Edit: Diệp Lưu Nhiên
Tư Mạch từng nói chỗ bọn họ nghỉ ngơi cách nơi ở của đám Mặc Dương chỉ mất một ngày đường.
Vì vậy vừa tới lúc hoàng hôn, xe ngựa bọn họ đã tới được địa điểm hẹn trước.
Long Nha Vệ và hai tỳ nữ Ấu Hà đợi đã lâu, đều đứng trông mong dưới trời chiều.
Bên cạnh bọn hắn còn có bốn người hầu của Hàn Thải Thải.
Mấy ngày nay ở chung, hai nhóm đội ngũ đã quen thuộc một chút, nhưng không quá mức thân mật.
Dù sao quan hệ các chủ tử chưa xác định được là địch hay bạn.
Trong lúc chờ đợi, cuối con đường rốt cuộc xuất hiện một cỗ xe ngựa màu đen.
Dưới mái hiên xe ngựa treo chuông gió màu vàng.
Theo tiếng chạy không ngừng phát ra âm thanh thanh thúy.
"Có phải Tước gia đã về không?" Hoa Nguyệt nhón hai chân duỗi cổ nhìn về phía xe ngựa, hỏi Ấu Hà bên cạnh.
Ấu Hà lắc đầu, ánh mắt cũng chờ mong.
Rất nhanh tất cả mọi người đều chú ý đến xe ngựa.
Hai phương đội ngũ đều xuất hiện sự chờ mong trong mắt.
Một lát sau, xe ngựa dần dần dừng lại trước mặt mọi người.
Hành động này làm cho mọi người đang chờ đợi vui vẻ, toàn bộ đi lên.
Màn xe được xốc lên lộ ra một góc màu đỏ, giống như ánh nắng chiều sáng cùng chân trời hoàng hôn, hợp lại càng tăng thêm sức mạnh.
Mộ Khinh Ca nhảy xuống khỏi xe ngựa, mới vừa đứng vững đã nhìn thấy hai nha đầu chạy tới chỗ mình.
"Tiểu tước gia!"
Ấu Hà và Hoa Nguyệt vọt tới bên cạnh Mộ Khinh Ca, vây quanh hai bên nàng cẩn thận xem xét.
Mộ Khinh Ca buồn cười nói: "Gia không thiếu khối thịt nào, cũng không bị thương.
Đừng nhìn ta như vậy."
Mặc Dương dẫn theo Long Nha Vệ lo lắng quỳ gối trước mặt Mộ Khinh Ca, ôm quyền hành đại lễ: "Chủ tử!"
Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu, để bọn họ đứng lên.
Lúc này người hầu của Hàn Thải Thải đi tới, vẻ mặt ngưng trọng nói: "Mộ tiểu tước gia, ngài đi cùng thiếu chủ nhà ta.
Hiện tại ngài đã về, xin hỏi thiếu chủ nhà ta ở phương nào?"
Ngữ khí kia giống như Mộ Khinh Ca làm gì thiếu chủ bọn hắn vậy.
Nháy mắt không khí hài hoà trở nên giương cung bạt kiếm.
Mặc Dương dẫn Long Nha Vệ bất động thanh sắc vây quanh bốn người, chờ lệnh của Mộ Khinh Ca.
Bốn người nhìn bốn phía, cũng rút vũ khí mình ra.
Ánh mắt giận dữ nhìn Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca khẽ cong khoé miệng phát ra tiếng cười nhạo.
Khoát tay áo với đám người Mặc Dương, đôi mắt mỉa mai nhìn bốn tên người hầu: "Các ngươi cho rằng ta gϊếŧ thiếu chủ các ngươi rồi à?"
Bốn người trầm mặc, vẻ mặt không cần nói cũng biết.
Mộ Khinh Ca khinh thường cười lạnh: "Yên tâm đi.
Đều nói tai hoạ để lại ngàn năm, thiếu chủ các ngươi không dễ dàng chết được."
Lời vừa nói ra, lập tức trận doanh Mộ Khinh Ca phát ra tiếng cười cố nén.
Sắc mặt bốn tên người hầu biến đổi, nghiến răng nghiến lợi nhìn Mộ Khinh Ca.
"Thiếu chủ ta bây giờ đang ở đâu?"
Mộ Khinh Ca khẽ nhếch cằm, lung lay đầu giống như thần côn: "Bây giờ hắn đang tiếp thụ cơ duyên, đến thời cơ thích hợp tự nhiên sẽ về nhà.
Nếu các ngươi lo lắng thì tới Lạc Nhật hoang nguyên tìm hắn là được.
Nhưng ta nói trước, hắn giờ này không thể bị quấy rầy.
Nếu các ngươi canh giữ ở đó, không nói đến trong quá trình tìm kiếm sẽ quấy rầy đến hắn hay không, vạn nhất khiến người chú ý đến đó điều tra quấy nhiễu cơ duyên của thiếu chủ các ngươi.
Sợ là thật sẽ hại chết thiếu chủ các ngươi rồi."
"Ngươi chớ có gạt bọn ta!" Một người hầu trong đó chỉ hướng Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca tà tà nhìn hắn, khinh bỉ nói: "Nếu Hàn Thải Thải thật sự bị ta gϊếŧ, ta còn ở đây nói nhảm với các ngươi làm gì? Trực tiếp gϊếŧ chẳng phải càng thêm không ai biết?"
"Hay là các ngươi cho rằng ta không gϊếŧ được các ngươi?" Ánh mắt Mộ Khinh Ca lạnh lùng.
Nàng nói làm cho người hầu của Hàn Thải Thải á khẩu không trả lời được.
Đứng tại chỗ xoắn xúyt nửa ngày, cuối cùng bọn hắn cắn răng rời đi.
Lúc sắp đi còn để lại một câu tàn nhẫn.
Nói nếu Hàn Thải Thải có bất trắc gì, Vạn Tượng Lâu sẽ không bỏ qua cho nàng.
"Thật đáng giận! Tiểu tước gia rõ ràng đã nói chủ tử bọn chúng đang tiếp nhận cơ duyên, không đáng lo.
Bọn chúng dựa vào gì mà làm bộ dáng hung thần ác sát như thế?" Hoa Nguyệt bất bình thay Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca xua tay, không sao cả nói: "Bọn chúng chẳng qua là lo lắng an nguy cho chủ tử mình.
Đổi lại là các ngươi chỉ sợ biểu hiện còn kịch liệt hơn bọn chúng."
Một câu làm cho mọi người không biết nói gì.
"Tiểu Ca nhi." Đột nhiên trong xe ngựa truyền đến giọng nam nhân trầm thấp tinh khiết như hương rượu.
Mọi người sửng sốt, kinh ngạc nhìn Mộ Khinh Ca, lại nhìn về phía xe ngựa.
Khoé miệng Mộ Khinh Ca co lại, xoay ngựa đi tới xe ngựa kéo màn xe lên.
Một thân bạch y xuất hiện trước tầm mắt mọi người.
Chờ mọi người thấy rõ dung mạo Tư Mạch, một đám đều sững sờ giống như pho tượng.
'Sao lại có người tuấn mỹ như thế?'
'Dung mạo thế này quả thực không phải phàm nhân!'
'Vốn tưởng Hàn thiếu chủ kia đã rất tuyệt sắc rồi, không ngờ nam nhân này vừa xuất hiện, lập tức đem ra so sánh.
Không không không, Hàn thiếu chủ còn kém hơn chủ tử bọn họ, sao sánh được với nam tử trước mặt này?'
'Ách, Hàn thiếu chủ trông thế nào nhỉ? Ai còn nhớ rõ không?'
'Dung mạo này xem ra, tước gia gặp phải đối thủ rồi!'
Vô số ý niệm chảy xuôi trong lòng mọi người.
Từ khiếp sợ đến kinh diễm, rồi dần dần bình ổn.
Bọn họ tò mò thân phận nam nhân này sao lại ở bên cạnh Tiểu tước gia bọn họ, còn thân mật gọi nàng như thế.
Tiểu...!Tiểu Ca nhi...
Bọn họ cam đoan, nếu bọn họ dám kêu như vậy, nhất định sẽ bị đánh chết! Hừ hừ!
