Edit: Diệp Lưu Nhiên
Cánh tay Vệ Quản Quản giơ lên cứng đờ, thẹn thùng liếc mắt nhìn Mộ Khinh Ca, dậm chân nói: "Gả không được thì không gả, mắc mớ gì đến huynh!"
"Được rồi được rồi! Muội nói muội nói, ta không tranh với muội.
Mộ Ca còn đang chờ nghe đấy." Vệ Kỳ xin tha.
Nhắc tới Mộ Khinh Ca, Vệ Quản Quản mới thu lại móng vuốt.
Hung hăng trừng mắt nhìn Vệ Kỳ, nàng mới nói: "Mộ Ca hôm nay chúng ta nghe người ta bàn tán nhiều nhất chính là huynh đấy.
Huynh biết vì sao không?"
Nếu Mai Tử Trọng không tìm tới, chắc nàng sẽ kinh ngạc.
Nhưng giờ nàng nghe Vệ Quản Quản nói, trong lòng hiểu ra.
Nhưng thấy bộ dáng tiểu cô nương nghiêm túc, nàng vẫn lắc đầu như mong muốn của nàng (Vệ Quản Quản), hỏi câu: "Vì sao?"
Vệ Quản Quản lập tức cười đến nheo hai mắt, đắc ý dào dạt nói: "Mộ Ca huynh thực là quá lợi hại! Huynh có biết huynh cư nhiên phá vỡ kỷ lục trong Linh thức tháp không! Quan trọng nhất là, huynh biết không? Người vẫn bảo trì kỷ lục chính là người đứng đầu nhân khí bảng Mai sư huynh Mai Tử Trọng.
Muội nghe nói, biểu hiện của chúng ta ở trong Linh thức tháp, bên ngoài cũng xem được.
Thời điểm huynh phá vỡ kỷ lục đúng là khiếp sợ toàn trường, ngay cả viện trưởng đại nhân đều kinh động!"
Mộ Khinh Ca nhướng mày, không biểu lộ ra cái gì.
Vệ Quản Quản vô cùng kích động nói: "Huynh không biết đâu, hôm nay chúng ta thấy Phượng Vu Quy nghe tin của huynh xong, tức giận đến cả mặt đều đen sì.
Ha ha ha!!!"
"Được rồi, cũng không hiếm lạ gì.
Ta chỉ là nhẫn nại mạnh hơn người khác một chút thôi." Mộ Khinh Ca đạm cười.
"Chỗ nào là mạnh một chút chứ? Quả thực là mạnh rất nhiều ấy!" Vệ Quản Quản khoa trương nói.
Thấy nàng hưng phấn dần bình phục lại, Mộ Khinh Ca mới nói: "Tối nay nghỉ ngơi tốt đi, ngày mai bắt đầu phải nỗ lực hơn.
Tranh thủ sớm ngày đạt được tư cách đan sư, đừng ném mặt mũi phụ thân các ngươi."
Những lời này làm biểu tình hai huynh muội đồng thời cứng đờ.
Tựa hồ Mộ Khinh Ca cố ý vô tình nhắc nhở.
Bọn họ mới nhớ tới người trước mắt này chính là huynh đệ lão cha mình nhận.
Tính từ bối phận, vẫn là 'thúc thúc' của bọn họ.
Ngoan ngoãn rời khỏi phòng Mộ Khinh Ca, nhìn ánh trăng trên trời, huynh muội hai người nhìn nhau không nói gì.
Rồi lại đồng bệnh tương liên than ngắn thở dài.
Một đêm không xảy ra chuyện gì, Mộ Khinh Ca lại dậy rất sớm.
Hai ngày nay không có yêu quái tiên sinh quấy rầy, lẽ ra nàng nên ngủ được mới đúng.
Vậy mà không ngờ tới lại mất ngủ lần nữa.
Cuối cùng phải khoanh chân tu luyện nghỉ ngơi.
Vuốt vuốt mi tâm mình, Mộ Khinh Ca cảm thấy bất mãn bản thân khác thường.
Dường như nàng có chút hoài niệm mỗi sáng tỉnh dậy, cảm nhận được cái ôm ấm áp kia.
"Đây cũng không phải hiện tượng tốt gì." Mộ Khinh Ca vỗ vỗ gương mặt, tự cảnh cáo mình.
Thở hắt ra, Mộ Khinh Ca xuống giường đẩy cửa phòng mình.
Hôm nay mọi người đều bắt đầu tự mình tu luyện, không tập thể cùng nhau ra ngoài nữa.
Huynh muội Vệ gia luôn theo đuôi Mộ Khinh Ca cũng bởi việc học của dược đồng mà không thể cùng đường với Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca cảm ứng một chút.
Xung quanh yên tĩnh, giống như chỉ có mình nàng trong ký túc xá.
Không biết mọi người đi dược điền hay là khu vực phòng luyện đan.
Theo lời của mấy vị đệ tử Dược tháp nói.
Học viên kỳ khảo sát mỗi ngày phải dùng nửa buổi ở trong dược điền, sợ là mọi người đi dược điền rồi.
Nhưng nàng không định đi dược điền.
Áo bào màu trắng rộng rãi không nhiễm hạt bụi, nàng đi tới hướng Đan phương quán.
Về phần quy củ, ờm, chờ quy củ tìm tới nàng rồi nói sau.
Mộ Khinh Ca vẫn trải qua một ngày ở Đan phương quán.
Trùng hợp là nàng lại gặp Thương Tử Tô.
Khác với hôm trước, lúc nàng đến Thương Tử Tô vẫn chưa đến.
Mà khi nàng đại khái ở Đan phương quán một lúc rồi, Thương Tử Tô mới theo bậc thang lên tầng.
Gặp lại lần nữa, Mộ Khinh Ca chỉ nhẹ gật đầu.
Mà Thương Tử Tô cũng chỉ nhìn nàng một cái, đi tới phía trước.
Lạnh lẽo như lời đồn, cô lãnh thanh cao.
Thương Tử Tô lãnh đạm, Mộ Khinh Ca không cảm thấy có gì không ổn.
Ngược lại đổi là nàng sẽ tự tại, không quấy nhiễu lẫn nhau.
Hết thời gian, Mộ Khinh Ca lại bị lực lượng cấm chế bắn ra ngoài.
Làm nàng lần nữa tự hỏi mình có nên đổi cấp bậc cấp thấp thành trung cấp không.
Về phần cao cấp...
Trước mắt chỉ có ba vị Luyện đan sư cao cấp trong Dược tháp.
Nếu không bắt buộc, nàng thật đúng là không muốn nổi tiếng quá.
Mộ Khinh Ca bị ném ra ngoài Đan phương quán, nhẹ phủi ngoại bào mình một chút.
Khoanh tay đi về phương hướng dược điền.
Thời gian còn sớm, nàng có thể đi kiến thức một chút dược điền không giới hạn trong miệng Vệ Quản Quản.
Thuận tiện xem tình huống hai huynh muội thế nào rồi.
Nhưng còn chưa chờ nàng tới được dược điền.
Lúc nhìn thấy hình dáng dược điền mơ hồ phía xa, nàng lại bị người ngăn trở.
Lập tức Mộ Khinh Ca yên lặng chả biết nói gì.
Trong lòng chửi thầm: 'Người Dược tháp đều có tính thích chặn đường người khác à?'
Hôm qua là Mai Tử Trọng, hôm nay lại là ai?
Mộ Khinh Ca nhìn kẻ chặn đường, con mắt loé lên.
Nàng không ngờ người ngăn mình lại là xếp thứ hai trong nhân khí bảng, được xưng là lão nhị vạn năm Điêu Nguyên.
Thấy vẻ mặt Điêu Nguyên âm trầm nhìn mình, nàng cảm thấy không thể hiểu nổi.
"Ngươi chính là Mộ Ca?" Thanh âm âm lãnh của Điêu Nguyên truyền đến, trong mắt lộ ra một cỗ gió lạnh lẽo âm u.
Mộ Khinh Ca nhướng mày, không trả lời.
Nếu nói Mai Tử Trọng khiến người ta cảm giác như được tắm gió xuân, vậy tên Điêu Nguyên này lại làm cho người ta cảm thấy như gió âm lãnh.
"Không nói gì? Tốt." Điêu Nguyên híp hai mắt lại, trong kẽ hở toát ra tia sáng âm độc: "Ta hỏi ngươi một vấn đề, ngươi phải trả lời thật."
Mộ Khinh Ca nhấc lông mày cao hơn.
Thầm nghĩ trong lòng: Ngươi thì coi là gì!
Nhưng Điêu Nguyên căn bản làm lơ khuôn mặt hài hước của Mộ Khinh Ca, hỏi: "Ngươi đạt được cái gì trong Linh thức tháp? Nếu nguyện giao ra đây, ta có thể bảo vệ ngươi bình an trong Dược tháp."
Hôm qua hắn mới nghe sư phụ nói, thì ra trong Linh thức tháp có giấu một vật rất trân quý, là đồ vật khiến vô số đan sư mơ ước.
Chỉ có dựa vào người có linh thức đi được đến cuối cùng, mới có thể đạt được.
Cho tới nay bảo bối này đều không người nào có duyên đến.
Lại không ngờ trong khảo hạch nhập môn hôm trước, ngoại trừ Mộ Khinh Ca yêu nghiệt như vậy cư nhiên đi tới điểm cuối.
Nếu hắn đã tới điểm cuối, vậy bảo bối này nhất định đã rơi vào tay hắn.
Đối với Điêu Nguyên, chuyện làm sư phụ rất để ý, bảo bối vô số đan sư ao ước chỉ có thể là Điêu Nguyên hắn!
Cho nên hôm nay hắn mới xuất hiện trước mặt Mộ Khinh Ca.
'Đồ vật trong Linh thức tháp?' Trong đầu Mộ Khinh Ca hiện lên quả cầu phát sáng trước khi mất đi ý thức.
Thứ kia rốt cuộc là cái gì, nàng đến nay không biết.
Nhưng duy nhất nàng có thể khẳng định là thứ kia lúc nàng chạm vào trong nháy mắt đã biến thành mảnh nhỏ chui vào mi tâm nàng, không thấy tung tích.
Đừng nói nàng không thể lấy ra đưa cho Điêu Nguyên, kể cả quả cầu đó thật sự ở trong tay nàng thì nàng cũng sẽ không đưa cho Điêu Nguyên chỉ để đổi lấy sự bình an ở Dược tháp.
Mộ Khinh Ca cười khinh miệt, nhìn Điêu Nguyên hồn nhiên không sợ nói: "Ta từ chối."
"Ngươi tìm chết!" Điêu Nguyên híp hai mắt càng nhỏ hơn, khoé mắt càng thêm âm độc.
Mộ Khinh Ca giễu cợt, thần sắc lạnh nhạt nói: "Ta chờ."
"Hừ." Sắc mặt Điêu Nguyên âm trầm hừ lạnh một tiếng, quay người phẩy tay áo bỏ đi.
Tiếng hừ lạnh kia bao hàm quá nhiều sát ý, làm cho Mộ Khinh Ca chậm rãi thu nụ cười lại.
Nàng chỉ muốn yên lặng ngắm cảnh Dược tháp, không nghĩ tới phiền toái quấn thân.
Mà nói đi nói lại, quả cầu ánh sáng kia là gì? Cư nhiên để cho Điêu Nguyên tự mình chạy đến yêu cầu nàng?
Trong lòng Mộ Khinh Ca nghi hoặc, khoảng thời gian ngắn không biết tìm ai để hỏi.
Chỉ có thể tạm thời bỏ xuống.
Bị Điêu Nguyên làm chậm trễ một ít thời gian, Mộ Khinh Ca bước nhanh tới dược điền.
Vừa tới gần dược điền, nàng rõ ràng cảm thấy được Vệ Quản Quản hình dung nó rộng lớn rung động thế nào.
"Hoàn toàn chính xác, lớn thật!" Mộ Khinh Ca nhìn qua dược điền không tới giới hạn, chân thành tán thưởng.
"Mộ sư đệ đúng không, ta muốn ước đấu với ngươi!" Đột nhiên sau lưng truyền đến âm thanh lạ lẫm, cắt đứt Mộ Khinh Ca cảm thán.
Nàng quay người nhìn sang, thấy một gã nam tử hông đeo ngọc bích chứng minh cấp bậc trung cấp.
Nam tử tuổi chừng hơn hai mươi.
Thần tình ngạo nghễ, trong mắt đầy vẻ khinh thường.
"Ngươi là ai?" Mộ Khinh Ca nhíu mày hỏi.
Nam tử hất cằm, vô cùng ngạo nghễ nói: "Ta chính là người xếp thứ tám trên nhân khí bảng, Tống Ngọc."
"Ồ, không quen." Mộ Khinh Ca nhàn nhạt đáp trả.
Con ngươi thấu triệt không thấy bất kì dao động gì.
Nàng không biết sao tên nam nhân này tới tìm nàng.
Nhưng khi nhìn thấy thân ảnh Điêu Nguyên trong đám người dần vây quanh lại, thì nàng hiểu rồi.
Điêu Nguyên này trả thù thật đúng là không phải nhanh bình thường!