Khinh Ca được các tướng sĩ tôn kính, trong lòng cũng có một cảm giác cùng chung vinh dự.

Thời điểm Mộ Khinh Ca tìm được Mộ Hùng, ông đang cùng đám phó tướng thương lượng vấn đề lương thực. Nghe tất cả mọi người đều đem hy vọng phó thác vào lính truyền tin, Mộ Khinh Ca trầm mặc đi tới, mang lệnh tiễn ở trong ngực lôi ra, đặt trước mặt Mộ Hùng.

"Lệnh tiễn của ta?!" Mộ Hùng kinh ngạc nhìn Mộ Khinh Ca, hỏi: "Tại sao lại ở chỗ con?"

Mộ Khinh Ca rũ mắt nói: "Ở trên đường, thấy được thi thể lính truyền tin Mộ gia quân."

Oanh!

Trong phòng, tức khắc trở nên khẩn trương.

Hy vọng của mọi người, theo một câu của Mộ Khinh Ca mà tan biến.

Căn bản sẽ không có người tới chi viện cho bọn họ, quân nhu lương thảo, căn bản sẽ không đưa tới!


Lập tức, tuyệt vọng tràn ngập gian phòng!

Phẫn nộ tích tụ trong lòng mỗi người. Hoà tan sự vui sướng thắng trận hôm qua.

"Bọn hắn chết như thế nào?" Mộ Hùng cầm lấy lệnh tiễn, tinh tế vuốt ve trong tay.

Mộ Khinh Ca nói ra phán đoán của mình: "Cao thủ mai phục, chiến đấu hết sức mà chết."

Mộ Hùng nhắm hai mắt lại, bi thống thật lớn bao lấy ông, hồi lâu ông mới nói: "Tốt tốt tốt! Không hổ là hán tử Mộ gia quân ta!"

"Lão tướng quân, chúng ta làm sao bây giờ!" Có phó tướng bi thương hỏi.

Mộ Hùng mở mắt ra, trong mắt hổ bắn ra tinh quang.

Rõ ràng có người muốn mượn Thú triều đưa ông vào chỗ chết, đưa Mộ gia quân vào chỗ chết!

"Làm sao bây giờ? Trước mắt bày đầy đồ ăn như vậy, các ngươi nhìn không thấy sao?" Thanh âm Mộ Khinh Ca lành lạnh vang lên, khiến mọi người sửng sốt.

Mộ Hùng nhìn về phía nàng, tựa như đang chờ đợi câu nói kế tiếp của nàng.

"Tiểu tước gia, đồ ăn ở đâu?" Có phó tướng hỏi.

Mộ Khinh Ca nở nụ cười, con mắt trong suốt một mảnh bình tĩnh: "Ngoài thành nhiều thi thể thú tộc như vậy, không phải đồ ăn thì là cái gì? Quân lương tuyệt đỉnh thế này, mà lại bị các ngươi lãng phí không ít."


Trong mắt chúng tướng lập tức sáng ngời.

Đúng rồi! Bọn họ thế nào không nghĩ tới? Đám dã thú, linh thú kia không phải đồ ăn sao? Lúc trước, bọn họ khi chiến đấu chỉ đem đàn thú thành địch nhân, lại không nghĩ thêm một chút. Nếu không phải tiểu tước gia nhắc nhở...

Phó tướng kịp phản ứng, lộ ra nét mặt tươi cười, đối Mộ Khinh Ca khen tặng nói: "Ha ha, vẫn là tiểu tước gia đầu óc xoay chuyển mau. Đồ ăn bày ra trước mắt, chúng ta lại không có phát hiện."

Nói xong, mọi người đều nhìn về phía Mộ Hùng, chờ đợi quyết định của ông.

Khoảng khắc sau đó, cửa thành được mở ra, vô số binh lính chen chúc ra ngoài, trên chiến trường tìm kiếm đồ ăn ngon miệng. Vô số cỗ thi thể thú tộc được nâng vào thành, khuôn mặt mỏi mệt của các binh sĩ mấy ngày qua, rốt cuộc nổi lên ý cười.

Đem thuốc bột còn lại trong không gian phân phó Mặc Dương nhanh chóng phát ra ngoài, Mộ Khinh Ca và Tần Diệc Dao quay về gian phòng lúc trước nàng tỉnh lại.

Tiến vào phòng, liền ngửi thấy một mùi thịt nướng truyền ra.

Mộ Khinh Ca đưa mắt nhìn, mới phát hiện trên bàn tròn có để chén đĩa. Trên bàn chính là thịt nướng thú tộc.

Thịt nướng có chút cháy, một số chỗ còn lộ ra tơ máu.

Tần Diệc Dao vừa xem ngực bỗng cuồn cuộn, nhịn không được nôn khan một trận.

Mộ Khinh Ca dời mắt nhìn nàng một cái, không nói gì thêm, đi qua đứng trước bàn tròn, dùng chủy thủ đã chuẩn bị tốt, cắt ra một khối thịt nướng dính máu, mắt nháy cũng không nháy liền ăn vào.

Tần Diệc Dao hai mắt mở to nhìn Mộ Khinh Ca, tới khi nàng đem thịt trong miệng nuốt xuống, vẫn như cũ khó có thể tiếp thu.

Mộ Khinh Ca nhìn nàng, thản nhiên nói: "Khi sống sót biến thành mục tiêu duy nhất, còn có gì ăn không được? Mộ gia quân trong Duệ thành, bao gồm cả ta, đều muốn sống sót. Không ăn, liền không có khí lực, không có khí lực liền không thể sinh tồn trên chiến trường. Đơn giản như vậy."

Dứt lời, nàng ném dao găm trong tay, quay người về giường.

Tần Diệc Dao ngơ ngẩn nghe xong Mộ Khinh Ca nói, nhìn một bàn thịt nướng, đi bước một tới gần.


Cuối cùng, nàng lấy hết dũng khí, cầm lấy chủy thủ Mộ Khinh Ca vừa ném, cắt xuống một miếng thịt cho mình, nhét vào trong miệng. Không có bất kỳ gia vị gì, chỉ có mùi tanh tràn ngập khoang miệng. Tần Diệc Dao thiếu chút nữa nhổ ra, cuối cùng lại cố nén, trực tiếp nuốt xuống.

Đợi nàng ăn xong miếng thịt trong miệng, lúc xoay người lại, mới phát hiện Mộ Khinh Ca đã ngồi trên giường khoanh chân tu luyện.

Nàng mở miệng, cuối cùng lại im lặng thối lui rời khỏi phòng.

Trong nội tâm nàng, có rất nhiều vấn đề muốn hỏi. Thế nhưng, lúc cùng một chỗ với Mộ Khinh Ca, lại cái gì đều hỏi không ra.

Mộ Khinh Ca vì sao đột nhiên có thể tu luyện? Hơn nữa ở trong Mộ gia quân, hắn không ngừng biểu hiện kinh diễm, đều làm người nghi hoặc, và khiếp sợ.

Tần Diệc Dao chậm rãi đi tới tường thành bị tổn hao, đã bắt đầu có binh sĩ nắm chặt thời gian tu bổ. Mà xa xa, là chiến trường hôm qua, hình ảnh máu huyết vương vãi kia, hiện lên trong đầu nàng.

Cùng Mộ Khinh Ca kề vai chiến đấu, khiến lòng nàng nhộn nhạo ấm áp, đã trở thành kí ức khó quên.

...

Mộ Khinh Ca từ trong tu luyện tỉnh lại, phát hiện trong phòng nhiều thêm một người.

Cô Nhai đứng ở mép giường, thấy Mộ Khinh Ca tỉnh lại, liền ném cho nàng một kiện đồ vật còn mang theo bùn đất máu tanh.

Mộ Khinh Ca thuận tay tiếp được, mở vải trắng bao bọc bên ngoài, nhìn đến đồ vật bên trong, tức khắc hai tròng mắt khiếp sợ co rụt lại: "Long xà quả!"

Không phải là nàng nhận ra trái cây màu đỏ giống như bồ đào này, mà là trí nhớ đan thần nói cho nàng biết.

Long xà quả, tụ thiên địa linh khí mà sinh Linh quả. Bình thường sinh trưởng ở huyệt động âm u ẩm ướt, bởi vì có linh tính mà tùy thời di động, cho nên rất khó xác định hành tung.

Người thường nếu ăn nó, lập tức có thể tăng cường linh lực, khuếch trương kinh mạch, lại có thể gia tăng tuổi thọ.

Nếu là dùng để luyện đan, phối với thảo dược khác, có thể tạo được công dụng không tưởng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận