Edit: Diệp Lưu Nhiên
Nơi này không biết được tạo nên từ thứ gì, chứa ma lực gì.
Dù sao cường độ linh thức càng mạnh là có thể đi càng lâu, cường độ linh thức yếu thì sẽ rất nhanh bị đào thải.
Mộ Khinh Ca vẫn còn nhẹ nhàng như vậy, mà bọn họ lại mệt như chó.
Thật sự là không có so sánh sẽ không có tổn thương!
Dàn xếp tốt huynh muội Vệ gia, Mộ Khinh Ca tiếp tục đi về phía trước.
Nàng không biết là sau khi nhóm bọn họ tiến vào, nơi nào đó trong Dược tháp có một đám luyện đan sư tụ tập với nhau nhìn khối hắc diệu thạch treo ở không trung.
Trên hắc diệu thạch lập loè từng điểm tinh quang.
Có chút tinh quang lập loè tại chỗ, có chút tinh quang thì không ngừng bò lên.
Một lát sau, tinh quang dừng lại càng ngày càng nhiều.
Tiếp tục đi tới càng ngày càng ít, thậm chí đã rất khó tìm.
"Người mới tới lần này, chất lượng không tồi." Một vị lão nhân tóc bạc khoanh chân ngồi phía trước, vừa lòng gật đầu.
Hắn đang định phân phó trưởng lão trong tháp dẫn các tân nhân đi ra, lại đột nhiên nghe thấy người bên cạnh phát ra tiếng kinh ngạc.
"Ồ? Cư nhiên còn có người tiếp tục đi lên?"
Ánh mắt lão nhân tóc bạc chợt loé, nháy mắt chăm chú nhìn tinh quang đã leo trên đầu kia.
Điểm tinh quang này như cô tinh, tốc độ thong thả không ngừng leo lên trước.
Bỏ xa những tinh quang ở đằng sau.
"Mau xem! Hắn sắp phá ký lục của Mai sư huynh!" Các đệ tử Dược tháp vây xem phía sau, trong đó có người khiếp sợ nói.
Hắn nói làm không ít tầm mắt mọi người đều tập trung nhìn nhóm đệ tử xuất chúng ở phía trước.
Người đứng ở đó đều là nhân vật phong vân trong Dược tháp.
Nếu Mộ Khinh Ca ở đây chắc chắn sẽ nhận ra bốn người trong đó đã từng gặp mặt ở Thúy hồ.
Trừ bốn người kia, còn có sáu người khác đều là nhân vật trong Dược tháp nhân khí bảng.
Lúc này đứng bên cạnh Thương Tử Tô là vị mỹ nam tử dáng người mảnh khảnh tuấn tú, nhìn điểm tinh quang kia mím môi không nói.
Đối với bình luận của người ngoài tựa như không nghe thấy.
Triệu Nam Tinh nhìn hắn, cười nói: "Mai sư huynh, xem ra nhóm sư đệ muội lần này huynh gặp phải đối thủ rồi."
Khuôn mặt tuấn mỹ vô đào của Mai Tử Trọng không thấy một tia cảm xúc, nhạt như mây mù.
Đối với lời trêu chọc của Triệu Nam Tinh, hắn cũng chỉ hơi mỉm cười không tỏ thái độ gì.
"Vượt qua! Vượt qua! Người kia là ai? Cư nhiên có cường độ linh thức mạnh hơn Mai sư huynh!" Có người kinh ngạc cảm thán.
Lập tức hắc diệu thạch lại hấp dẫn tầm mắt mọi người.
Trong tháp, Mộ Khinh Ca không biết mệt mỏi đi tới.
Thật ra hai chân nàng sớm đã như rót chì vào, hai bờ vai nặng như khiêng cả quả núi.
Nhưng ý chí lại duy trì nàng, từng bước một đi lên.
'Hô...!Hô...'
Bên tai phảng phất như nghe thấy thanh âm thở dốc của mình.
Mộ Khinh Ca nuốt nước miếng, muốn dùng chất lỏng ở khoang miệng giúp yết hầu khô cạn dễ chịu chút.
Nhưng làm xong, lại không cải thiện được chút nào.
Phải nói thân thể nàng đã khô cạn không tiết ra được chất lỏng gì.
'Lại kiên trì một lúc!' Mộ Khinh Ca ngẩng đầu, nhìn bậc thang phía trước tự nói với mình.
Nàng tựa như nhìn thấy điểm cuối, thấy được cực hạn.
"Ta ngược lại muốn nhìn xem, điểm cuối của con đường này là gì!" Thanh âm Mộ Khinh Ca trở nên phá lệ khàn khàn, nhưng vẫn lộ ra kiên định như cũ.
Ngoài tháp, người tụ tập ở hắc diệu thạch càng ngày càng nhiều.
Có vài người là đan sư thành danh đã lâu, có vài người là học viên lâu năm.
Nhưng bọn họ không ngoại lệ đều chú mắt nhìn điểm tinh quang vẫn hướng tới phía trước, biểu tình khiếp sợ vô cùng.
Phảng phất điểm tinh quang này đã tới một độ cao trước nay chưa từng có.
Lão nhân khoanh chân ngồi trên đệm hương bồ cách hắc diệu thạch gần nhất sớm đã không còn bình tĩnh, thay thế vào là nghiêm túc và kích động.
Bàn tay giấu trong tay áo nhẹ nhàng run rẩy.
Phảng phất từ khi hắn sinh ra đã may mắn thấy được một thiên tài luyện đan ngang trời xuất thế.
'Người này bất kể là ai, phải trở thành đệ tử của ta!' Lão nhân tóc bạc âm thầm thề trong lòng.
Thậm chí ánh mắt đã trở nên nóng rực vô cùng.
"Trời ơi! Hắn rốt cuộc có thể kiên trì bao lâu? Còn coi là người sao?"
"Chỉ sợ hắn không chỉ phá ký lục của Mai sư huynh, còn sẽ trở thành người giữ vững kỷ lục một thời gian rất dài sau này!"
"Má ôi, ta ở Dược tháp lâu như vậy chưa bao giờ nghe nói qua có người có đủ linh thức kiên trì trong tháp lâu như thế."
"Xem ra, phân viện Dược tháp Ngu quốc chúng ta sẽ nghênh đón một vị thiên tài luyện đan sư khó lường!"
Đám học sinh phía sau đan sư đều nghị luận sôi nổi.
Mà đan sư ngồi phía trước trong lòng kinh sợ đồng thời cũng âm thầm đề phòng.
Thiên tài tuyệt thế như vậy, ai mà không muốn thu làm đệ tử?
Người đang ngồi ở đây đều là đối thủ cạnh tranh.
Nhưng bọn hắn thấy lão nhân tóc bạc nhìn chằm chằm hắc diệu thạch, trong lòng có chút nhụt chí.
Bọn họ nào có bản lĩnh tranh với người này?
Có đan sư thấp giọng tự nói: "May là Lâu đại sư hôm nay không ở đây.
Nếu hắn ở đây, chỉ sợ sẽ cùng vị ngồi trong tháp kia tranh đoạt đệ tử."
"Hắn sắp đột phá tấm bia đá!"
Trong đám người có đệ tử kinh ngạc cảm thán ra tiếng.
Lời này lại khiến không khí hiện trường khẩn trương lên.
Ngay cả Mai Tử Trọng vân đạm phong khinh, và Thương Tử Tô tính tình đạm bạc đều hơi thay đổi vẻ mặt.
Tâm ghen ghét của Điêu Nguyên vốn mạnh, nhìn chằm chằm điểm tinh quang.
Ánh mắt lộ ra một tia âm lãnh.
Mai Tử Trọng cười nhàn nhạt nói với Thương Tử Tô và Triệu Nam Tinh: "Người tài ba như vậy, ta hy vọng có thể kiến thức một phen."
Thương Tử Tô ngước mắt nhìn hắn, hình như có chút kinh ngạc.
Phảng phất sư huynh nàng quen, cũng không phải người thích chủ động kết giao người khác.
Triệu Nam Tinh thì có thể hiểu, gật đầu: "Thiên tài như vậy, có thể kết bạn chính là tam sinh hữu hạnh (*)."
(*) Tam sinh hữu hạnh là một câu thành ngữ Hán Việt có nguồn gốc từ Trung Quốc mang ý nghĩa: Trải qua ba đời 3 kiếp gặp được may mắn, hạnh phúc.
Trong đám người, Chu Linh nhìn sắc mặt âm trầm khó coi của Điêu Nguyên.
Ngữ khí mang theo vài phần nghiền ngẫm: "Sư huynh, xem ra huynh gặp phải đối thủ rồi.
Chỉ là không biết lần này tên tuổi lão nhị của huynh trong Dược tháp còn được duy trì hay không."
Ánh mắt Điêu Nguyên âm lãnh quét mắt nhìn nàng, âm trầm nói: "Chớ chọc ta!"
Lão nhân tóc bạc nhìn chằm chằm hắc diệu thạch, phát hiện điểm tinh quang đã sắp đột phá đến rìa bia đá.
Đột nhiên hai mắt co lại, khiếp sợ lẩm bẩm: "Đột phá tấm bia đá! Hắn thật là phúc duyên thâm hậu, nhận được thiên đại chỗ tốt."
Cũng may câu nói của lão rất nhẹ, bên cạnh lão không ai tới gần cho nên không rơi vào tai người khác.
Trong tháp linh thức, Mộ Khinh Ca sớm đã vượt qua cực hạn của mình, toàn dựa vào tinh thần ý chí chống đỡ.
Điểm cuối ở trước mắt chỉ cách nàng có mười mét.
Mà nàng cũng đã ghé vào bậc thang, dùng đôi tay chậm rãi hoạt động.
"Nhanh!"
Mộ Khinh Ca cắn chặt răng cổ vũ cho mình, đôi mắt kiên định nhìn chằm chằm ánh sáng phía trước.
Mười mét, chín mét, tám mét,...!năm mét, bốn mét, ba mét, hai mét, một mét! Tới rồi!
Hai con ngươi ảm đạm của Mộ Khinh Ca tụ lại ánh sáng, nàng nhìn về phía điểm cuối.
"Thì ra điểm cuối chỉ là quả cầu ánh sáng." Mộ Khinh Ca lẩm bẩm.
Khoé miệng giương lên nụ cười như có như không.
Nàng vươn tay, theo bản năng muốn chạm vào quả cầu...
Đột nhiên, dị biến nổi lên.
Quả cầu to bằng dạ minh châu, nháy mắt sau khi đầu ngón tay nàng chạm vào bỗng hoá thành mảnh vỡ.
Trôi nổi trên không trung bay vào mi tâm nàng.
Tốc độ nhanh khó có thể bắt, tinh thần Mộ Khinh Ca mệt mỏi căn bản không tránh được.
Chỉ là trong nháy mắt những mảnh vỡ lốm đốm toàn bộ dũng mãnh tiến vào mi tâm nàng, khiến toàn thân nàng khẽ giật mình.
Đại não trống rỗng.
Tinh thần lực vốn khô cạn, dùng tốc độ kinh người khôi phục lại.
Thậm chí càng thêm kiên cường dẻo dai, sền sệt.
Tựa hồ số lượng không thay đổi, nhưng chất lượng lại bay vọt!
Cải biến này bản thân Mộ Khinh Ca cũng không biết.
Bởi vì ngay khi những mảnh vỡ ánh sáng tiến vào mi tâm nàng, toàn bộ ý thức nàng đã lâm vào hôn mê.
Ngoài tháp, tinh quang bò lên bia đá trong hắc diệu thạch đã biến mất không thấy.
Bởi vì hắn đã vượt qua khỏi phạm trù dòm ngó của hắc diệu thạch.
Một mảnh trầm mặc.
Là chấn động hay kinh hãi, đều không biết.
Vốn chỉ là khảo hạch tuyển chọn người mới, lại tạo thành thần thoại khiến tất cả mọi người đều khó quên.
Tại thời khắc này, bất luận người có tâm tình thế nào, trong lòng đều có cùng một vấn đề...
Đó chính là 'Rốt cuộc là ai? Là ai yêu nghiệt như vậy?!'