Edit: Diệp Lưu Nhiên
"Vì sao Thủy Linh chỉ liếc mắt đã nhìn ra ngụy trang và giới tính của ta?" Gương mặt Mộ Khinh Ca lạnh buốt nhìn nam nhân đối diện.
Gia hoả tự cho là đúng này không phải đã nói huyễn khí sau khi được hắn đặt cấm chế vào, trừ phi có tu vi cao hơn hắn, bằng không không có khả năng nhìn ra nàng ngụy trang sao?
Trong nội viện, Tư Mạch bạch y không nhiễm chút bụi nào, tay áo bồng bềnh lộ ra mùi vị tiêu sái xuất trần.
Đối mặt Mộ Khinh Ca chất vấn, hắn cũng không có biểu lộ gì nhiều.
Khoé miệng nhẹ nhàng nở nụ cười nói: "Ta cũng không nghĩ tới ở Lâm Xuyên lại có thể có huyết mạch Linh đồng tử."
"Ngươi nói cái gì?" Mộ Khinh Ca khiếp sợ.
Lời Tư Mạch nói có phải là Thủy Linh cũng là người có huyết mạch đặc thù?
Không phải nói ở Lâm Xuyên không có người mang huyết mạch đặc thù sao?
Tên yêu nghiệt Hàn Thải Thải kia là ngoại lệ bởi vì hắn bị lưu vong đến đây.
Thế còn Thủy Linh? Là xảy ra chuyện gì?
Con mắt trong suốt không hề che đậy tâm tình chân thật, làm cho Tư Mạch vui sướng.
Với hắn mà nói, Mộ Khinh Ca không cần phải che giấu bất kì cái gì trước mặt hắn cả.
Hắn tới gần nàng tự nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương.
Mà Mộ Khinh Ca bởi vì chìm đắm trong vấn đề huyết mạch của Thủy Linh mà không chú ý đến 'hành vi lớn mật' của nam nhân nào đó.
"Người sinh ra lớn lên ở Lâm Xuyên đích xác không có huyết mạch truyền thừa.
Nhưng có một tình huống tương tự với tình huống Vạn Tượng Lâu Hàn gia, là người bị gia tộc vứt bỏ." Tư Mạch cười nhạt giải thích.
Mộ Khinh Ca nghe rất nghiêm túc, nhăn mày lại.
Trong lòng Tư Mạch vừa động, duỗi tay muốn vuốt phẳng giữa chân mày nhô lên kia, rước lấy cái trừng mắt của Mộ Khinh Ca.
Hắn bật cười trong lòng, thu tay lại.
Mộ Khinh Ca cũng dùng sức rút tay ra khỏi bị nắm, hỏi: "Ngươi nói là Thủy Linh cũng đến từ Trung Cổ giới?"
Nàng không quên Tư Mạch từng nói qua, thế giới có diện tích rộng lớn hơn, lợi hại hơn so với Lâm Xuyên được xưng là Trung Cổ giới.
"Không nhất định là nàng ta." Tư Mạch nói.
Mộ Khinh Ca nheo mắt lại, mím môi chờ hắn giải thích.
Thanh âm Tư Mạch trầm thấp mà tràn đầy từ tính chậm rãi nói: "Có lẽ tổ tông nàng ta đến từ Trung Cổ giới, ở tại Lâm Xuyên giới.
Ta có thể cảm nhận được huyết mạch Linh đồng trong cơ thể nàng ta có hiện tượng phản tổ (lột xác giống tổ tiên)."
"Hiện tượng phản tổ?" Mộ Khinh Ca nhẹ giọng lẩm bẩm.
Nàng có thể hiểu đây là ý gì.
Lời của Tư Mạch hẳn là nói năng lực của Thủy Linh đến từ huyết mạch đặc thù của chính nàng.
Mà có lẽ huyết mạch của nàng ngủ say đã lâu trong gia tộc, không người truyền thừa.
Mà tới thế hệ của Thủy Linh không hiểu sao kích hoạt được, khiến cho nàng ta có thể nhìn thấu tất cả năng lực ngụy trang.
"Vì sao ngươi khẳng định như vậy?" Mộ Khinh Ca nhìn về phía Tư Mạch, trong ánh mắt mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu.
Khoé môi Tư Mạch hơi cong, ngữ khí đạm nhiên nói: "Bởi vì hiện giờ ở Trung Cổ giới, nhất mạch Linh đồng đã sớm tuyệt tích."
Con mắt Mộ Khinh Ca hơi co lại, đáp án này khiến nàng khiếp sợ.
Đồng thời cũng để cho câu nói của Tư Mạch càng tiếp cận gần với sự thật.
"Được rồi, nàng thay vì suy nghĩ chuyện nhất mạch Linh đồng, còn không bằng ngẫm lại xem nên giáo huấn kẻ ám toán nàng thế nào đi." Tư Mạch căn bản không thèm để ý đến Thủy Linh.
Ngược lại hắn càng thêm nhớ thương kẻ lợi dụng Phục Thiên Long đến ám toán Mộ Khinh Ca.
Tuy Mộ Khinh Ca chưa bởi vậy mà chịu bất kì thương tổn nào, nhìn thấu gian kế.
Nhưng hắn vẫn không chịu đựng nổi có kẻ dám làm vậy với nhân nhi hắn để ở trong lòng.
Nếu không phải sợ Mộ Khinh Ca không vui, hắn đã sớm phái Cô Dạ đồ sát cả nhà kẻ đó rồi.
"Nghĩ đến gã đấy làm gì?" Mộ Khinh Ca không cho là đúng nói.
Cừu oán giữa Phượng Vu Quy và nàng đã kết xuống từ lúc ở Đà thành.
Không, hẳn là nói sau khi ở Hoán Đô phát hiện ra hắn là chỗ dựa cho tên họ Chu, hai người đã định trước là địch.
Hôm nay hắn không ra tay, ngày sau cũng sẽ tìm cơ hội đến cửa.
"Tiểu Ca nhi lúc nào trở nên rộng lượng như thế?" Con mắt hổ phách như lưu ly của Tư Mạch lưu động ánh tối nguy hiểm.
"Rộng lượng?" Mộ Khinh Ca giễu cợt: "Hừ, kẻ như vậy không đáng để ta đặt ở trong lòng."
Những lời này làm cho nguy hiểm trong đáy mắt Tư Mạch phút chốc biến mất.
Con mắt thâm sâu như mưa thuận gió hoà, mang theo ý ôn nhu: "Một con kiến mà thôi, hoàn toàn chính xác không đáng để Tiểu Ca nhi treo ở trong lòng."
Mộ Khinh Ca lười để ý đến hắn, chỉ nhíu mày trầm mặc.
Tư Mạch thấy bộ dạng nàng mặt mày ủ rũ, không khỏi hỏi: "Tiểu Ca nhi đang phiền não gì sao?"
Mộ Khinh Ca cũng không giấu giếm nói ra: "Thủy Linh kia có thể nhìn thấu ta ngụy trang.
Tuy nàng ta chưa tuyên ra ngoài, nhưng ta vẫn có cảm giác bị nắm nhược điểm."
"Ta giúp Tiểu Ca nhi gϊếŧ nàng ta." Tư Mạch tùy ý nói.
Ngữ khí kia như coi chuyện gϊếŧ người giống xắt rau nhẹ nhàng vậy.
Mộ Khinh Ca trừng mắt nhìn hắn, cảnh cáo: "Ngươi đừng có xằng bậy!"
"Gϊếŧ nàng ta chẳng phải là xong hết mọi chuyện? Tiểu Ca nhi không cần phải hao tâm tốn sức như thế." Thanh âm Tư Mạch hơi trầm xuống.
Hắn thật sự không thích Mộ Khinh Ca dành quá nhiều tinh lực để ý đến người khác, kể cả người kia là địch nhân của nàng.
"Một lời không hợp thì gϊếŧ người, Thánh Vương bệ hạ thật là uy phong!" Ánh mắt Mộ Khinh Ca mang theo trào phúng, cười lạnh.
Thấy Mộ Khinh Ca hình như tức giận, Tư Mạch lập tức thu âm lãnh sát ý cả người lại, cưng chiều nói: "Được rồi, Tiểu Ca nói không gϊếŧ thì không gϊếŧ."
Mộ Khinh Ca liếc hắn, thu hồi tầm mắt.
Thầm nghĩ trong lòng: Xem ra phải tìm cơ hội nói chuyện với Thủy Linh.
Trong lòng hạ quyết định, nếp nhăn giữa hai đầu lông mày của Mộ Khinh Ca cũng nháy mắt biến mất.
Chỉ là nàng vẫn không vui nhìn nam nhân bên cạnh hỏi: "Ngươi lúc nào mới Go die[1]?"
"Go die gì? Dắt chó[2] sao?" Vẻ mặt Tư Mạch hồn nhiên nhìn nàng.
[1][2] Dắt chó/Cẩu mang (狗帶) : có âm đọc "Gǒu dài" gần giống từ "Go die", bắt nguồn từ một bản rap tiếng Anh do Hoàng Tử Thao biểu diễn.
Nghĩa là từ bỏ, đi chết đi (hiểu theo ngữ cảnh ở đây thì là "rời đi")
Mộ Khinh Ca co lại khoé miệng, nàng rất muốn thở mạnh không gấp nói thẳng 'Go die nghĩa là lăn! Đơn giản chính là hỏi ngươi khi nào thì xéo!'
Nhưng nghĩ đến tác phong mỗ nam nhân một lời không hợp liền gϊếŧ người, nàng nghẹn khuất im lặng.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Tư Mạch, nàng cắn răng hàm súc nói: "Chính là hỏi ngươi khi nào đi làm chuyện của mình." Đừng theo ta lãng phí thời gian!
"Tiểu Ca nhi ghét bỏ ta sao?" Tư Mạch lập tức vạn phần ủy khuất.
Thông minh như hắn sao không nghe ra được hàm nghĩa chân chính trong lời giải thích này?
Mộ Khinh Ca không biết nói gì.
Một nam nhi thân cao chín thước cư nhiên lộ ra biểu tình vô tội ủy khuất trước mặt nàng, làm nàng không nhịn được muốn né xa ba thước.
"Mặc kệ ngươi." Mộ Khinh Ca xoay người vào phòng nhỏ trong viện, để lại Tư Mạch một mình đứng đó.
Nàng vừa mới rời đi, phía sau Tư Mạch xuất hiện một cái bóng đen.
Nhanh như gió, khiến người không thể nhìn ra quỹ đạo xuất hiện của hắn, thật giống như từ hư không mà ra.
"Thánh chủ!" Cô Dạ quỳ một gối phía sau Tư Mạch, cung kính cúi đầu.
Hơi thở Tư Mạch biến đổi.
Bạch y phiêu phiêu tựa thần nháy mắt quanh người nổi lên sương đen hợp thể cùng đêm tối, âm u quỷ dị.
Cường đại vô cùng.
Hắn tuấn mỹ như thần, hơi thở lại cường đại như ma.
Hai loại khí chất đối lập hiện lên trên người hắn, lại có thể hoàn mỹ dung hợp không hề bài xích.
"Cô Nhai bên kia thế nào?" Tư Mạch nhàn nhạt hỏi.
Ngũ quan tuấn mỹ cương nghị, nào còn ôn nhu như lúc nói chuyện với Mộ Khinh Ca?
Nhưng Tư Mạch như vậy phảng phất mới là chủ nhân Cô Dạ quen thuộc.
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt mang theo lửa nóng trả lời: "Cô Nhai phụng mệnh ở Lạc Nhật hoang nguyên chờ Hàn Thải Thải, truyền đến tin tức người của Hàn Thải Thải đã tới."
Tư Mạch nhẹ gật đầu, thanh âm lãnh ngạo nói: "Nếu người của hắn đã tới, để cho Cô Nhai rời đi.
Hai người các ngươi đi điều tra một chút người của tộc Thiên Y Ba quốc, thêm âm thầm chủ ý nhất cử nhất động của Hàn Thải Thải."
Hai người này có huyết mạch đặc thù, xuất hiện bên cạnh Tiểu Ca nhi không biết là phúc hay là hoạ.
Hắn phải giúp Tiểu Ca nhi giám sát chặt chẽ chút.
Nếu có dị thường, vậy trực tiếp để cho bọn chúng 'dắt chó' đi.
Tránh để cho Tiểu Ca nhi của hắn hao tâm tổn trí.