Edit: Diệp Lưu Nhiên
"A!!! A a a! Vì sao vì sao! Thủy Linh, vì sao muội thay đổi!"
Tiếng thét giữa rừng rậm cùng với đại thụ xào xạc run rẩy.
Lá cây bị kinh động rơi xuống như mưa.
Phục Thiên Long đứng dưới tàng cây, hai tay nắm thành quyền đánh vào thân cổ thụ.
Không dùng linh lực bảo hộ, rất nhanh chỗ khớp xương đã chảy máu nhiễm hồng thân cây.
Tròng mắt hắn mang theo tia đỏ đậm, không biết do bi thương hay vì phẫn nộ.
Giờ phút này hắn giống như một con trâu điên, không màng tất cả phát tiết lửa giận trong cơ thể.
"Ta đã sớm nói họ Mộ kia không phải thứ gì tốt rồi, ngươi vẫn cứ làm bạn với hắn." Đột nhiên một thanh âm trào phúng truyền đến sau lưng Phục Thiên Long.
"Ai?" Phục Thiên Long xoay người, thấy Phượng Vu Quy chậm rãi đi ra phía sau một cây đại thụ.
"Là ngươi?" Hai mắt Phục Thiên Long hung hăng nhíu lại, ánh nhìn đề phòng nói: "Ngươi cũng không phải người tốt gì!"
Phượng Vu Quy cười lạnh, chậm rãi tới gần Phục Thiên Long: "Ta đích xác không phải người tốt.
Nhưng ít ra sẽ không động vào người trong lòng của bằng hữu."
Ánh mắt Phục Thiên Long chợt loé, trầm giọng: "Ta và họ Mộ không phải bằng hữu."
Phượng Vu Quy giương khoé miệng: "Hắn biết rõ quan hệ giữa ngươi và Thủy Linh, lại cứ xen vào trong.
Chuyện không hề có đạo nghĩa như vậy đừng nói ngươi không thể chịu đựng được, ta đứng xem cũng cảm thấy tức giận."
Con mắt Phục Thiên Long đầy lệ khí, hỏi: "Ngươi muốn làm cái gì? Ta nói cho ngươi, độc dược của ngươi căn bản vô dụng với hắn.
Ta cũng sẽ không làm bạn với ngươi."
"Phục huynh hiểu lầm ta, ta hiểu.
Không muốn tiếp xúc nhiều với ta cũng là vì Thủy Linh cô nương đi? Nhưng ngươi có nghĩ tới Thủy Linh đang vì ai không?" Phượng Vu Quy ám chỉ nói.
Sắc mặt Phục Thiên Long lạnh lùng, trầm mặc không nói.
Phượng Vu Quy cười nói: "Hôm nay ở trong rừng, Phục huynh và họ Mộ kia mâu thuẫn vì Thủy Linh cô nương.
Nói vậy chuyện này sẽ rất nhanh truyền vào Dược tháp.
Phục huynh có nghĩ tới đến lúc đó mọi người phỏng đoán nguyên do chuyện này thế nào không?"
"Ngươi có ý gì?" Phục Thiên Long nâng mắt, xẹt qua tia lạnh lẽo.
Phượng Vu Quy chắp hai tay sau lưng, nói Phục Thiên Long: "Họ Mộ kia lớn lên phong lưu phóng khoáng, cái túi da đấy mê hoặc không biết bao nhiêu nữ tử.
Trái lại Phục huynh tuy cương nghị kiên cường, lại lộ ra khí chất hoang dã.
Thủy Linh đứng bên cạnh người nào hợp hơn, nhìn phát là hiểu ngay."
"Ngươi nói bậy cái gì? Thủy Linh là hôn thê của ta." Phục Thiên Long cả giận nói.
Phượng Vu Quy cười càng sâu: "Nhưng người khác không biết chuyện.
Bọn họ chỉ biết họ Mộ kia và Thủy Linh cô nương mới xứng đôi, chỉ biết lúc tranh chấp Thủy Linh cô nương đứng bên họ Mộ.
Mà Phục huynh thì biến thành kẻ hoành đao đoạt ái, đơn giản là tương tư làm người ác phá hư bọn họ."
"Ngươi nói bậy! Rõ ràng họ Mộ kia mới là kẻ hoành đao đoạt ái!" Phục Thiên Long vội vàng cãi lại.
"Phải, ngươi và ta đều biết thực tế.
Nhưng người ngoài không biết." Phượng Vu Quy buông tay nói.
Phục Thiên Long mím môi, cau mày nhìn chằm chằm Phượng Vu Quy.
Giây lát hắn mới nặng nề nói: "Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì, đừng có vòng vo."
Phượng Vu Quy câu môi, nói: "Rất đơn giản, ta chỉ cần Phục huynh giúp ta.
Ta có thể giúp huynh khiến cho Thủy Linh cô nương tự động quay về bên huynh."
"Ngươi có cách khiến Thủy Linh hồi tâm chuyển ý?" Ánh mắt Phục Thiên Long sáng ngời.
"Tin hay không là ở huynh." Phượng Vu Quy nói lập lờ nước đôi.
Nhưng hắn càng như vậy, Phục Thiên Long càng cảm thấy hắn nói thật: "Ngươi có cách gì?"
Phượng Vu Quy ngừng câu chuyện, mỉm cười nhìn Phục Thiên Long.
Dưới cái nhìn chăm chú của hắn, Phục Thiên Long rốt cuộc kịp phản ứng, giọng ồm ồm hỏi: "Ngươi muốn ta giúp ngươi thế nào."
"Rất đơn giản, ngươi chỉ cần tiếp tục ở bên cạnh bọn họ, nghĩ cách để bọn họ tin tưởng ngươi.
Sau đó chờ chỉ thị của ta là được.
Chờ ta diệt trừ được họ Mộ kia, Thủy Linh cô nương cũng sẽ không ở bên một kẻ vô dụng.
Rồi ta sẽ nói cho ngươi cách khiến Thủy Linh không xa rời ngươi." Phượng Vu Quy mê hoặc nói.
Phục Thiên Long nghiêm túc đánh giá Phượng Vu Quy.
Hồi lâu sau mới thốt ra từ kẽ răng một chữ 'Được'.
...
"Mộ Ca, huynh xem cây này trong tay muội có phải Cảnh Tuyết thảo không?" Vệ Quản Quản cầm một gốc cây màu trắng có nhụy hoa nhỏ chạy đến hỏi Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca nhìn lướt qua, gật đầu.
Vệ Quản Quản lập tức vui vẻ cẩn thận đặt Cảnh Tuyết thảo vào túi tùy thân: "Cuối cùng cũng tìm được một loại."
Vui vẻ vỗ vỗ túi mình, Vệ Quản Quản nhìn về phía Mộ Khinh Ca hỏi: "Mộ Ca, dược thảo của muội đã đủ rồi.
Chúng ta hiện tại có đi cửa viện Dược tháp không?"
"Được." Mộ Khinh Ca gật đầu.
Bốn người cùng nhau đi tới cửa viện.
Chỉ là Thủy Linh có vẻ có chút thất thần.
Vệ Kỳ nhìn nàng, đi đến Mộ Khinh Ca cười nói: "Vận khí chúng ta không tệ lắm, nhanh như vậy đã tìm đủ năm loại thảo dược.
Cửa thứ nhất khảo hạch nhập môn hẳn không thành vấn đề đi."
Nói xong, hắn lại hạ giọng hỏi: "Mộ Ca, huynh thành thật nói cho ta, huynh có phải thích Thủy Linh không?"
Mộ Khinh Ca kéo khoé miệng, cổ quái nhìn hắn: "Ta làm chuyện gì khiến các ngươi hiểu lầm à?" Rõ ràng cục diện rối rắm này là Thủy Linh tự tạo ra.
Nàng là người bị hại được chứ?
Vệ Kỳ vội xua tay lắc đầu, giải thích nói: "Ta cũng cảm thấy huynh sẽ không thích một tiểu nha đầu.
Nhưng nếu huynh không thích thì sớm nói rõ ràng với người ta, miễn để cho Thiên Long hiểu lầm."
Mộ Khinh Ca dở khóc dở cười.
Nàng giải thích cái gì? Thân phận nàng Thuỷ Linh rõ nhất, nàng là nữ nhân sẽ đi thích một nữ nhân khác à?
Mộ Khinh Ca không còn lời gì để nói, Vệ Kỳ lại tự não bổ tiếp tục nói: "Ai, đáng tiếc huynh là nam tử.
Nếu là nữ tử, ta nhất định bất chấp cưới huynh về."
Lời này Mộ Khinh Ca nghe đến đầu đầy vạch đen.
Nhưng hắn vẫn chưa xong, nói tiếp: "Huynh ở đây gây áp lực với đám nam nhi chúng ta lắm biết không.
Nữ tử yêu thích đều thích huynh.
Ta cảm thấy tính tình huynh như vậy nên đi chinh phục băng sơn mỹ nhân đi, những đoá tuyết liên trên băng sơn dù sao người thường không với tới được.
Vị sư tỷ lần trước chúng ta gặp ở Thúy hồ cũng không tồi.
Nếu huynh cùng nàng ấy tốt, Thủy Linh cũng sẽ không vọng tưởng."
"..." Mộ Khinh Ca có một loại xúc động muốn nhét đầy thảo dược vào não Vệ Kỳ.
"Vệ Kỳ thúi ngươi nói cái gì! Mộ Ca mới không thích cái gì băng sơn!" Vệ Quản Quản vẫn luôn chú ý hai người nói, nghe Vệ Kỳ nói vậy lập tức bổ ra đuổi đánh Vệ Kỳ.
Vệ Kỳ vội né tránh ôm đầu tán loạn, trong miệng còn không sợ chết nói: "Ngươi sốt ruột cái gì, nếu Mộ Ca thích ngươi đã sớm thích rồi.
Mộ Ca không có ý với ngươi, nha đầu này đừng si tâm vọng tưởng!"
'Hai kẻ dở hơi!' trong lòng Mộ Khinh Ca bất đắc dĩ thở dài.
Cách hai người bọn họ xa một chút, tầm mắt Mộ Khinh Ca dừng trên người Thủy Linh.
Nghĩ nghĩ, nàng mới đi qua hỏi: "Vì sao?"
Thủy Linh sửng sốt, ngước mắt nhìn tựa hồ không rõ vấn đề nàng hỏi.
Đối mặt với cặp mắt thanh thấu kia, Thủy Linh phảng phất kia mới là Linh đồng chân chính, suy nghĩ trong lòng không có chỗ nào che giấu.
Một lát, nàng mới nói: "Ta và Phục Thiên Long từ nhỏ đã định ra hôn ước dưới sự chủ trì của tộc lão trong tộc.
Thời gian trôi đi, hôn kỳ của chúng ta càng ngày càng gần.
Nhưng ta không hy vọng hắn vì hôn ước mới cưới ta."
"Ngươi cho rằng hắn không thích ngươi?" Mộ Khinh Ca hỏi.
Thuỷ Linh lắc đầu, bất đắc dĩ cười khổ: "Ngốc tử kia.
Tâm tư hắn rất đơn giản, chuyện đã nhận định thì sẽ không quay đầu lại.
Sợ là hắn không thể phân rõ bởi vì hôn ước mới để ý ta, hay là thích mới để ý."
"Cho nên ngươi mới dùng ta kíƈɦ ŧɦíƈɦ hắn, để hắn hiểu rõ tâm ý mình, cũng để ngươi thấy rõ ràng?" Mộ Khinh Ca một lời chọc phá.
Thủy Linh không được tự nhiên gật đầu.
Cố chấp nói: "Nếu hắn vì hôn ước mới cưới ta, ta sẽ không gả."
"Hiện tại thử ra kết quả chưa?" Mộ Khinh Ca bật cười nói.
Thủy Linh cười khổ: "Hắn có thật tình với ta không, ta không thử ra được.
Chỉ thử ra hắn lỗ mãng."
"Trò chơi này ngươi còn muốn tiếp tục?" Mộ Khinh Ca đột nhiên đứng lại, nghiêm túc nhìn nàng hỏi.
Thủy Linh lắc đầu: "Không được.
Ta rất xin lỗi vì làm liên lụy đến huynh, ta sẽ tìm cơ hội nói chuyện với hắn, hỏi rõ ràng tâm ý hắn.
Ta cũng sẽ nói hắn quyết định của ta, nếu không thích ta sẽ không gả!"