Edit: Diệp Lưu Nhiên
Phục Thiên Long đứng tại chỗ, cẩn thận ngẫm lại lời Phượng Vu Quy vừa nói.
Bỗng nhiên con mắt hắn đầy lửa giận, tức giận cắn răng nhìn phương hướng Phượng Vu Quy rời đi.
Hắn nghe ra ý tứ trong lời nói Phượng Vu Quy, nhưng hắn sao có thể sử dụng thủ đoạn hạ lưu với Thủy Linh?
"Hừ! Cũng không phải thứ gì tốt!" Phục Thiên Long căm hận mắng, xoay người rời khỏi rừng cây.
...
Trời sáng, vô số đệ tử Dược tháp đều vội vàng chạy đến lôi đài đấu đan, sợ chậm một bước là sẽ không có vị trí tốt.
Cách thời gian ước định còn một canh giờ, xung quanh lôi đài đấu đan đã đủ ngàn người, cũng đã chật kín hết chỗ.
Hơn ngàn chỗ không chỉ không thừa.
Thậm chí có người vì không cướp được chỗ, phải đứng chen dưới khe hở khán đài không muốn rời đi.
Biển người tấp nập quả thực khác xa so với hôm qua Phượng Vu Quy đấu đan.
"Mau xem kìa! Kia không phải Thương sư tỷ sao?"
"Còn có Chu sư tỷ nữa!"
Đệ nhất mỹ nhân Dược tháp, lại thêm Chu Linh xinh đẹp kiều diễm, quả thực trở thành điểm sáng chói cho trận so tài này.
Hai vị mỹ nữ dắt tay nhau đến để xem Tống Ngọc hay là Mộ Ca?
Trong lúc nhất thời mọi người đều sôi nổi bàn tán.
Nghe thanh âm xung quanh, Chu Linh che miệng cười khẽ, thì thầm với Thương Tử Tô: "Ta là trợ uy cho Tống sư đệ, Tử Tô là vì ai?"
Nàng trêu chọc không khiến Thương Tử Tô có bất kì phản ứng gì, người sau vẫn bộ dáng lạnh băng như sương.
Phảng phất chỉ là đi ngang qua nơi này.
"Triệu sư huynh cũng tới!"
Đám người lần nữa xôn xao.
Thân phận hoàng tử Ngu quốc của Triệu Nam Tinh, lại thêm bề ngoài hắn thanh tú như trúc làm cho người ta cảm thấy hảo cảm.
Huống chi hắn nhẹ nhàng hữu lễ, không hề làm dáng, không lấy thân phận hoàng tử của mình mà phách lối, ôn nhuận nhàn nhã.
Có thể nói không tính đến xếp hạng, thì Triệu Nam Tinh là nhân vật được hoan nghênh chỉ sau Mai Tử Trọng.
Hắn vừa xuất hiện, lập tức khiến vô số nữ tử Dược tháp gào thét.
Đối với các nàng, địa vị Mai Tử Trọng rất cao cách các nàng cả một thế giới.
Mà Triệu Nam Tinh có thể tiếp cận nhân khí làm các nàng có ý nghĩ khác.
Chỉ là Triệu Nam Tinh coi như không thấy mấy nữ tử tràn ngập ái mộ, tìm kiếm trong đám người.
Ánh mắt nhanh chóng dừng tới thân ảnh thanh lãnh bên cạnh Chu Linh.
Cười lễ phép với nữ tử xung quanh, Triệu Nam Tinh đi tới hướng Thương Tử Tô.
Một màn như vậy làm cho vô số nữ tử ai thán không thôi.
"Năm người ở bảng thượng nhân khí bảng, cư nhiên tới ba người rồi!" Có người đếm ngón tay, kinh ngạc phát hiện.
Bên cạnh có người nhắc nhở: "Cái gì mà ba, là bốn người.
Không thấy Điêu sư huynh đã sớm tới rồi sao?" Nói xong hắn cẩn thận chỉ chỉ chỗ xa, sợ bị người khác nhìn thấy.
Người được hắn nhắc nhở thì nhìn sang chỗ hắn chỉ, quả nhiên thấy Điêu Nguyên và Phượng Vu Quy bên cạnh: "Ô? Kia không phải là Phượng Vu Quy hôm qua gặp vận may thắng được sao?"
"Không sai, vốn ta còn cho rằng là Trần sư huynh sốt ruột muốn thắng mới khiến luyện đan thất bại, tiện nghi cho Phượng Vu Quy.
Nhưng hôm nay ta phát hiện hắn đi cùng với Điêu sư huynh vào chỗ ngồi dành riêng cho Điêu Nguyên.
