Edit: Diệp Lưu Nhiên
Bộ dáng kia giống như khi còn nhỏ nàng bị người ta đổ oan trộm trái cây nhà người khác.
Đối phương hùng hổ doạ người, không thể không thừa nhận là mình hái.
Hắn biết, tính cách Thủy Linh là thế.
Ta nói ta không phải, ngươi không tin.
Vậy như ngươi nói, ta làm cho ngươi xem.
Hắn còn nhớ rõ sau khi Thủy Linh thừa nhận hái trộm trái cây nhà người khác, đêm hôm trong ngày đó nàng thật sự hái tất cả trái cây trong vườn.
Một quả không chừa vứt hết xuống đất dẫm đến nát nhừ.
Sau đó người ta tìm đến cửa, nàng còn lạnh lùng nói: "Không phải ngươi nói ta hái trộm trái cây nhà ngươi sao? Nếu ta không làm chẳng phải cô phụ ngươi đổ oan?"
Mà lúc này Thủy Linh ở trong mắt Phục Thiên Long giống hệt thời còn nhỏ.
Hắn nói nàng và Mộ Ca ái muội không rõ, nàng phủ nhận.
Nếu hắn không tin, nói không chừng thật sự nàng sẽ làm ra chuyện gì.
Sợ hãi tập kích vào lòng Phục Thiên Long, hắn cuống quít duỗi tay ôm chặt Thủy Linh hô bên tai nàng: "Ta tin ta tin, Thủy Linh ta tin muội.
Muội nói không có việc gì thì không có việc gì, ta đáp ứng muội sẽ không gây phiền toái cho họ Mộ kia.
Ta sẽ ngoan ngoãn."
Đột nhiên bị ôm chặt, Thủy Linh hơi giãy giụa.
Nhưng ngữ khí hoảng loạn của Phục Thiên Long và lời nói vô thố kia làm nàng dừng giãy, tùy ý để hắn ôm mình.
Sau một lúc lâu, nàng chậm rãi nâng tay lên ôm lấy Phục Thiên Long, hốc mắt ướŧ áŧ.
Người nam nhân này, nàng đã yêu tận xương tủy.
Nhưng cố tình không biết hắn quan tâm mình bởi vì thật tình hay là do hôn ước.
Một giọt nước mắt chua xót chảy ra từ khoé mắt Thuỷ Linh, trong lòng nàng tự nói: 'Linh đồng a Linh đồng, ngươi để ta nhìn thấu hết vô số ngụy trang.
Vì sao không để ta nhìn thấu tâm một người?'
...
"Đan phương quán." Mộ Khinh Ca ngẩng đầu nhìn bảng hiệu treo trước tháp, trong lòng hơi nghi hoặc.
Rõ ràng là tháp, sao lại xưng là quán?
Bĩu môi, nàng nhấc chân đi vào.
Mới vừa tiến vào, nàng đã cảm thấy một tầng lực lượng xẹt qua người mình, quét đến thân phận bài bên hông rồi mới tiêu trừ, tựa hồ đang xác định thân phận của nàng.
Ngay sau đó, nàng nghe thấy một đạo thanh âm uy nghiêm từ trên trời giáng xuống: "Đan sư cấp thấp, được đọc tầng một, tầng hai thư tịch.
Thời gian đọc chỉ hai canh giờ.
Vào đi."
Mang theo kinh ngạc, Mộ Khinh Ca tiến vào Đan phương quán.
Nàng cảm giác mình hình như hơi thất sách.
Nàng thật không ngờ cấp bậc có liên quan đến quyền lợi hưởng thụ.
Đan sư cấp thấp chỉ có thể đọc thư tịch tầng một và tầng hai, còn hạn chế thời gian đọc.
Nếu muốn có thêm thời gian, nhìn thêm tàng thư và đan phương tầng cao hơn thì phải có cấp bậc cao hơn mới được.
Mộ Khinh Ca bỗng cảm thấy mình hẳn là không phải đi Đan phương quán mà phải tới chỗ kiểm tra cấp bậc xác định lại cấp bậc đan sư của mình.
"Tới cũng tới rồi, xem trước đi vậy." Mộ Khinh Ca không biết phải nói gì.
Đi vào Đan phương quán an tĩnh.
Trong quán bày theo hình bát giác.
Từ đế đến đỉnh dựng rất nhiều giá sách.
Mỗi giá sách đều có thể xoay tròn và sắp xếp từ ngoài vào trong dựa theo hình bát giác, có thể kê được rất nhiều thư tịch.
Tuy cấp bậc Mộ Khinh Ca trước mắt chỉ có thể tiến vào tầng một, tầng hai.
Nhưng số lượng ở tầng thứ nhất này rất khả quan.
Muốn đọc hết một lần chỗ sách này không biết ngày đêm không hạn chế thời gian thì phỏng chừng cũng phải mất mấy tháng.
Dưới tiền đề tốc độ đọc phải rất biếи ŧɦái.
Mộ Khinh Ca tới chỗ giá sách, mơ hồ nhìn thấy một chút thư tịch tầng một.
Tầng một phần lớn là giới thiệu thảo dược và phân loại dược liệu, bao gồm thư tịch ở phương diện khác.
"Đoán chừng đan phương sẽ xuất hiện ở tầng trên." Mộ Khinh Ca lẩm bẩm.
Lượng chủng loại thảo dược tồn trong đầu nàng không dưới trăm triệu loại, cho nên thư tịch tầng một không hấp dẫn nhiều với nàng.
Nghĩ đến mình chỉ có thời gian đọc hai canh giờ, hiện đã qua nửa canh giờ.
Nàng quyết định rời khỏi tầng một, lên tầng hai thử xem.
Lên thang lầu, Mộ Khinh Ca tới tầng thứ hai.
Quả nhiên như nàng nghĩ.
Một số đan phương đan dược cấp thấp đều đặt ở tầng hai.
Trừ cái này ra, còn giới thiệu một ít dược vật tương sinh tương khắc, tập tính.
Thậm chí có sách tâm đắc ở phương diện luyện đan.
Những quyển thư tịch này không nghi ngờ đối với đệ tử mới vào Dược tháp là một cơ hội tự học.
Tuy đan phương của đan dược cấp thấp không có lực hấp dẫn gì với Mộ Khinh Ca, nhưng nàng vẫn dừng lại ở tầng hai xem sơ qua đan phương cất chứa trong này.
Nàng xem nhiều nhất chính là tâm đắc luyện đan, và phương pháp giải quyết nghi nan tạp chứng.
Có rất ít người trong Đan phương quán.
Tầng thứ hai cũng chỉ có mười mấy hai mươi người, nhưng đều bị chìm trong biển sách, không quấy nhiễu lẫn nhau.
Mộ Khinh Ca xem đến quên mình, bất tri bất giác người tới trước nàng đã lục tục rời đi.
Trên tầng hai chỉ còn lại một mình nàng trước giá sách, cầm một quyển bút tích của tiền nhân nhìn nội dung bên trong.
Từ đỉnh tháp rọi xuống chùm sáng bao phủ lên người nàng, giống như hào quang mông lung vây quanh thân thể.
Thương Tử Tô từ trên lầu đi xuống, thấy được một màn khiến người kinh diễm.
Nàng chưa bao giờ gặp qua nam tử nào đẹp như vậy, khiến người khó dời mắt được.
Hồng y rút đi, mặc lên bạch y xuất trần, hắn vẫn ngạo nghễ và điên cuồng như thế.
Phảng phất hắn áp đảo thiên địa, không kẻ nào có thể khiến hắn khuất phục.
Ánh mắt hắn thấu triệt cất giấu kiệt ngạo khó tuân.
Lưng thẳng như ngạo cốt, cho dù trời sập cũng không thể áp cong.
Cảm giác bị nhìn chăm chú, Mộ Khinh Ca nâng mắt nhìn đôi mắt hơi thất thần của Thương Tử Tô.
Đối diện trong chớp mắt, Thương Tử Tô như cảm nhận được trong con mắt thanh thấu kia bắn ra quang mang sắc bén xuyên thẳng đáy lòng nàng, đánh tan tất cả phòng ngự của nàng.
Đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng lần đầu tiên hơi hoảng loạn.
Thậm chí nàng không biết tiếp theo nên làm gì bây giờ.
Mộ Khinh Ca nhẹ nhàng khép sách lại, hơi gật đầu: "Thương sư tỷ."
"Ngươi biết ta?" Thương Tử Tô buột miệng thốt ra.
Nhưng lời vừa nói ra, nàng lại cảm thấy kinh ngạc.
Trước kia có đồng môn gọi nàng, nàng có từng đáp lại đâu?
Không vui đối với sự khác thường của mình, thần sắc Thương Tử Tô lập tức lạnh đi vài phần.
Càng giống như lời đồn băng sơn mỹ nhân.
"Thương sư tỷ có mỹ danh đệ nhất mỹ nhân Dược tháp, người xếp thứ ba trên bảng thượng của nhân khí bảng.
Tuy ta mới vào Dược tháp, nhưng có nghe nói." Mộ Khinh Ca nhàn nhạt nói, hơi mỉm cười.
Lời tuy cung kính, nhưng Thương Tử Tô không nhìn ra trên mặt Mộ Khinh Ca có sự cẩn thận và ái mộ như những đệ tử khác.
Giống như nàng ở trong mắt Mộ Khinh Ca chỉ như a miêu a cẩu, không có chỗ đặc biệt gì.
Cảm giác như vậy làm nàng không khỏi tò mò đánh giá Mộ Khinh Ca vài phần, nhưng nhanh chóng không dấu vết thu hồi tầm mắt.
Nhàn nhạt gật đầu, Thương Tử Tô đi xuống rời khỏi tầm mắt Mộ Khinh Ca.
Nhìn Thương Tử Tô rời khỏi, Mộ Khinh Ca lần nữa đặt tầm mắt vào thư tịch trong tay.
Nội dung trong sách rất thú vị, miêu tả sinh động khiến người đọc không thấy buồn ngủ.
Mặt trên còn giới thiệu một vài nghi nan tạp chứng làm nàng cảm thấy mới mẻ.
Lại qua một hồi lâu, ngọc bích bên hông Mộ Khinh Ca đột nhiên loé lên.
Thanh âm uy nghiêm từ trên trời giáng xuống xuất hiện: "Đã hết giờ, ra đi."
Dứt lời, Mộ Khinh Ca cảm thấy thân thể mình như bị cỗ lực lớn kéo nàng ra ngoài Đan phương quán.
Chờ khi lực lượng kia biến mất, nàng đã đứng bên ngoài quán rồi.
'Cấm chế thật mạnh!' trong lòng Mộ Khinh Ca âm thầm kinh ngạc, cảm thán.
Nàng học qua cấm chế, có thể nhận ra cỗ lực lượng kéo nàng ra Đan phương quán là lực lượng cấm chế.
Cúi đầu nhìn ngọc bích bên hông mình, Mộ Khinh Ca chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi.
Chờ ngày mai đến Đan phương quán tiếp tục đọc quyển sách khiến nàng hứng thú kia.
Nghĩ đến nàng còn chưa hạ ấn ký lên phòng luyện đan của mình, Mộ Khinh Ca lại quay trở về khu vực phòng luyện đan.
Vừa đi vài bước nàng đã liên tiếp nghe thấy mấy người hai bên đường nói có một người mới nhập môn được đại sư chọn trúng thu làm đệ tử.
Đối với chuyện này, Mộ Khinh Ca không có cảm giác quá lớn.
Đi vào khu vực phòng luyện đan như tổ ong trên vách đá, không thấy có mấy người.
Cũng không biết mọi người đều yên lặng luyện đan hay là đi nơi khác rồi.
Căn cứ theo chỉ dẫn, Mộ Khinh Ca nhẹ nhàng tìm thấy phòng luyện đan của mình.
Tháo ngọc bích bên hông xuống ấn vào lỗ gắn, cửa phòng luyện đan chậm rãi mở ra.
Đồng thời cũng nhớ kỹ hơi thở ngọc bích trong tay Mộ Khinh Ca.
Sau này ngoại trừ thân phận ngọc bích trong tay nàng, không có bất kì cái gì có thể mở được phòng luyện đan.
Cúi đầu tiến vào phòng luyện đan, Mộ Khinh Ca phát hiện nơi này chính là sơn động.
Diện tích không lớn, bằng một gian phòng nhỏ.
Bên trong có công cụ cần cho luyện đan, so với phòng luyện đan dành cho khảo thí hôm trước thì hoàn chỉnh phong phú hơn chút.