Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Edit: Diệp Lưu Nhiên

_________________________

Ban đêm, Mộ Ca ngồi trên xích đu trong viện, đầu vẫn còn đang suy nghĩ về ban ngày tại trong khu rừng ở Tử Dương thư viện.

Lúc này, bên người nàng ngoại trừ Ấu Hà và Hoa Nguyệt ở bên ngoài, còn có thêm một người.

Người này, một thân thanh sam đơn giản, thẳng tắp như tùng. Diện mạo tuấn tú, giữa mày mang theo nhàn nhạt anh khí. Hắn quy củ đứng trước người Mộ Ca, trầm mặc đến mức cơ hồ làm người ta xem nhẹ sự tồn tại của hắn.

"Mặc Dương, ngươi biết người sống bên trong rừng của Tử Dương thư viện là người nào không?"

Thình lình bị chủ tử hỏi đến, Mặc Dương sửng sốt một chút, mới nhíu mày trả lời: "Bẩm báo tiểu tước gia, trong rừng sau Tử Dương thư viện tựa hồ đích xác có một người. Nhưng chỉ nghe nói người này ở trong rừng dưỡng bệnh, lại không biết là người phương nào."

Dưỡng bệnh?

Ánh mắt Mộ Ca hơi đổi.

Dược hương từ nhà tranh, còn có da thịt người nọ không một chút huyết sắc, bộ dạng yếu ớt tựa hồ tùy thời đều sẽ tắt thở, rất phù hợp với lí do dưỡng bệnh này.

Ban ngày, bị tùy tùng của người nọ làm bừng tỉnh, Mộ Ca cũng có chút kinh ngạc bản thân vậy mà thất thần. Mà cặp mắt hắc bạch phân minh kia, cơ hồ đem linh hồn nàng hút vào trong đó.

"Nơi đây không thích hợp ở lâu."

Trải qua vô số sinh tử mài luyện ra được ý thức nguy cơ, truyền đạt cho Mộ Ca tin này. Nàng liền không chút lưu luyến xoay người rời đi.

Từ đầu đến cuối, nàng không có cùng hắn nói qua một câu.

Mà hắn, tựa hồ cũng không ngăn cản nàng rời đi.

Hai người giống như là hai đường thẳng song song không hề giao thoa, đi ngang qua nhau.

Trước khi nàng trở lại cổng viện, học sinh trong thư viện đã lục tục rời đi. Mặc Dương mà bọn họ phải đợi đã sớm chờ trong xe ngựa.

Nhìn thoáng qua thiếu niên bị chính mình ném vào thư viện, Mộ Ca lên xe ngựa, phân phó hồi phủ.

Đi đón Mặc Dương, chẳng qua là nàng nhàm chán, đột phát ý tưởng mà thôi. Lại không nghĩ, cư nhiên làm nàng gặp phải một người thú vị như vậy.

Người có thể làm nàng nhớ kỹ rất ít, hoặc là địch nhân, hoặc là bằng hữu.

Không biết, hắn sẽ thuộc loại nào?

Mộ Ca rũ mắt, thầm nghĩ trong lòng: Về sau có gặp lại hay không còn không nhất định, làm sao phải tốn sức suy nghĩ rối rắm cho việc này? 

Nghĩ xong, Mộ Ca chậm rãi ngước mắt. Lông mi thật dài khiến tâm tình trong mắt nàng như ẩn như hiện. Nàng nhìn Mặc Dương, hỏi: "Ngươi ở trong thư viện, học những gì?"

Mặc Dương rũ mắt trả lời: "Tiên sinh dạy đều là chút ít thi từ ca phú, lễ giáo nho học. Nửa tháng trước, mới mở lớp cưỡi ngựa bắn cung, khá thú vị." Thân là gã sai vặt của Mộ Khinh Ca, Mặc Dương tự nhiên biết chủ tử của mình đối với văn không am hiểu, cho nên không quá giới thiệu văn chương, mà chỉ nói chút ít chuyện làm Mộ Khinh Ca cảm thấy hứng thú.

"Cưỡi ngựa bắn cung? Đích xác thú vị." Mộ Ca trong giọng nói có chút nghiền ngẫm.

Nhưng nàng cũng không nói thêm cái gì, chỉ là đối với Mặc Dương nói: "Ngươi khó được nghỉ ngơi mấy ngày. Nếu đã trở về phủ, muốn làm gì thì làm cái nấy, không cần thủ ở bên cạnh ta. Chỗ này, có Ấu Hà và Hoa Nguyệt là đủ rồi."

Mặc Dương ngước mắt nhìn Mộ Ca, tựa hồ có chút kinh ngạc. Nhưng cũng không hỏi gì nhiều, mà là khom người lui ra.

Bộ dáng hiểu chuyện này, ngược lại đưa tới Mộ Ca vài phần hứng thú.

Tuyệt đối tín nhiệm và phục tùng là chuẩn tắc đầu tiên để Mộ Ca đánh giá một người. Xem ra Mặc Dương này cho nàng ấn tượng đầu tiên không tệ lắm.

Mặc Dương ra khỏi Trì Vân uyển, về chỗ ở của mình.

Từ khi hắn đi Tử Dương thư viện đọc sách, hắn liền dọn ra Trì Vân uyển, cùng ở với những gã sai vặt khác trong phủ. Đương nhiên, đây là do Mộ Khinh Ca an bài. Tuy rằng hắn không hiểu rõ vì sao chủ tử muốn làm như vậy, nhưng vẫn phục tùng.

Chỉ sợ, hắn như thế nào cũng không thể tưởng được, trước kia sở dĩ Mộ Khinh Ca làm vậy, là vì không muốn cùng chỗ ở với nam nhân.

"Ồ? Đây không phải là Mặc Dương sao?"

Thời điểm đi qua hoa viên, Mặc Dương nghe thấy tên của mình.

Thanh âm kia nhu hòa như nước, phàm là nam nhân nghe được, chỉ sợ đều bị sa vào trong đó. Nhưng Mặc Dương chỉ là nhăn mày, quay người đối mặt với chủ tớ hai người đang hướng hắn đi tới.

"Mặc Dương bái kiến Bạch cô nương." Mặc Dương rũ xuống đôi mắt, đập vào mắt chính là đôi hài màu trắng.

Hắn không ngẩng đầu, càng không nhìn Bạch Tịch Nguyệt.

"Mặc Dương, ngươi về rồi? Mới đi nhìn Mộ ca ca sao?" Bạch Tịch Nguyệt nhẹ giọng hỏi. Trong giọng nói hết sức bình dị gần gũi.

"Vâng, Mặc Dương vừa mới bái kiến tiểu tước gia." Mặc Dương ngắn gọn trả lời: "Nếu Bạch cô nương không có gì phân phó, Mặc Dương xin cáo lui trước. Cô nam quả nữ, sợ là đối với thanh danh của Bạch cô nương có tổn hại." Dứt lời, hắn không đợi Bạch Tịch Nguyệt có phản ứng gì, liền quay người bước nhanh rời đi.

Đợi hắn đi xa, Lục Chi đi theo bên người Bạch Tịch Nguyệt, mới nhẹ xì một tiếng, giọng điệu khinh miệt nói: "Đồ đê tiện. Có gì đặc biệt hơn người, chẳng qua chỉ là một con chó bên người tiểu tước gia mà thôi. Thực cho rằng tiến vào Tử Dương học viện liền tài trí hơn người hay sao? Mệt tiểu thư còn xem trọng hắn như thế."

Khẩu khí kia, tựa hồ bênh vực thay Bạch Tịch Nguyệt. Nhưng trên thực tế, lại không thể che hết được nội tâm ghen ghét của nàng đối với vận may của Mặc Dương.

Tử Dương thư viện, đó là địa phương nào? Nếu vận khí tốt chút, lại nắm chắc chút cơ hội, nói không chừng từ đó có thể thoát khỏi nô tịch, một bước lên mây.

Nhu hòa trong mắt Bạch Tịch Nguyệt dần dần nhạt đi, chậm rãi bị lãnh lệ bao trùm.

Lục Chi nói cũng không đối với nàng có ảnh hưởng gì, nàng chỉ thản nhiên nói: "Mặc Dương có thể tiến vào Tử Dương thư viện đọc sách, nếu có thể mượn sức hắn, nói không chừng chúng ta nhận được càng nhiều."

Hôm nay, nàng sớm biết ngày hưu mộc Mặc Dương sẽ trở về, vì vậy đã sớm ở đây chờ cơ hội.

Lại không nghĩ, đụng phải vẻ mặt xám tro.

Như thế cũng không khiến Bạch Tịch Nguyệt nhụt chí. Càng khó thu phục người, nàng mới càng có hứng thú. Mới xứng khiến nàng ra tay!

...

Trong Trì Vân uyển, Mộ Ca để Ấu Hà và Hoa Nguyệt lui ra nghỉ ngơi.

Tiến vào phòng, nàng đang định bắt đầu tu luyện, ánh mắt lại bị một mảnh giấy đặt trên bàn tròn thu hút.

Đi qua, rũ mắt nhìn xuống.

Trên giấy viết một dòng chữ: "Giờ Dần tới gặp ta."

Mộ Ca nhíu mày, cầm tờ giấy trên bàn, trầm giọng nói: "Mộ Khinh Ca, đi ra cho ta."

Tiếng nói vừa dứt, linh hồn trong suốt Mộ Khinh Ca đột nhiên xuất hiện trước mắt nàng.

"Ngươi tốt nhất giải thích một chút." Mộ Ca cầm tờ giấy trong tay, trước mặt Mộ Khinh Ca quơ quơ.

Ai ngờ, sắc mặt Mộ Khinh Ca trở nên cực kỳ khó coi, trong mắt dường như tụ tập vô số sợ hãi, thân thể trong suốt đều run rẩy lên.

Hai hàng lông mày Mộ Ca trói chặt, truy vấn: "Ngươi làm sao vậy? Người kia là ai?"

"Sư... Sư phụ... " Mộ Khinh Ca cơ hồ là từ trong hàm răng cố vắt ra mấy chữ này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui