Edit: Diệp Lưu Nhiên
Nàng xuống giường ngồi dậy, đột nhiên phát hiện áo ngoài của mình đã bị cởi, cả giày vớ cũng cởi.
Trên người có đắp thêm chăn mỏng.
Mộ Khinh Ca sửng sốt.
Nàng nhớ rõ lúc mình vào phòng là trực tiếp ngã lên giường ngủ luôn, căn bản không cởi giày và áo.
Chớp chớp mắt, Mộ Khinh Ca nỗ lực nhớ lại ký ức trước sau mình ngủ.
Giấc mơ kia rất mơ hồ.
Hình như nàng nhớ yêu quái có nói qua, muốn cởϊ áσ linh tinh gì đó...
Lập tức hai mắt Mộ Khinh Ca mở to, kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ không phải mơ! Tên kia thật sự chạy vào?"
Ngoại trừ giải thích này ra, thì không có đáp án nào khác có thể giải thích cả.
Cộng thêm ký ức còn sót lại trong đầu.
Bỗng nhiên nàng sờ lên tai trái mình, cảm nhận được khuyên tai mới nhẹ nhàng thở ra.
"Ta có nói gì với hắn không? Không thể nhớ nổi!" Mộ Khinh Ca ảo não muốn đập đầu vào tường, nhưng vẫn nhịn xuống hành động ngu ngốc này.
Rối rắm trong phòng thật lâu, Mộ Khinh Ca mới lạnh mặt đẩy cửa ra.
Mới ra cửa, đã thấy một ít đồ ăn được bày trước cửa phòng mình.
Quả nhiên phòng của nàng, ngoại trừ gia hoả làm lơ nàng đi lại tự nhiên, thì những người khác đều lễ phép lịch sự.
Trong lòng thầm hận một tiếng, nhìn đồ ăn trước mặt, Mộ Khinh Ca không nhấc lên nổi ý nghĩ muốn ăn.
"Mộ Ca." Dưới tàng cây đột nhiên truyền đến thanh âm Phục Thiên Long.
Mộ Khinh Ca đi tới lan can, cúi người tìm.
Phục Thiên Long một mình đứng phía dưới, ngửa đầu nhìn nàng.
"Theo ta đi." Phục Thiên Long thấy Mộ Khinh Ca, xoay người chuẩn bị rời đi.
Mộ Khinh Ca nghĩ nghĩ, nhảy xuống khỏi gian nhà theo sát Phục Thiên Long.
Đợi sau khi hai người rời khỏi, thân ảnh Thủy Linh ẩn núp góc khuất đi ra.
Nhìn phương hướng hai người rời đi, nàng mím chặt môi không nói một câu.
Mộ Khinh Ca đi theo Phục Thiên Long tới một chỗ an tĩnh.
Xác định xung quanh không có người, Phục Thiên Long mới xoay người đối mặt với Mộ Khinh Ca: "Mộ Ca, ngươi có biết ta rất chán ghét ngươi không."
Mộ Khinh Ca nhướng mày, gật đầu: "Biết."
"Vậy ngươi có biết, người chán ghét ngươi không ít?" Phục Thiên Long lại nói.
Nghe ra lời hắn có hàm ý khác, Mộ Khinh Ca vẫn cười bình thản: "Điều này, ta cũng biết." Người thích nàng, không thiếu.
Kẻ ghét nàng, ước gì nàng chết cũng không thể nói là không nhiều.
Nhưng những người đó, đa số đều bị nàng tiễn xuống địa ngục.
Ừm, nếu như cả hai đều ghét nhau, thì không cần gặp.
Sau này ngươi đi cầu nại hà của ngươi, ta đi đường dương quan của ta, không liên quan gì nhau!
Bộ dáng nàng không sao cả làm Phục Thiên Long tức giận trong lòng: "Ngươi có biết ta ghét nhất là bộ dáng này của ngươi không, cái gì cũng không thèm quan tâm.
Cố tình ngươi không thèm để ý người khác, người khác lại để ý ngươi!"
Mộ Khinh Ca nhìn về phía hắn, cẩn thận đánh giá một hồi, mới không biết nói sao: "Đừng nói là ngươi cho tới bây giờ vẫn cảm thấy ta và Thủy Linh có gì đấy chứ?"
Phục Thiên Long mím chặt môi, trầm mặc một lúc lâu mới nói: "Ta không tin ngươi, nhưng tin Thủy Linh.
Muội ấy bảo không có gì với ngươi, ta tin."
"Một khi đã vậy, sao lại không được." Mộ Khinh Ca nói.
"Thủy Linh thay đổi." Phục Thiên Long đột nhiên thống khổ nói: "Trước khi gặp ngươi, muội ấy ngây thơ hồn nhiên, giống như cái đuôi nhỏ luôn đi theo ta gọi Thiên Long ca.
Cho dù lớn lên, nàng ngoại trừ ta cũng rất ít thân cận nam nhân khác.
Nhưng ngươi vừa xuất hiện, nàng lại rất ân cần với ngươi.
Cho dù hiện tại nàng cố tình xa cách, nhưng vẫn lo lắng sốt ruột cả ngày."
"Ngươi cho rằng bộ dạng của nàng đều là vì ta à?" Mộ Khinh Ca quả thực dở khóc dở cười.
Phục Thiên Long quả nhiên như Thủy Linh nói, một đầu ngỗng ngốc!
"Không phải ngươi thì còn ai?" Phục Thiên Long tức nói.
Nhưng hắn nói xong, hít sâu một hơi mới nói Mộ Khinh Ca: "Ta tới tìm ngươi là vì lời hứa đánh cuộc, không phải hưng sư vấn tội.
Phượng Vu Quy tới tìm ta, muốn ta phối hợp với hắn đối phó ngươi.
Trước lúc ngươi đấu đan thì đưa ta một viên đan dược, bảo là phải cho ngươi ăn trước trận đấu."
"Đây là chuyện ngươi muốn nói với ta?" Ánh mắt Mộ Khinh Ca chớp động vài lần.
Phục Thiên Long mở tay ra, bên trong có một viên đan dược.
Mộ Khinh Ca nhận lấy, cẩn thận phân biệt: "Phá Linh đan.
Người ăn vào linh thức sẽ không ngừng bị xói mòn như tằm ăn, không thể vận dụng."
Phục Thiên Long vừa nghe, sắc mặt biến đổi.
Căm hận nói: "Ta biết ngay họ Phượng đưa đồ vật không phải cái gì tốt! Thứ này quá mức ác độc!"
Mộ Khinh Ca nắm đan dược trong tay, nghiêm túc nhìn hắn.
Giống như đang hỏi nếu hắn chán ghét nàng như thế, vì sao không hạ dược nàng theo lời hợp tác lúc trước với Phượng Vu Quy.
Phục Thiên Long dưới ánh nhìn chăm chú quá mức của nàng, đành nói: "Vốn ta muốn vậy.
Nhưng ta không muốn Thủy Linh thương tâm."
"..." Mộ Khinh Ca kéo khoé miệng.
Phục Thiên Long lại nói tiếp: "Ta nghĩ nếu Thủy Linh thích ngươi, muốn vui vẻ bên ngươi, vậy ta sẽ buông tay.
Nhưng ngươi phải đáp ứng ta đối tốt với muội ấy, không được cô phụ nàng.
Càng không thể thích nữ nhân khác, nếu không ta nhất định không bỏ qua cho ngươi!"
Mộ Khinh Ca cạn lời, nhịn không được lắc đầu mắng: "Phục Thiên Long, rốt cuộc ngươi coi Thủy Linh là muội muội ngươi, hay là vị hôn thê của ngươi? Ngươi để ý nàng là xuất phát từ trách nhiệm, hay xuất phát từ bản tâm?"
Phục Thiên Long sửng sốt, có chút mờ mịt.
Mộ Khinh Ca cười lạnh: "Vấn đề này ngươi không cần trả lời ta.
Chờ ngươi nghĩ kỹ rồi tự mình đi nói với Thủy Linh.
Ta chỉ nói cho ngươi biết, ta và Thủy Linh căn bản không có khả năng.
Nàng không muốn gả cho ta, mà ta cũng sẽ không cưới nàng."
Dứt lời, Mộ Khinh Ca xoay người muốn đi.
Phục Thiên Long vội đuổi theo hỏi: "Ngươi từ từ đã, lời ngươi nói rốt cuộc có ý gì?"
Mộ Khinh Ca lười tốn miệng lưỡi với hắn, đi nhanh về gian nhà.
Phục Thiên Long hoang mang không thôi, vấn đề của Mộ Khinh Ca vẫn không ở trong đầu hắn tự hỏi.
Hắn cảm giác, hình như đây mới là trở ngại lớn nhất giữa hắn và Thủy Linh.
Nếu không làm được điều này, chỉ sợ dù không có Mộ Khinh Ca, giữa hắn và Thủy Linh sẽ bị con sông rộng lớn ngăn cách hai người càng xa.
Hai người một trước một sau đi về gian nhà trên cây.
Còn chưa tới đã nghênh đón huynh muội Vệ gia hoang mang rối loạn chạy ra, và năm người còn lại.
Mộ Khinh Ca nhận ra không khí có gì đó không đúng, ánh mắt nàng ngưng lại, vội đón lấy hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Vệ Quản Quản nôn nóng nói: "Thuỷ Linh bị người bắt đi rồi!"
"Cái gì? Ngươi nói cái gì!" Phục Thiên Long đuổi theo sau vừa vặn nghe thấy Vệ Quản Quản nói.
"Phục Thiên Long ngươi đã chạy đi đâu? Thủy Linh bị người bắt đi còn liều mạng gọi tên ngươi!" Vệ Kỳ xông tới, đánh một quyền vào ngực Phục Thiên Long.
Phục Thiên Long bị đánh liên tục lui về phía sau, căn bản không định đánh trả.
Trong đầu chỉ quanh quẩn hai câu nói của huynh muội Vệ gia.
Thủy Linh bị bắt đi rồi!
Lúc nàng bị bắt còn liều mạng gọi tên mình, mà mình lại không ở đây!
Phục Thiên Long phảng phất như bị sét đánh, ngay cả đứng cũng không vững.
Hắn xoay người muốn rời đi, lại bị Mộ Khinh Ca lắc mình ngăn cản.
"Ngươi tránh ra! Ta phải đi cứu Thuỷ Linh!" Ánh mắt Phục Thiên Long phiếm hồng.
Mộ Khinh Ca lạnh buốt nhìn hắn: "Ngươi định đi đâu cứu?"
Một câu, làm cho Phục Thiên Long không thể nhúc nhích.
Đúng vậy, hắn ngay cả ai bắt Thủy Linh đi cũng không biết, muốn đi đâu cứu?
Thấy Phục Thiên Long tạm thời bình tĩnh xuống, Mộ Khinh Ca mới hỏi những người khác: "Rốt cuộc chuyện là thế nào, cẩn thận nói ra.
Không được bỏ sót chi tiết gì."
Vệ Kỳ đứng ra nói: "Vốn dĩ chúng ta đều ở trong phòng mình, đột nhiên nghe thấy thanh âm Thủy Linh gọi Phục Thiên Long." Liếc mắt nhìn vẻ mặt thống khổ của Phục Thiên Long, Vệ Kỳ tiếp tục nói: "Thanh âm hoảng sợ và sợ hãi, chúng ta nghe thấy liền xông ra ngoài.
Nhưng vừa mới lao ra, đã thấy mấy tên hắc y nhân bắt Thủy Linh đi, chỉ để lại một câu."
"Nói cái gì?" Ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt loé, nhìn chằm chằm Vệ Kỳ.
Vệ Kỳ mím môi nói: "Bọn chúng nói nếu muốn cứu Thủy Linh thì phải để Phục Thiên Long một mình đi tới Đoạn Hồn Nhai trong Mê Mộng chi sâm."
"Đoạn Hồn Nhai? Nơi đó là cấm địa Dược tháp." Mộ Khinh Ca nhíu chặt mày.