Ta đã cảm thấy trong chuyện này có ẩn tình."
"Ẩn tình gì vậy?" Có người tò mò nói.
Thấy lời nói của mình hấp dẫn không ít người chú ý.
Người nọ có chút đắc ý nói: "Hắc, Trần sư huynh là người của Điêu sư huynh.
Khiêu chiến Phượng Vu Quy, có thể là do Điêu sư huynh sai bảo.
Bây giờ Trần sư huynh thua, Phượng Vu Quy lại đột nhiên đứng gần Điêu sư huynh.
Các ngươi nói xem có ẩn tình không?"
Có người bừng tỉnh đại ngộ: "Trách không được! Ta nói Trần sư huynh luyện đan vẫn luôn rất ổn, hôm qua sao lại xao động vội vàng thế."
"Xuỵt! Lời này chúng ta nói một chút là được, không thể truyền ra ngoài.
Nếu không..." Người nọ nhắc nhở nói.
Mọi người từ trong ánh mắt hắn thấy được bộ dáng tàn nhẫn của Điêu Nguyên, đều rùng mình ngồi nghiêm chỉnh im lặng.
Thật ra chỗ khán đài không sắp xếp vị trí đặc thù gì.
Nhưng không biết từ khi nào, Điêu Nguyên đã bá chiếm một phương.
Vô luận hắn có đến xem đấu đan không, vị trí kia đều không có ai dám ngồi.
Hôm qua Điêu Nguyên không tới, nơi đó cũng trống không.
Hôm nay hắn xuất hiện, vị trí kia đều bị hắn và người đi theo hắn ngồi đầy.
Hoàn cảnh náo nhiệt như thế làm cho Phượng Vu Quy vô cùng ghen ghét.
Đột nhiên bên tai hắn vang lên giọng nói.
"Ngươi xác định Mộ Ca đã ăn đan dược kia?" Điêu Nguyên hỏi Phượng Vu Quy.
Thu hồi tầm mắt dừng trên người Triệu Nam Tinh và Thương Tử Tô về, Phượng Vu Quy gật đầu khẳng định nói: "Phục Thiên Long kia hận Mộ Ca thấu xương.
Tâm tư cũng đơn thuần không có tâm kế, dễ dàng lợi dụng.
Muốn giải quyết Mộ Khinh Ca, hắn khẳng định sẽ làm."
Điêu Nguyên quét mắt liếc hắn, ngữ khí bình tĩnh: "Tốt nhất là thế."
Nói xong ánh mắt hắn dừng trên lôi đài.
Lúc này còn chưa tới thời gian thi đấu, trên lôi đài không có người.
Nhưng sâu trong mắt Điêu Nguyên lập loè vô số quang mang tính kế.
Lúc biết Mộ Khinh Ca có khả năng luyện chế đan dược cao cấp, hắn biết hôm nay thi đấu nguy hiểm.
Đan dược cao cấp?
Hiện giờ trong Dược tháp người có thể luyện chế ra đan dược cao cấp, ngoại trừ viện trưởng Hoa Thương Truật sư phụ hắn và thủ tịch đan sư phân viện Dược tháp Lâu Xuyên Bách ra, cũng chỉ có Mai Tử Trọng theo chân Lâu Xuyên Bách học tập luyện đan từ nhỏ.
Ngay cả hắn còn không luyện ra được đan dược cao cấp.
Nếu Mộ Khinh Ca có thể luyện ra được đan dược cao cấp, vậy chẳng phải lợi hại hơn hắn sao?
Cho nên vô luận thế nào, hắn không thể để Mộ Khinh Ca luyện ra đan dược cao cấp.
Bằng không, không chỉ Tống Ngọc thua, mà mặt mũi hắn cũng không qua được.
Có một Mai Tử Trọng cưỡi trên đầu đã khiến hắn hận thấu xương.
Sao có thể lại thêm một Mộ Ca?
Thời gian, chậm rãi trôi đi.
Rốt cuộc đã tới thời gian ước định.
Trưởng lão phụ trách lôi đài đấu đan lại đi ra, vẫn là vị hôm qua.
Hắn đi đến trung tâm lôi đài, giơ tay đối với đám người ầm ĩ.
Thanh âm loạn cào cào xung quanh dần bình ổn lại.
"Chư vị, Tống Ngọc và Mộ Ca đấu đan sắp bắt đầu.
Mong mọi người đến xem giữ yên lặng, không được ảnh hưởng đến hai người thi đấu."
Tiếng hắn vừa dứt, xung quanh lại càng an tĩnh hơn.
Ở đây đều là người học luyện đan, so với ai khác đều biết rõ quá trình luyện đan cần tuyệt đối an tĩnh, mới có thể chuyên tâm luyện chế ra đan tốt.
Phối hợp như vậy, làm trưởng lão rất hài lòng.
Hắn gật đầu, lớn tiếng: "Tống Ngọc, Mộ Ca lên lôi đài!"
Vai chính rốt cuộc lên sân khấu.
Người trên khán đài đều bắt đầu chờ mong.
Nhưng cũng có người trong đó tiếc hận.
"Không phải Mai sư huynh rất để ý Mộ sư đệ mới tới sao? Sao không thấy huynh ấy tới?"
"Ta làm sao biết? Trong lòng thần tiên nghĩ gì, há là phàm nhân chúng ta có thể đoán được?"
"Đều câm miệng đi, an tâm xem thi đấu.
Ta có trực giác thi đấu hôm nay sẽ rất đặc sắc!"
Nơi nào đó dưới khán đài, huynh muội Vệ gia, Thủy Linh và Phục Thiên Long, còn có năm người khác đánh cuộc với Mộ Khinh Ca đều ngồi cùng nhau.
Vệ Quản Quản khẩn trương nhìn chằm chằm lôi đài, không ngừng thì thầm trong miệng: "Sao vẫn chưa ra? Sao còn chưa ra?"
"Đừng quấy, an tĩnh xem đi." Vệ Kỳ không nhịn được chụp đầu nàng.
Vệ Quản Quản đang muốn phản kháng, lại nghe thấy Thủy Linh nói: "Ra rồi."
Lập tức Vệ Quản Quản không phản kháng nữa, hết sức nhìn thân ảnh nhẹ nhàng trên lôi đài.
Dáng người tiêu sái cuồng ngạo, xen lẫn vài phần tùy ý, đẹp đến kinh tâm, không phải Mộ Khinh Ca thì là ai? Nàng vừa xuất hiện, lập tức khiến vô số nữ tử chú ý.
"Không thể tưởng được, vị sư đệ mới này của chúng ta tuấn mỹ như thế.
Ta đứng trước mặt hắn, thật là tự biết xấu hổ!"
"Nói câu này các ngươi đừng đánh ta.
Cá nhân ta cảm thấy Mộ sư đệ lớn lên còn đẹp hơn cả Mai sư huynh và Triệu sư huynh."
"Ta cũng cảm thấy vậy!"
"Ta cũng thế!"
"Ta cũng vậy!"
"Soái ca! Muốn sinh hầu tử cho hắn!"
"Các ngươi bớt hoa si đi được không!" Có nam đệ tử bên cạnh nghe không nổi nữa, lên tiếng phản bác.
"Ra kia chơi, xấu nam!" Lập tức bị các nữ đệ tử hội đồng.
Sợ tới mức hắn không dám mở miệng nữa, phiền muộn co rúc một bên giữ yên lặng.
"Ai, nhan sắc thì có đấy, nhưng không biết bản lĩnh thế nào?"
Có nữ đệ tử ái muội cười trộm: "Ngươi nói bản lĩnh là ở phương diện nào?"
"Phi, ngươi là đồ lẳng lơ."
Một đám nữ đệ tử xuân tâm nhộn nhạo đùa giỡn thành một đoàn, ở giữa khán đài an tĩnh phá lệ bắt mắt.
Thẳng đến khi trưởng lão ho nhẹ một tiếng, nhóm nữ đệ tử bị nhan sắc của Mộ Khinh Ca mê hoặc mới bắt đầu thu liễm lại, an tĩnh ngồi xuống.
Chẳng qua từ tầm mắt chú ý Triệu Nam Tinh ban đầu đã có một nửa chuyển lên Mộ Khinh Ca.
Khán đài xôn xao không ảnh hưởng đến Mộ Khinh Ca và Tống Ngọc.
Hai người đứng dưới lôi đài, nhìn thoáng lẫn nhau, rồi leo lên lôi đài.
Đứng trên lôi đài hình tròn, cảm nhận hơn nghìn người nhìn chăm chú, trong lòng Mộ Khinh Ca than nhẹ.
Thế sự chính là kỳ diệu như vậy, hôm qua mình còn ngồi bàng quang dưới khán đài, hôm nay đã đứng giữa lôi đài chịu ánh nhìn đám đông.
"Mộ sư đệ, đã lâu không gặp." Khoé miệng Tống Ngọc giương lên một đường hình cung, hàm chứa vài phần khinh miệt.
Mộ Khinh Ca thản nhiên cười: "Tống sư huynh vẫn giống như mấy ngày trước, y như cũ." Câu nói châm chọc Tống Ngọc nhiều ngày không có nửa điểm tiến bộ.