Mặc Dương nhìn hai người đứng sóng vai một chỗ.
Vô luận là từ dung mạo hay khí chất đều vô cùng hài hoà.
Phảng phất chỉ có nam tử như vậy mới xứng đôi với Tiểu tước gia bọn họ.
Nội liễm thâm trầm trong mắt dần dần ảm đạm.
"Tiểu tước gia, vị này là..." Ấu Hà nhỏ giọng dò hỏi.
Mộ Khinh Ca tùy ý nói: "À, các ngươi cứ gọi huynh ấy là Mạch đại gia đi.
Là thân thích phía nhà mẫu thân ta."
"Mạch đại gia, nô tỳ là nha hoàn của tiểu tước gia, Ấu Hà." Ấu Hà lập tức khom người hướng Tư Mạch.
Nhưng nàng lập tức trao đổi ánh mắt với Hoa Nguyệt: Đại phu nhân có thân thích lúc nào vậy? Không phải nói đại phu nhân là cô nhi, không có nhà mẹ đẻ sao?
Trong lòng hai nha đầu nghi hoặc, nhưng không hỏi.
Mặc Dương đi theo Mộ Khinh Ca từ nhỏ sau khi nghe giải thích này cũng nghi hoặc nhìn Tư Mạch, ánh mắt mang theo điểm đề phòng.
Những Long Nha Vệ khác ngược lại không rõ ràng lắm chuyện mẫu thân Mộ Khinh Ca.
Nghe nàng nói xong cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, cùng giống như Ấu Hà xưng hô Tư Mạch là 'Mạch đại gia'.
Hoa Nguyệt kinh ngạc xong, cũng kêu một tiếng.
Có thể quang minh chính đại xuất hiện trước mặt đám thuộc hạ của Mộ Khinh Ca, tâm tình Tư Mạch rất tốt.
Không trì hoãn lâu, mọi người tiếp tục lên đường tiến đến Ngu quốc.
Mộ Khinh Ca tìm về hắc diễm và xe ngựa của mình, tự nhiên cự tuyệt lời mời của Tư Mạch.
Chỉ là tên này quá không biết xấu hổ, cư nhiên ngồi vào xe ngựa của nàng.
Vốn trong xe ngựa nàng ngoài Ấu Hà và Hoa Nguyệt, ba người ở bên trong không cảm thấy chen chúc.
Nhưng Tư Mạch vừa đi vào lập tức làm cho thùng xe có vẻ chật chội khó tả.
Ngay cả không khí Mộ Khinh Ca cũng cảm thấy bị loãng đi.
Đáng giận nhất chính là người đầu sỏ không hề tự biết!
Mộ Khinh Ca tức giận đến mức dọc theo đường đi đều nghiến răng ken két.
Vốn Ấu Hà và Hoa Nguyệt còn nghi hoặc thân phận của Tư Mạch, nhưng thấy bộ dạng chủ tử và hắn quen thuộc.
Trong lòng cũng bình thường trở lại.
Dù sao chỉ cần không phải người gây bất lợi với Tiểu tước gia, các nàng quản nhiều như vậy làm gì?
...
Thủ đô Ngu quốc tên là Phụng Già, nhưng không phải điểm đến của Mộ Khinh Ca.
Vốn kế hoạch nàng là xuyên qua Phụng Già đi tới phân viện dược tháp ở tây bắc Ngu quốc.
Nhưng dọc theo đường đi phát sinh quá nhiều chuyện ngoài ý muốn, chậm trễ không ít thời gian.
Thời gian Dược tháp chiêu sinh hằng năm sắp tới.
Nếu lại dựa theo đường cũ đi tới Phụng Già, chỉ sợ nàng sẽ bỏ lỡ cơ hội tiến vào Dược tháp.
Muốn lại phải chờ một năm.
Cho nên nàng lựa chọn đi lối tắt tránh qua Phụng Già, từ đường tây bắc Ngu quốc trực tiếp xuyên tới dược tháp ở Tang Chỉ thành tụ hội cùng Vệ gia huynh muội.
Chỉ là không biết bọn họ đã đến Dược tháp chưa.