Edit: Diệp Lưu Nhiên
Ta không quen.
Mấy chữ đơn giản lại giống như bàn tay hung hăng tát vào mặt Tống Ngọc, khiến ánh mắt hắn nhiễm lên mấy phần sắc bén.
"Ngươi lặp lại lần nữa." Tống Ngọc nghiến răng, hung ác nhìn chằm chằm Mộ Khinh Ca.
Tựa hồ chỉ cần nàng dám nói thêm một câu 'không quen biết' là hắn sẽ xông lên xé nát nàng.
Mộ Khinh Ca cảm nhận sự uy hiếp nồng đậm, bình tĩnh nói: "Ta nói, ta không quen."
"Ngươi!" Ngũ quan cao ngạo của Tống Ngọc hơi vặn vẹo, giọng nói mang theo hàn ý: "Kẻ hèn chỉ mới tới Dược tháp mà dám càn rỡ như thế!"
"Ngươi vừa nói ta là đệ tử mới tới, không quen ngươi là chuyện hết sức bình thường." Mộ Khinh Ca cười châm chọc.
Lập tức xung quanh phát ra tiếng cười khẽ.
Tiếng cười lọt vào tai Tống Ngọc chính là cười nhạo, làm khuôn mặt hắn nháy mắt xanh đỏ đan xen.
"Ta muốn ước đấu với ngươi!" Tống Ngọc thừa nhận tiếng cười trào phúng bốn phía.
Nhớ tới ý đồ mình đến và nhiệm vụ Điêu Nguyên giao cho, mở miệng lần nữa.
Mộ Khinh Ca lạnh lùng nhìn, nụ cười tràn ngập trêu tức.
Gằn từng chữ một: "Bằng, cái, gì?"
Tống Ngọc phút chốc nhíu mày, ánh mắt hung ác xen lẫn sát ý: "Chỉ bằng ta mở miệng."
"Ngươi mở miệng là ta phải ứng chiến?" Mộ Khinh Ca khinh thường cười nói.
Thái độ khinh cuồng của nàng làm tiếng cười xung quanh dần biến mất, đồng thời đám người vây quanh lại chú ý đến 'nhân khí vương' mới vào Dược tháp!
"Chẳng lẽ ngươi không dám ứng chiến?" Tống Ngọc cười khinh miệt.
Mộ Khinh Ca cười, hai mắt nhàn nhạt đảo qua quần chúng tò mò vây xem.
Cười lạnh: "Ngươi là đan sư trung cấp, người xếp thứ tám trên nhân khí bảng lại muốn khiêu chiến với đan sư sơ cấp vừa mới vào tháp? Ngươi muốn luận bàn luyện đan thuật, hay là muốn hành ta?"
Đồng tử Tống Ngọc co rụt lại, hắn không thể tin Mộ Khinh Ca sẽ nói thẳng ra hàm nghĩa sau trận ước đấu này!
Xung quanh truyền đến thanh âm.
Không sai! Hắn được Điêu Nguyên phái tới muốn giáo huấn Mộ Khinh Ca, để nàng biết người nào không thể đắc tội, ngoan ngoãn giao đồ vật ra đây.
Tuy hắn không biết Điêu Nguyên muốn gì.
Nhưng không ảnh hưởng đến việc hắn đối với Điêu Nguyên như thiên lôi sai đâu đánh đó.
Đứng giữa âm thanh trào phúng của mọi người, Tống Ngọc có xúc động muốn bỏ chạy.
Nhưng lúc hắn thấy con mắt âm lãnh của Điêu Nguyên giữa đám người đang nhìn mình.
Toàn thân hắn run lên, lại cứng rắn ngẩng đầu nói: "Hừ, không phải linh thức của ngươi là đứng đầu xưa nay chưa từng có sao? Ta ước đấu với ngươi, cũng không coi là khi dễ ngươi."
"Từ lúc nào linh thức mạnh thì đại biểu thuật luyện đan nhất định sẽ mạnh?"
Mộ Khinh Ca còn chưa mở miệng, từ bên ngoài truyền đến thanh âm nhạt như gió thoảng.
Người vây xem theo bản năng dạt sang hai bên lộ ra một lối đi nhỏ, nhường cho người vừa lên tiếng.
Mộ Khinh Ca nâng mắt nhìn, thấy Mai Tử Trọng bạch y phiêu dật bước đi như mây, hư thật khó lường.
"Mai sư huynh!"
"Mai sư huynh!"
"Là Mai sư huynh!"
"Mai sư huynh vậy mà tới?"
"Mai sư huynh!"
Mai Tử Trọng vừa xuất hiện, cả người tự mang tiên khí khiến người xung quanh cung kính hướng hắn hành lễ.
Sùng bái giữa hai đầu lông mày của bọn họ không hề giả dối.
Một màn này dừng trong mắt Mộ Khinh Ca, dừng trong mắt Tống Ngọc, cũng dừng trong mắt Điêu Nguyên.
Mai Tử Trọng được người hoan nghênh, mà hắn thì vĩnh viễn chỉ là lão nhị vạn năm khuất ở phía sau.
Tựa hồ chỉ cần chỗ nào có Mai Tử Trọng, thì sẽ không có ai nhìn Điêu Nguyên hắn.
Đôi mắt âm trầm xẹt qua tia ác độc.
Điêu Nguyên vốn chỉ giáo huấn Mộ Khinh Ca một chút, không ngờ dẫn cả Mai Tử Trọng tới.
'Chẳng lẽ Mai Tử Trọng cũng cảm thấy hứng thú với đồ vật kia!' Phỏng đoán đột nhiên nhảy ra làm hơi thở Điêu Nguyên lạnh đi.
"Đồ Điêu Nguyên ta nhìn trúng, chỉ có thể là của ta!"
"Điêu sư huynh nói gì vậy?" Điêu Nguyên khẽ nói làm người đi theo không nghe rõ.
Điêu Nguyên lạnh lùng nhìn hắn, sợ tới mức người sau không dám nhiều lời nữa.
"Mai...!Mai sư huynh." Mai Tử Trọng bỗng nhiên xuất hiện làm cho Tống Ngọc cứng miệng.
Thái dương nhỏ giọt mồ hôi lạnh, chỉ có thể căng thẳng ôm quyền thi lễ.
Ánh mắt Mai Tử Trọng nhàn nhạt nhìn hắn, nhẹ gật đầu không nhìn ra tức giận.
Dừng ánh mắt lên người Mộ Khinh Ca: "Không phải ta đã nói, nếu có phiền toái thì tới tìm ta sao?"
Khoé miệng Mộ Khinh Ca hơi giựt.
Nàng vừa mới bị người ta chặn đường, Mai Tử Trọng đã xuất hiện.
Đừng nói nàng từ đầu đến cuối không có ý định tìm Mai Tử Trọng, kể cả có thì cũng không có cơ hội nha!
Bộ dáng Mộ Khinh Ca không biết nói gì dừng trong mắt Mai Tử Trọng, khiến đôi mắt bình tĩnh thoáng hiện ý cười.
Hắn chuyển mắt, nhìn Tống Ngọc căng thẳng mà chậm rãi mở miệng: "Nếu ngươi muốn luận bàn đan thuật với Mộ sư đệ, không ngại chờ đệ ấy tu luyện một thời gian rồi nói sau."
"Cái này..." Vẻ mặt Tống Ngọc xấu hổ.
Tiến không được, lùi cũng không xong.
Nếu có thể hắn cũng không muốn gây phiền toái cho người mới, huống chi người mới này còn là người viện trưởng nhìn trúng.
Nhưng Điêu Nguyên còn đang nhìn, nếu hắn thối lui vậy kết cục sẽ cực kỳ thê thảm.
Tống Ngọc trộm nhìn Điêu Nguyên, muốn xin chỉ thị mới.
Nhưng vẻ mặt hung ác âm trầm của Điêu Nguyên rơi vào mắt hắn làm ngực hắn căng thẳng, quyết tâm nói: "Mai sư huynh hà tất nói đỡ cho hắn? Đây là ước đấu giữa ta và Mộ sư đệ.
Cho dù muốn từ chối cũng phải là Mộ sư đệ nói chứ đúng không."
Mộ Khinh Ca đang muốn nói vừa rồi lời nói của mình đã rõ ràng rành mạch thế rồi, lại không ngờ câu nói kế tiếp của Tống Ngọc làm nàng lâm thời thay đổi ý nghĩ.
"Mộ sư đệ có lẽ không biết, ngươi và ta ước đấu cũng là một lối tắt cho ngươi.
Nếu ngươi thắng ta thì sẽ thay thế xếp hạng của ta trở thành mười người mạnh nhất nhân khí bảng.
Thực lực càng sẽ được người công nhận.
Với cả ngươi cũng biết phàm là mười người trong bảng xếp hạng, vô luận tư lịch thế nào, mỗi tháng đều có một cơ hội tiến vào tầng cao nhất của Đan phương quán." Tống Ngọc vắt hết óc nghĩ ra đủ mọi chỗ tốt kíƈɦ ŧɦíƈɦ Mộ Khinh Ca đáp ứng ước đấu, hoàn thành nhiệm vụ Điêu Nguyên giao.
Có tiến vào nhân khí bảng hay không, Mộ Khinh Ca không hiếm lạ.
Nhưng phúc lợi tiến vào nhân khí bảng làm nàng đỏ mắt nhìn.
Tầng cao nhất của Đan phương quán tất nhiên cất giấu thứ tốt, nếu không lấy gì để ban thưởng?
Trong lòng cân nhắc một phen, Mộ Khinh Ca nói: "Được, ta đáp ứng ngươi."
Nàng đồng ý làm lòng Tống Ngọc buông lỏng.
Trong lòng đắc ý nghĩ: Tiểu tử ngươi chỉ biết thắng được chỗ tốt, sao không nghĩ nếu thua thì bị gì?
"Mộ sư đệ sảng khoái!" Sợ Mộ Khinh Ca đổi ý, Tống Ngọc vội nói.
Chuyện chuyển biến như thế làm người bốn phía mở rộng tầm mắt.
Ngay cả Mai Tử Trọng cũng khó hiểu nhìn Mộ Khinh Ca, hơi nhíu mày.
Nghe nói Mộ Khinh Ca đáp ứng, Điêu Nguyên hung hăng liếc mắt nhìn Mai Tử Trọng, xoay người rời đi.
"Nếu Mộ sư đệ đáp ứng rồi, chúng ta ước định thời gian đi." Tống Ngọc khôi phục cao ngạo như ban đầu.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới Mộ Khinh Ca sẽ thắng, đương nhiên sẽ không cảm thấy mình sẽ thua.
"Nghe nói hai ngày sau sẽ có một trận ước đấu? Cũng là học viên cũ chiến với người mới." Mộ Khinh Ca nghiền ngẫm nói.
Tống Ngọc sửng sốt một chút.
Phượng Vu Quy vì lời đồn luyện đan sư cao cấp tới Dược tháp che giấu thực lực, cho nên Điêu Nguyên phái người lừa hắn muốn thông qua ước đấu xác nhận lời đồn là thật hay giả.
Chuyện này hắn có biết, chỉ là không rõ Mộ Khinh Ca nhắc tới làm gì.
Nghĩ không ra, nhưng Tống Ngọc vẫn gật đầu.
Mộ Khinh Ca cười nói: "Vậy được, ước đấu của chúng ta an bài sau bọn họ."
Trong mắt Tống Ngọc sáng ngời, lập tức cao ngạo nói: "Nếu đã vậy, hai ngày sau ta đợi Mộ sư đệ đại giá.
Cáo từ!"
Nói xong hắn thấp thỏm cáo từ Mai Tử Trọng rồi nhanh chóng rời đi.
Tống Ngọc đi rồi, đám người vẫn chưa tản ra.
Bởi vì bên cạnh Mộ Khinh Ca còn có Mai Tử Trọng hấp dẫn hơn cả Tống Ngọc vẫn đứng đó.
Tống Ngọc so với hắn, quả thực chính là tranh phát sáng cùng trăng.
"Vì sao đệ đáp ứng hắn?" Mai Tử Trọng hơi nhăn mày, không đồng ý quyết định của Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca nhướng mày nhìn hắn, cười như không cười: "Ta có thể từ chối sao?" Nàng không có nghĩa vụ phải giải thích cho Mai Tử Trọng.
Huống chi hôm nay Tống Ngọc gắt gao cắn nàng như vậy, cho dù nàng từ chối thì ai có thể đảm bảo ngày mai ngày kìa hắn sẽ không đến? Nàng không có nhiều thời gian ứng phó mấy việc này, đơn giản một lần là xong.
"Nếu đệ không muốn, không ai có thể ép đệ." Mai Tử Trọng nghiêm túc nói.
Lời hắn vừa nói, kinh ngạc không phải Mộ Khinh Ca mà là quần chúng vây xem.
Bốn phương tám hướng truyền đến tiếng hít khí khiếp sợ, phảng phất như nghe phải chuyện bí mật to lớn!