Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi


Edit: Diệp Lưu Nhiên
Cảm giác tìm đến nơi chốn làm cho bọn họ từ trạng thái bồng bềnh, chậm rãi lấy lại tinh thần.
"Được rồi, các ngươi đã tới bên ngoài Dược tháp.

Xuyên qua khu rừng này là có thể tới cửa lớn Dược tháp.

Khảo hạch của các ngươi cũng sắp bắt đầu." Tiếp Dẫn giả đột nhiên nói.
Mọi người xôn xao.
Bọn họ vẫn còn choáng váng chưa tỉnh lại từ trạng thái kia, đã bị báo là khảo hạch bắt đầu? Đùa cái gì vậy?
Nhưng Tiếp Dẫn giả không hề để ý đến ánh mắt bất mãn của bọn họ, nói tiếp: "Từ giờ trở đi, các ngươi là tổ đội cũng được, hay là tự mình hành động cũng được.

Chỉ cần trước khi tới cửa Dược tháp tìm được vài loại dược liệu trên, thì được tính là qua cửa thứ nhất."
Dứt lời, cuộn tranh cuốn phía sau hắn đột nhiên hạ xuống, lộ ra nội dung trên tranh vẽ.
Mặt trên dùng mực nước màu vàng ghi tràn ngập đủ loại tên dược liệu.
Nhìn sơ sơ, ước chừng có trên trăm loại.
"Phải tìm hết thảo dược có ghi trên kia? Đây chẳng phải tốn nhiều thời gian mới được sao?" Có người đưa ra nghi vấn.
Tiếp Dẫn giả giải thích: "Không cần nhiều như vậy.

Nhớ kỹ phải tìm được năm loại trong những dược liệu trên này là được.

Mặt khác ta có thể nói cho các ngươi biết, dược liệu ghi trên đây đều có trong cánh rừng này.

Có thể tìm được hay không đều nhờ vào bản sự phân biệt dược liệu và vận khí của các ngươi."
Mọi người xì xào bàn tán, đều chen nhau nhìn lên trước, muốn thuộc hết dược liệu ghi trên quyển trục.
Tuy nói chỉ cần năm loại là có thể qua kiểm tra, nhưng không ai biết trên đường mình sẽ gặp loại nào.

Tự nhiên là muốn ghi nhớ hết, mới sẽ không bỏ sót.
Mọi người ở đây vội vã thuộc nội dung trong quyển trục, Tiếp Dẫn giả lại nói: "Khảo hạch này có hạn chế thời gian.

Các ngươi chỉ có nửa ngày, trước lúc mặt trời lặn nếu vẫn chưa tới cửa lớn, vậy cho dù có thu thập đủ dược liệu cũng không thể tiến vào tháp."

"Cái gì! Chỉ có nửa ngày? Đi mau lên!"
Thời gian hạn chế làm cho không ít người lập tức chạy vào rừng.
Tiểu đội năm người Mộ Khinh Ca vẫn tụ lại cạnh nhau, chưa vội vã hành động.
Trong đám người, Mộ Khinh Ca lần thứ hai nhìn thấy được Phượng Vu Quy.

Hắn một mình một người, thị vệ bên người bởi vì quy củ Dược tháp nên không thể cùng vào.
Hắn hung hăng trừng nàng, mới hừ lạnh tiến vào rừng rậm.
Nhìn dáng vẻ kia là muốn hành động đơn độc.
"Thủy Linh, chúng ta cũng đi thôi." Phục Thiên Long thúc giục Thủy Linh.

Thấy gần như tất cả mọi người đã vào rừng, trong mắt hắn có chút vội vàng.
"Ta muốn đi cùng Mộ Ca." Thủy Linh từ chối, đi tới bên cạnh Mộ Khinh Ca.
Phục Thiên Long tức nói: "Lại muốn đi cùng hắn? Hắn rốt cuộc có cái gì tốt? Nói không chừng hắn còn không vượt qua được khảo hạch nhập môn."
"Ngươi đừng nói bừa, Mộ Ca rất lợi hại!" Vệ Quản Quản trước tiên nhảy ra bảo vệ Mộ Khinh Ca.
Vệ Kỳ cũng bất mãn nói: "Thiên Long, lời này của ngươi có chút quá.

Bản lĩnh của Mộ Ca huynh muội chúng ta đều rõ ràng."
"Các ngươi!" Phục Thiên Long tức đến không lời nào để nói.

Chỉ có thể nhìn Thuỷ Linh dùng giọng nói nghiêm khắc hỏi: "Thuỷ Linh, ta hỏi muội lần nữa, rốt cuộc có đi theo ta không!"
"Không." Thuỷ Linh quay đầu sang một bên không nhìn hắn.
"Được được được! Vậy muội cứ đi theo tên tiểu bạch kiểm đi!" Phục Thiên Long tức mình xoay người đi vào rừng.
Phục Thiên Long đi rồi, Mộ Khinh Ca sờ sờ chóp mũi mình, hơi cạn lời.
Mình còn chưa làm gì đã đắc tội người ta rồi?
Vệ Quản Quản thấy Thủy Linh nhìn hướng Phục Thiên Long đi xa đến phát ngốc, không khỏi nói: "Nè, ngươi luyến tiếc người ta còn không mau đuổi theo đi!"
Gương mặt Thủy Linh đỏ lên, cãi lại nói: "Quỷ mới luyến tiếc hắn!"
"Đi thôi." Mộ Khinh Ca nâng cằm, cất bước đi vào rừng.
Khác với người khác, bộ dáng của nàng nhàn tản làm cho người ta cảm giác nàng không phải đang khảo hạch, mà là đi dạo trong rừng.
Huynh muội Vệ gia gắt gao đi hai bên nàng.

Thủy Linh cắn cắn môi, cũng đi theo.

"Vệ Kỳ thúi, vừa rồi huynh có nhớ kỹ thảo dược không?" Trên đường Vệ Quản Quản hỏi Vệ Kỳ.
Vệ Kỳ vò đầu, ăn ngay nói thật: "Ta chỉ vội vàng nhìn một lần, chỉ có thể nhớ một nửa."
"Hai người các ngươi vào Dược tháp học tập, phân biệt dược liệu cơ bản nhất hẳn là không thành vấn đề đi." Mộ Khinh Ca đột nhiên nói.
Vệ Kỳ và Vệ Quản Quản đồng thời lắc đầu.
"Không thành vấn đề, không thành vấn đề.

Chúng ta tìm dược cho nương nhiều năm như vậy, thảo dược bình thường đã sớm không làm khó được chúng ta."
Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu, lại nhắc nhở nói: "Thảo dược trên quyển trục tuy bình thường, nhưng bởi vì bình thường nên càng khó phân biệt.

Bởi vì tương tự quá nhiều.

Quyển trục này xuất hiện là muốn mình cẩn thận phân biệt.

Đừng hái thảo dược tương tự về, không là không qua nổi cửa thứ nhất đâu."
Bị Mộ Khinh Ca nhắc nhở, huynh muội Vệ gia mới buông sự qua loa trong lòng, chuyên chú hơn.
"Mọi người chia ra tìm đi." Mộ Khinh Ca ra lệnh một tiếng.

Mấy người lập tức phân tán chút, tìm kiếm dược liệu ở các phương hướng khác nhau.
Mỗi người cần năm loại thảo dược mới có tư cách nhập môn, như vậy bốn người bọn họ thì phải cần hai mươi loại thảo dược.

Đương nhiên quy tắc không ghi là không thể trùng.

Nhưng Tiếp Dẫn giả cũng đã nói rõ ràng, nếu muốn được chú ý hơn thì phải biểu hiện càng tốt hơn.
Bốn người dùng thảo dược giống nhau quá lộ, không tránh khỏi có điểm qua loa lấy lệ.
Vệ Kỳ và Vệ Quản Quản đi xa, Mộ Khinh Ca đột nhiên bắt lấy tay Thủy Linh trốn ở một bên.

Lợi dụng cổ thụ trong rừng chặn thân hình hai người.
Một màn này bị Phục Thiên Long âm thầm vòng trở lại nhìn thấy.
Lập tức hai mắt hắn toát ra lửa, vọt tới hướng các nàng.

"Mộ Ca, huynh có chuyện muốn nói với ta?" Thủy Linh giành truớc mở miệng.

Đối với hành động của Mộ Khinh Ca, nàng hình như không có chút lo lắng.
Mộ Khinh Ca trầm giọng nói: "Bất kể ngươi có tính toán gì, bí mật của ta không được nói ra ngoài.

Nếu không..."
Thuỷ Linh dùng ngón trỏ đặt lên miệng, bảo đảm với Mộ Khinh Ca: "Yên tâm đi.

Chỉ cần huynh không nói, ta cũng sẽ không nói."
Bảo đảm dứt khoát lưu loát, làm ánh mắt Mộ Khinh Ca loé loé.

Nàng lại bổ sung: "Còn có chuyện của ngươi và Phục Thiên Long, đừng có dính ta vào..."
"Ngươi cái đồ lưu manh không biết xấu hổ!" Đột nhiên một tiếng quát lớn đánh gãy lời Mộ Khinh Ca.
Ngay sau đó một đạo đao ảnh màu xanh nhạt như tia chớp hung hăng bổ tới cổ thụ chỗ hai người ẩn thân.
Sát ý tức giận hỗn loạn, làm ánh mắt Mộ Khinh Ca co rụt lại.

Giữ chặt cánh tay Thủy Linh, lắc mình né tránh công kích.

Chỗ các nàng mới rời đi, cổ thụ che thân đã bị chặt đứt ầm ầm ngã xuống đất, gây ra tiếng vang thật lớn.
Biến hoá tới đột nhiên, làm cho Thủy Linh lắp bắp kinh hãi.
Huynh muội Vệ gia cũng nhanh chóng chạy tới.

Người bị hấp dẫn đến, còn có một ít học đồ đang đứng gần.
"Mộ Ca!"
"Mộ Ca! Thủy Linh!"
Vệ Kỳ và Vệ Quản Quản nhanh chóng chạy tới bên người Mộ Khinh Ca, kiểm tra nàng có bị thương hay không.
Thủy Linh tỉnh lại từ kinh hách, nhìn mặt đất một mảnh hỗn độn.

Nổi giận đùng đùng nhìn về phía Phục Thiên Long, mắng: "Phục Thiên Long ngươi phát cái thần kinh gì! Ngươi muốn gϊếŧ ta sao?"
Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Mộ Khinh Ca cũng hơi lạnh lẽo.
Phục Thiên Long là thanh cảnh sơ giai.

Nếu thực lực nàng không bằng hắn, chỉ sợ vừa rồi không chết cũng trọng thương.
Từ lúc hai người biết nhau tới nay cũng không có thâm cừu đại hận gì.

Chỉ vì Thủy Linh mới sinh ra hiểu lầm, có cần ra tay tàn nhẫn thế không?

"Ta, ta thực xin lỗi, Thủy Linh.

Khi nãy ta thấy hắn khi dễ muội, nhất thời tình thế cấp bách." Phục Thiên Long cũng ngây ngẩn cả người.

Nhìn thấy Thủy Linh tức giận, cuống quít xin lỗi.
"Ngươi đi đi! Ta không bao giờ muốn gặp ngươi nữa!" Thủy Linh đưa lưng về phía hắn, căn bản không muốn nghe hắn giải thích.

Giơ tay tùy ý chỉ vào một hướng, đuổi Phục Thiên Long đi.
Phục Thiên Long sững sờ tại chỗ, vẻ mặt bị thương nhìn Thủy Linh.
Hắn mong Thuỷ Linh hồi tâm chuyển ý, lại chỉ nhìn thấy gương mặt tức giận và quyết tuyệt của Thủy Linh.
Giây lát thấy Thủy Linh không hề có ý định thay đổi.

Huynh muội Vệ gia cũng tức giận nhìn chằm chằm hắn.
Rơi vào đường cùng, ánh mắt Phục Thiên Long phức tạp mang theo oán hận nhìn Mộ Khinh Ca, mới quay đầu rời đi.
Hạ màn, quần chúng xem diễn cũng đều rời đi.
Chỉ là một đoạn hường phấn này lại vô thanh vô tức truyền bá ra.
"Ngươi làm như vậy, sẽ chỉ càng làm hắn hiểu lầm thêm." Mộ Khinh Ca đi tới bên người Thủy Linh, thanh âm lãnh đạm nói.
Vẻ mặt Thủy Linh áy náy nhìn nàng, rũ mắt xuống: "Ta biết.

Nhưng ta thật sự không biết câu thông với hắn thế nào.

Con người hắn chính là một khối gân, chưa bao giờ dùng đầu óc suy nghĩ chút.

Thực xin lỗi, Mộ Ca.

Ta cũng không ngờ chuyện sẽ biến thành như vậy, liên lụy huynh."
Trong lòng Mộ Khinh Ca cười khổ.
Nàng có thể cảm giác được Thủy Linh dùng mình tới kíƈɦ ŧɦíƈɦ Phục Thiên Long.

Nhưng nàng không rõ Phục Thiên Long có tâm ý rõ ràng với Thủy Linh như vậy, nàng (Thuỷ Linh) vì sao còn muốn kíƈɦ ŧɦíƈɦ hắn.
Kết quả, thọc ra lỗ thủng rồi.
"Đi thôi.

Khảo hạch quan trọng hơn." Bất đắc dĩ, Mộ Khinh Ca chỉ đành phải tạm thời buông chuyện này xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận