Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi


Edit: Diệp Lưu Nhiên
Thản nhiên nhìn mấy người mới chạy tới lôi đài, Mai Tử Trọng nói với Triệu Nam Tinh và Thương Tử Tô: "Sư phụ đã trở về, chúng ta cũng đi thôi."
Triệu Nam Tinh và Thương Tử Tô đều nhẹ gật đầu.
Lúc ba người rời đi, Chu Linh nói với Mai Tử Trọng: "Mai sư huynh, tái kiến (gặp lại)."
Mai Tử Trọng hơi dừng bước, ghé mắt gật đầu rồi mang theo sư đệ muội rời đi.
Thân ảnh tiêu sái phiêu dật, làm đáy mắt Chu Linh nổi lên một tầng mê luyến.
"Mộ Ca, huynh thắng huynh thắng rồi! Sau này huynh chính là người xếp thứ tám trên nhân khí bảng Dược tháp!" Vệ Quản Quản kích động nói.

Quả thực giống như là chính nàng thắng vậy.
"Thứ tám gì? Mộ Ca luyện ra được đan dược cao cấp cực phẩm, chỉ sợ còn vượt qua cả danh hiệu đệ nhất Mai sư huynh đấy." Vệ Kỳ đắc ý nói.
Thủy Linh cũng cười hì hì: "Đáng tiếc nếu Mộ Ca muốn nâng cao xếp hạng thì phải khởi xướng khiêu chiến, hoặc là chờ bắt đầu thi đấu xếp hạng.

Ta nghe nói, thi đấu xếp hạng năm nay sẽ cử hành vào sáu tháng sau."
"Thứ tám, không tồi." Mộ Khinh Ca đột nhiên nói.
Nàng không có hứng thú với bảng xếp hạng, có chỗ tốt là được.

Nếu có người nói cho nàng tiến vào trước ba hoặc đứng đầu bảng sẽ có nhiều chỗ tốt, nói không chừng nàng còn có chút hứng thú.
"Huynh thật là, cái gì cũng không để tâm.

Rõ ràng cố tình lại lợi hại hơn người khác." Vệ Quản Quản vô lực nói.
Mộ Khinh Ca nhún nhún vai, xoè hai tay: "Không có cách, ai bảo ta thích khiêm tốn đây?"
"Ách!" Vệ Quản Quản rất không nể tình tạo điệu bộ buồn nôn.
Vệ Kỳ cũng vẻ mặt khinh bỉ: "Nhìn qua thì như thỏ trắng vô hại, thật ra là sói xám.

Đây không phải khiêm tốn, là giả heo ăn thịt hổ."

"Ngươi nói ai!" Mộ Khinh Ca cười tủm tỉm hỏi.
Vệ Kỳ đột nhiên cảm thấy sau lưng chợt lạnh, lập tức tỉnh ngộ: "Ách, ta nói là...!Ờm, hôm nay thời tiết thật đẹp."
"Mất mặt quá!" Nhìn Vệ Kỳ lúng túng, Vệ Quản Quản nghiêm trọng khinh bỉ.
"Quá mất mặt!" Thủy Linh cũng gia nhập vào hàng ngũ khinh bỉ.
Lập tức, mặt Vệ Kỳ đỏ bừng.
Mắt Mộ Khinh Ca ánh lên ý cười.

Lúc nhìn năm người lúc trước đánh cuộc với mình, thì lạnh xuống vài phần: "Các ngươi tới là muốn thực hiện lời hứa, hay là muốn chối bỏ lời hứa?"
Gương mặt năm người đỏ lên, bỏng rát như bị nướng.
Bọn họ đứng trước mặt Mộ Khinh Ca, xấu hổ khó xử.
Lát sau mới ấp a ấp úng nói: "Chúng ta đương nhiên sẽ thực hiện lời hứa, sau khi học xong sẽ đưa tin đến Vệ phủ." Dứt lời, năm người xoay người rời đi.

Tấm lưng kia có vài phần kiên cường.
Mộ Khinh Ca giương khoé miệng, nói huynh muội Vệ gia: "Chúc mừng."
"Nhờ phúc của Mộ thúc thúc." Vệ Kỳ ôm quyền hành lễ với Mộ Khinh Ca.
Cũng không biết là vô tình hay cố ý, một hai phải đòi kêu 'Mộ thúc thúc' làm Mộ Khinh Ca rùng mình.
Nổi da gà, Mộ Khinh Ca chuyển mắt nhìn Phục Thiên Long.
Người dưới khán đài đã đi gần hết.
Ngay cả Điêu Nguyên và Phượng Vu Quy không biết lúc nào đã rời khỏi khán đài.
Phục Thiên Long đối diện với Mộ Khinh Ca vài giây, mới trầm giọng: "Chúc mừng ngươi thắng."
"Đa tạ." Mộ Khinh Ca tùy ý nói.
Dường như nàng căn bản không thèm để ý đến thắng thua.
Phục Thiên Long mím môi nói: "Ta muốn nói một chuyện với ngươi, bây giờ không thích hợp.

Buổi tối ta sẽ tới tìm ngươi."
"Được." Mộ Khinh Ca gật đầu đáp ứng.

Nên nói đã nói xong, năm người cùng nhau rời khỏi lôi đài đi về ngôi nhà trên cây của mình.
Chỉ là mới vừa rời khỏi lôi đài, đã bị một đám nữ đệ tử Dược tháp vây quanh.

Thế tới rào rạt đẩy cả Vệ Quản Quản và Thủy Linh ra ngoài, càng đừng nói đến Vệ Kỳ và Phục Thiên Long.
Chỉ mới nháy mắt, Mộ Khinh Ca đã bị ba tầng trong ba tầng ngoài chúng nữ đệ tử bao vây.
"Mộ sư đệ, đây là khăn tay ta tự mình thêu, tặng đệ."
"Mộ sư đệ, đây là túi gấm ta làm.

Bên trong có dược phấn ngưng thần định khí, đệ nhớ phải đeo bên người nha."
"Mộ sư đệ, trù nghệ của ta rất tốt.

Đệ thích ăn cái gì, mỗi ngày ta sẽ làm cho đệ ăn, mang sang cho đệ."
Quá tâm cơ!
Trong lòng chúng nữ tử thầm mắng.

Ngoài miệng không chịu thua đều nhao nhao nhét đồ vật của mình vào ngực Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca ngơ ra đứng tại chỗ.

Chỉ cảm thấy một đàn hồ điệp vây quanh mình, lại giống như chim tước không ngừng líu ríu bên tai.

Chốc lát đã nhét đủ kiểu món đồ vào tay mình.

Đủ mọi mùi hương phát ra từ mấy món đồ, gần như làm nàng bị xông đến đờ đẫn luôn!
"Quá...!Quá khủng bố!" Vệ Kỳ xem mà trợn mắt há mồm.

"Các ngươi đang làm gì?" Một giọng nữ uy nghiêm đột nhiên truyền đến từ phía sau.
Lập tức nhóm nữ đệ tử vây quanh đều tản ra, yên lặng nhìn nữ tử nhẹ nhàng đi tới.
"Chu sư tỷ!"
"Chu sư tỷ."
Chu Linh bỗng nhiên xuất hiện khiến Mộ Khinh Ca ngoài ý muốn.

Nếu nàng nhớ không lầm, Chu Linh cũng là đệ tử của Hoa Thương Truật, địa vị không thấp.
Trên bảng thượng Dược tháp nhân khí bảng, nàng đã leo lên trước năm.

Hơn nữa còn là một trong hai nữ đệ tử duy nhất có danh khí.
"Chu sư tỷ." Nháy mắt Chu Linh đã đi tới trước mặt Mộ Khinh Ca.

Người sau không thể không chào hỏi.
Chu Linh cười kiều mị với Mộ Khinh Ca, mang theo vài phần cao ngạo nói với chúng nữ đệ tử: "Vây quanh ở đây làm gì? Không cần luyện đan sao?"
Bị nàng uy hiếp ngăn cản, nhóm nữ đệ tử đều dùng ánh mắt u oán lưu luyến rời khỏi Mộ Khinh Ca.
Bộ dáng luyến tiếc không rời kia, lần nữa đả kích đám cẩu độc thân trong Dược tháp!
Rốt cuộc đuổi hết đám người đi, tầm mắt Chu Linh mới dừng lên mấy món đồ bị Mộ Khinh Ca ôm lấy.

Những vật phẩm của nữ tử đó chồng chất như ngọn núi nhỏ.
Chu Linh cười khúc khích, trêu ghẹo: "Mộ sư đệ còn định ôm mấy thứ này đến khi nào?"
Mộ Khinh Ca hơi hơi kéo khoé miệng.
Chủ nhân mấy món đồ này còn chưa đi xa, nếu cứ ném như vậy, chỉ sợ đám nữ nhân kia sẽ xé nát mình.

Nhưng cứ ôm thế thì cũng xấu hổ.
Ngay lúc này, Vệ Kỳ bị Vệ Quản Quản đá ra tới: "Mộ Ca, ta cầm giúp huynh cho."
"Cũng được." Mộ Khinh Ca lập tức cười.
Vệ Kỳ bất đắc dĩ, chỉ đành nghẹn khuất đi lên tiếp nhận một đống vật phẩm nữ tử từ tay Mộ Khinh Ca.
"Này...!Đây là gì?" Vệ Kỳ ôm món đồ, chậm rãi nhấc lên một miếng vải gấm.

Miệng nghi hoặc nói: "Khăn tay này sao kì quái thế, còn có thêm dây thừng này." Sau đó lại ngửi ngửi: "Có chút mùi hương."

Vệ Quản Quản mở to hai mắt nhìn, vừa thẹn vừa giận nói: "Vệ Kỳ thúi ngươi....!Ngươi là đại sắc lang!"
Mấy người Thủy Linh cũng trợn cả mắt nhìn, mặt xấu hổ như tôm luộc.
Chu Linh và Mộ Khinh Ca cũng bị khựng lại.
'Yếm!' Mộ Khinh Ca âm thầm đọc tên đồ vật ấy, nội tâm hỏng mất: 'Ai lại đưa đồ tư mật ấy tặng cho người khác vậy? Có bệnh hả!'
Nụ cười Chu Linh cũng hơi cứng đờ, nhưng nàng không giống Vệ Quản Quản và Thủy Linh nổi giận.

Chỉ chế nhạo nhìn Mộ Khinh Ca: "Xem ra nhân duyên Mộ sư đệ thật tốt."
Mộ Khinh Ca co rụt khoé miệng: "Chu sư tỷ quá khen."
Vệ Kỳ cầm yếm như khoai lang phỏng tay, làm hắn cầm không được, ném không xong.

Hắn dại ra đứng một chỗ, ánh mắt cầu cứu muội muội mình.
Vệ Quản Quản bất đắc dĩ, chỉ có thể vẻ mặt ghét bỏ tiếp nhận cái yếm trong tay hắn, nhanh chóng ném tới một bên.
Thứ này, nàng mới không cần!
Chu Linh cười cười không nói thêm gì, chỉ nhìn về phía Mộ Khinh Ca hỏi: "Mộ sư đệ hiện tại có thời gian không?"
Mộ Khinh Ca nghĩ nghĩ, gật đầu.
Chu Linh cười càng thêm kiều diễm, phát ra lời mời: "Vậy Mộ sư đệ có thể bồi ta một lúc không?"
Mộ Khinh Ca nói với mấy người: "Các ngươi về trước đi."
Vệ Quản Quản tuy không yên tâm, nhưng vẫn bị Vệ Kỳ kéo lôi đi.
Sau khi mọi người rời đi, Mộ Khinh Ca mới đi theo Chu Linh dẫn tới một chỗ u tĩnh.

Hình như Chu Linh không muốn quá nhiều người biết nàng tới tìm Mộ Khinh Ca, cho nên mới cố ý lựa chọn một nơi ít người đi lại.
"Chu sư tỷ tìm ta có chuyện gì?" Mộ Khinh Ca hỏi.
Chu Linh cười nói: "Mộ sư đệ có vẻ nóng vội.

Nếu đã thế, ta cũng không quanh co lòng vòng.

Ta chỉ muốn sư đệ giúp ta một chuyện nhỏ."
Mộ Khinh Ca hơi nhướng mày, chờ nàng tiếp tục nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận