Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Edit: Diệp Lưu Nhiên

________________________

Ngoại thành Lạc Đô, một bóng dáng nhỏ gầy được bao trùm bởi áo choàng đen, theo ánh nến như vì sao trong đêm tối lẻn đi. Áo choàng tung bay, mơ hồ có thể thấy được hồng y hỏa diễm. 

Chỉ sợ, ngay cả Mộ Hùng cũng không thể đoán được, trong phủ của mình cư nhiên cất giấu một mật đạo thông hướng ngoài thành. Mà lối vào mật đạo lại nằm ngay tại trong phòng Mộ Khinh Ca. 

Theo lời của Mộ Khinh Ca, mật đạo này là do vị sư phụ thần thông quảng đại của nàng âm thầm xây lên. Để thuận tiện cho một phế vật như nàng, có thể lập tức tới ngay chỗ hắn. 

Vùng ngoại thành Lạc Đô, là một dãy núi lớn kéo dài, ở trong bóng đêm lộ vẻ phá lệ dữ tợn. 

Trong tay Mộ Ca cầm đèn lồng chiếu sáng, bên tai truyền đến thanh âm chỉ đường của Mộ Khinh Ca. 

Ánh lửa màu cam, hắt tới khuôn mặt tuyệt mỹ tinh xảo của Mộ Ca, khiến dưới bóng đêm lộ ra một phần đen tối, ánh mắt âm lạnh. 

"Ta không phải cố ý muốn giấu giếm ngươi. Chỉ là không nghĩ, hắn cư nhiên nhanh như vậy đã tìm tới." Mộ Khinh Ca mím môi nói. Nhưng trong giọng nói, không khó nghe ra nàng đang sợ hãi. 

Thế nhưng, Mộ Ca cũng không để ý nàng. 

Mỗi lần, đều nghĩ nàng ta đã giải thích rõ ràng. Nhưng không nghĩ, cuối cùng lại vẫn cho nàng một "kinh hỉ".

Mộ Ca đối với Mộ Khinh Ca hờ hững, làm cho người sau càng thêm áy náy. Nhìn Mộ Ca từng bước một đi xa, hướng phía sơn cốc làm nàng sợ hãi kia. Mộ Khinh Ca cắn răng một cái, trong nháy mắt bay tới trước mặt Mộ Ca, ngăn chặn đường đi của nàng. 

"Ngươi đừng đi!" Mộ Khinh Ca ngăn cản nói. 

Mộ Ca nâng mắt nhìn nàng, con ngươi thấu triệt không có một tia gợn sóng. 

Vòng qua Mộ Khinh Ca, nàng chuẩn bị tiếp tục đi. 

"Ngươi đừng đi!" Mộ Khinh Ca lại lần nữa ngăn cản trước người nàng, thậm chí giang ra hai tay. Nàng hành động theo bản năng, nhưng đã quên, nàng chỉ là một linh hồn, căn bản không thể ngăn trở Mộ Ca. Nếu Mộ Ca nguyện ý, thậm chí có thể trực tiếp xuyên qua thân thể của nàng đi tiếp. 

Mộ Ca lần nữa dừng lại, chậm rãi nâng mắt. Cặp mắt lạnh khiến người ta không tự chủ rùng mình, thẳng thắp nhìn nàng. 

Trong mắt Mộ Khinh Ca mang theo tia quyết tuyệt, nhanh chóng nói: "Hiện giờ ngươi đã có thể tu luyện, không cần phải đi cầu người kia. Chúng ta hồi phủ."

Trong thanh âm của nàng, lộ ra một tia vội vàng. 

Tựa hồ nếu Mộ Ca không quay lại, sẽ phát sinh chuyện gì kinh khủng. 

Chính là nàng vội vàng, lại không bị nhiễm đến Mộ Ca. Nàng nghe Mộ Khinh Ca nói xong, không khỏi cười lạnh một chút, trong mắt tràn đầy châm chọc: "Mộ Khinh Ca, hiện giờ ta mới là Mộ Khinh Ca. Vì ngươi thu thập cục diện rối rắm này, không phải do ta muốn, nhưng lại không thể không chịu. Cho nên, từ giờ trở đi, ngươi tốt nhất câm miệng."

Sắc mặt trong suốt của Mộ Khinh Ca tựa hồ càng thêm tái nhợt vài phần, màu môi vốn mang theo hồng nhuận, cũng biến thành xám trắng. 

"Dẫn đường." Mộ Ca lạnh lùng nói. 

Trong mắt Mộ Khinh Ca giãy giụa, nhìn Mộ Ca vài lần. Cuối cùng lại lần nữa cầu xin: "Nếu ngươi xảy ra chuyện, gia gia và cô cô sẽ như thế nào?"

Mộ Ca trong mắt châm chọc càng sâu, cười như không cười nói: "Mang những người này tới ngăn ta? Vậy khi ngươi làm những việc này, sao không nghĩ tới bọn họ? Ta cùng bọn họ chỉ nhận thức có mấy ngày, ngươi cho rằng ta sẽ quan tâm bọn họ ra sao?"

"Ngươi nghĩ ta nguyện ý như thế sao!" Mộ Khinh Ca đột nhiên bộc phát.

Thần sắc nàng thống khổ, đôi tay ôm chặt lấy đầu. Mười ngón tay xuyên giữa những sợi tóc: "Ta cũng không muốn, nhưng ta có biện pháp nào đây? Ta là phế vật a, phế vật! Đích tôn Mộ phủ, tôn nhi duy nhất của Mộ Hùng, lại không thể tu luyện. Ta không chỉ không thể làm rạng rỡ Mộ gia, còn phải dựa vào Mộ gia bảo hộ. Ta chính là một phế vật! Ngươi làm sao có thể hiểu được tâm trạng của ta? Lúc ta đi tới ranh giới của tuyệt vọng phẫn nộ, có người nói có thể thay đổi thể chất của ta, ta sao có thể không động tâm? Lại có gì không dám mạo hiểm? Cho dù, ta biết người nọ bụng dạ khó lường. Cho dù ta biết sự thật chỉ sợ không phải như lời hắn nói... Nhưng, chỉ cần có một tia cơ hội, ta cũng không muốn buông tha."

Mộ Ca nhìn cảm xúc Mộ Khinh Ca mất khống chế, trầm mặc không nói.

Đây là lần đầu tiên, Mộ Khinh Ca ở trước mặt nàng lộ ra thần sắc bất lực mà thống khổ như vậy. Cho tới nay, nàng tựa hồ luôn thờ ơ. Chỉ có khi nhìn đến người có quan hệ mật thiết với nàng, mới có thể toát ra một tia cảm xúc. 

Mà lúc này... 

Có lẽ giống như Mộ Khinh Ca nói, nàng không hiểu được loại tâm tình đấy. 

Trên đại lục này, người người có thể tu luyện, nhưng lại cố tình trừ bỏ nàng. Nếu nàng chỉ là một người bình thường cũng liền thôi, lại cố tình có một thân thế hiển hách mẫn cảm như vậy. 

Nàng bị đè nén quá lâu, lưng đeo quá nhiều bí mật. Trong lòng không lúc nào không muốn trở nên mạnh mẽ, muốn nắm giữ, thay đổi vận mệnh chính mình. Chỉ đáng tiếc, cuối cùng vẫn là biến thành một linh hồn cô đơn. 

Trừ mình ra, không có ai biết Mộ Khinh Ca chính thức đã bị chết. Thậm chí, ngay cả một bài vị đều không có. 

Con mắt Mộ Ca khẽ nhúc nhích, thanh âm lạnh lùng cũng hòa hoãn vài phần: "Mộ Khinh Ca, ngươi phải hiểu, chuyện này không thể cứ trốn tránh là có thể giải quyết được." Tối nay coi như nàng không đi, vậy còn ngày mai? Nếu chọc giận quái nhân trong miệng Mộ Khinh Ca kia, lấy bản lĩnh xuất quỷ nhập thần của người nọ, có thể im hơi lặng tiếng ở Mộ phủ xây cất mật đạo, thì muốn hái đầu trên cổ người Mộ phủ, lại có việc gì khó? 

Mộ Khinh Ca môi dưới run rẩy, trong mắt tràn đầy hoảng loạn. 

Có lẽ, tại thời khắc nàng muốn đập nồi dìm thuyền kia, cũng không đoán được, vận mệnh của mình sẽ như ngày hôm nay. 

"Chúng ta có thể đi tìm gia gia... "

"Bản thân gây họa, lại đi tìm trưởng bối tới thu thập. Mộ Khinh Ca, ngươi thật là một phế vật chân chính." Thanh âm Mộ Ca lạnh nhạt, trực tiếp cắt đứt lời nói hoảng hốt của Mộ Khinh Ca. 

Linh hồn Mộ Khinh Ca run rẩy lên, dường như bị rút cạn sạch toàn bộ lực lượng. 

"Lão phu nói, ngươi vì gì còn chưa tới. Thì ra là bị quỷ quái trong rừng làm vướng chân. Hảo đồ nhi, sư phụ liền giúp ngươi thu thập ma quỷ này."

Đột nhiên, một thanh âm tàn bạo mà bén nhọn, từ trên trời giáng xuống. 

Mộ Ca còn chưa kịp làm ra bất luận phản ứng nào, chỉ thấy hồn phách Mộ Khinh Ca hướng không trung bay đi, hóa thành một làn khói xanh, bị người lấy đi. 

Hai con ngươi Mộ Ca mãnh liệt co rụt, dưới chân vừa động, bỗng nhiên cảm thấy toàn thân phảng phất lọt vào hầm băng. Toàn thân cứng nhắc không thể nhúc nhích. 

"Chuyện gì xảy ra!" Mộ Ca đứng nguyên tại chỗ không cách nào cử động, chỉ có con mắt lạnh thấu triệt nhân tâm có thể hơi hơi chuyển động.

Nàng nỗ lực muốn vận chuyển Linh lực trong cơ thể, lại phát hiện nguyên bản khống chế linh lực hoàng cảnh đỉnh phong, vậy mà nặng như sắt, không thể điều động nửa phần. 

Thậm chí, nàng nghĩ tới dùng dị năng bản thân, thực sự phát hiện, lôi hệ dị năng và không gian dị năng vốn tốt lại dường như biến mất. 

Bản thân thật giống như một con rối không có tư tưởng. 

"Khinh thường rồi!" Mộ Ca trong lòng rùng mình. 

Song hệ dị năng của bản thân, cùng với tốc độ tu luyện kinh khủng, trong vòng một đêm trở thành hoàng cảnh đỉnh phong cao thủ, khiến cho nàng có chút bành trướng. Cho rằng dựa vào lá bài tẩy của mình, có thể giải quyết hết cái phiền toái này. Lại không nghĩ, người còn chưa thấy đến, nàng liền lâm vào bị động. 

Điều quan trọng nhất, ngay cả linh hồn Mộ Khinh Ca cũng bị lấy mất. 

Đột nhiên, nàng nghĩ đến một sự thật kinh hãi. 

Người nọ thế mà lại có thể nhìn thấy Mộ Khinh Ca, hơn nữa dễ dàng đem nàng đi! 

Rắc Rắc! Rắc Rắc! 

Tiếng bước chân giống như giẫm trên miếng băng mỏng, đánh thức Mộ Ca toàn thân đề phòng. 

Nàng chăm chú nhìn hướng phát ra thanh âm, chỉ thấy một bóng dáng lưng gù, toàn thân áo bào đen chậm rãi đi ra. Tóc dài màu trắng bạc, từ vành nón rủ xuống, kéo dài đến tận mặt đất. 

Sự xuất hiện của hắn, khiến cho nhiệt độ trong rừng thấp đi vài phần. 

Mộ Ca bỗng cảm thấy một loại cảm giác áp bách chưa từng có ập tới. 

Mạnh! Thật mạnh! 

Đây là người thứ năm khiến Mộ Ca cảm thấy cường đại từ khi nàng trùng sinh cho tới nay. Mà người này có thể xếp thứ hai trong số năm người. Ngoại trừ Thánh Vương điện hạ khiến nàng cảm thấy thần bí khó lường, người trước mắt này toàn thân lộ ra khí tức âm lãnh, khiến cho nàng cảm nhận được nguy cơ vô cùng. 

"Bắc Minh lão nhân." Lúc này, trong lòng Mộ Ca đã nhận ra thân phận của người đến.  


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui