Edit: Diệp Lưu Nhiên
Đoạn Hồn Nhai, nổi tiếng mọc đầy Đoạn Trường thảo.
Bị liệt vào danh sách cấm địa Dược tháp là vì chỗ đó khắp nơi đều có cỏ độc hoa độc mất mạng.
Các quản lý trong Dược tháp sợ học viên ăn nhầm, cũng lo sẽ có ai lấy cỏ độc hoa độc làm điều ác.
Cho nên mới bị liệt vào cấm địa.
Không được cho phép, bất kỳ học viên nào cũng không được đến gần.
Bóng đêm hơi trầm, ánh trăng mông lung.
Phục Thiên Long không có tâm tình ngắm cảnh đẹp, nôn nóng chạy tới gần Đoạn Hồn Nhai.
Vệ Kỳ âm thầm đi theo nhỏ giọng nói Mộ Khinh Ca: "Mộ Ca, chúng ta cứ theo sau như vậy sẽ bị phát hiện hại đến Thủy Linh không?"
"Yên tâm đi, đối phương không thần thông quảng đại như vậy." Mộ Khinh Ca nhàn nhạt nói.
Ở Dược tháp, người có thể trốn khỏi thần thức nàng không nhiều.
Nhưng kẻ hiềm nghi tìm Phục Thiên Long gây phiền toái tuyệt đối không liệt vào một trong đó!
Huống chi trước lúc bọn họ rời đi, nàng còn để lại hơi thở mình ở gian nhà.
Cho dù có người canh bên ngoài, cũng sẽ không phát hiện ra nàng rời đi.
Được Mộ Khinh Ca bảo đảm, nét mặt khẩn trương của Vệ Kỳ mới hơi thả lỏng: "Không biết Thủy Linh sao rồi." Hắn hơi lo lắng.
"Mục đích đối phương là Phục Thiên Long.
Hắn chưa xuất hiện, Thủy Linh vẫn an toàn." Phương diện này Mộ Khinh Ca rất có kinh nghiệm.
Kiếp trước không biết nàng đã giải cứu bao nhiêu người.
Trong đó có bình dân bá tánh, cũng có quý nhân quan lớn.
Cho nên về mặt tâm lý tội phạm, nàng nhiều ít có chút nắm chắc.
Chỉ là nàng có chút không xác định được là đối phương lợi dụng Thủy Linh dụ Phục Thiên Long tới, rốt cuộc là muốn trừng phạt hay có mục đích khác.
"Mộ Ca, phía trước chính là Đoạn Hồn Nhai." Vệ Kỳ nhắc nhở nói.
Mộ Khinh Ca thuận thế nhìn lại, chỉ thấy Phục Thiên Long đã đứng dưới đáy vực ngửa đầu nhìn lên đỉnh núi như miệng ưng.
Nơi đó bao trùm một màu đen, căn bản không nhìn ra được gì.
Nhưng mạc danh, Phục Thiên Long liếc mắt đã bám chặt vào thân ảnh Thủy Linh.
Hắn phẫn nộ hô tên Thủy Linh, bất chấp không màng nhảy tới vách đá.
Mượn lực ở vách đá nhảy lên đỉnh núi.
"Thủy Linh ở đâu?" Vệ Kỳ vội vàng hỏi.
Mộ Khinh Ca ngẩng đầu lên cũng nhìn đỉnh núi.
Hai mắt hơi nheo lại, thanh âm lạnh lùng đáp: "Bị treo trên đỉnh núi."
"Cái gì! Sao ta chả nhìn thấy gì cả vậy?" Vệ Kỳ giật mình trợn mắt, vẫn không nhìn ra là chỗ nào.
Mộ Khinh Ca mím môi.
Nếu không phải nàng đã dùng qua dược cải tạo gien, nàng cũng không nhìn thấy.
Vậy mà Phục Thiên Long liếc mắt đã nhìn thấy Thủy Linh, không thể không nói trong lòng hắn có Thủy Linh.
"Đi, chúng ta vòng qua từ phía sau." Mộ Khinh Ca nói Vệ Kỳ.
Lúc hai người đi đường vòng tới Đoạn Hồn Nhai, Phục Thiên Long đã vận dụng linh lực tự mình xông lên đỉnh núi.
Vừa lên tới nơi, hắn đã thấy thân ảnh Thủy Linh lung lay đơn bạc bị trói ngoài đỉnh núi.
Đôi tay nàng bị buộc chặt ở phiến đá nhô lên bên vách núi, cơ hồ tùy thời sẽ đứt rời.
Gió trên đỉnh núi thổi khiến nàng không ngừng lắc lư, yếu ớt thật giống như người giấy.
"Thủy Linh!" Trong lòng Phục Thiên Long đau xót, chạy tới phía Thủy Linh.
Nhưng lúc hắn muốn tới gần Thủy Linh, lại có ba đạo thanh quang chắn trước chân hắn đánh vào mặt đất, khiến mặt đất dưới chân hắn xuất hiện vết rách.
Phục Thiên Long mãnh liệt ngừng vọt thân thể tới trước, xoay người đề phòng nhìn chằm chằm màn đêm trước mặt.
"Lăn ra đây!" Phục Thiên Long giận dữ hét.
Trong gió đêm, một âm thanh kiêu ngạo đến cực điểm vang lên: "Ta khuyên ngươi không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Nếu không tiếp theo bị đánh nát sẽ là phiến đá kia."
"Phượng Vu Quy ngươi đã làm gì Thủy Linh!" Phục Thiên Long hô tên kẻ ẩn nấp.
Lúc tới, trong lòng hắn đã có suy đoán.
Bây giờ nghe thấy thanh âm này, hắn càng thêm xác định.
Quả nhiên một thân ảnh cao lớn chậm rãi đi ra khỏi bóng đêm, đúng là Phượng Vu Quy.
Phía sau hắn có ba tùy tùng đi theo, đều là mấy người kết giao với hắn lúc vào Dược tháp.
Giờ phút này ngoại trừ sắc mặt Phượng Vu Quy tàn nhẫn lăng lệ, ba người còn lại đều mang vẻ mặt trêu tức và trào phúng.
Giống như Phục Thiên Long ở trong mắt bọn chúng chỉ là món đồ chơi tiêu khiển.
"Ngươi yên tâm, hiện tại ta còn chưa làm gì nàng ta.
Đương nhiên cũng đừng cao hứng quá sớm, ta không cam đoan lát nữa sẽ có thể làm gì nàng ta đâu." Phượng Vu Quy cười lạnh.
Ba tên còn lại phối hợp lộ ra tiếng cười bỉ ổi.
Tiếng cười này hoàn toàn chọc giận Phục Thiên Long, thanh quang trong tay hắn nhàn nhạt hiện ra, tựa như tùy thời chuẩn bị ra tay.
Thực lực Phục Thiên Long vừa hiện, lập tức sắc mặt ba tên tùy tùng của Phượng Vu Quy ngưng lại, có chút khiếp đảm tới phía sau Phượng Vu Quy.
Bọn họ là Luyện đan sư, phần lớn đều sẽ tập trung vào luyện đan, đương nhiên tu luyện võ đạo sẽ yếu hơn.
Sợ là trước đó bọn chúng đều không đoán được Phục Thiên Long cư nhiên là cao thủ thanh cảnh.
Yên lặng nuốt nước miếng, ba người đều dựa vào Phượng Vu Quy bảo hộ.
Phượng Vu Quy châm biếm nhìn Phục Thiên Long, khinh thường nói: "Thế nào? Muốn động thủ với ta? Ngươi không sợ trong lúc đánh nhau, Thủy Linh cô nương không cẩn thận ngã xuống Đoạn Hồn Nhai đấy chứ?"
Phục Thiên Long ngẩn ra, lửa giận trong lòng bị Phượng Vu Quy áp chế.
Thanh quang trong tay dần dần ảm đạm xuống.
Giằng co một hồi, Phục Thiên Long mới cắn răng nặng nề nói: "Thả Thủy Linh ra, chuyện giữa ngươi và ta không liên quan đến muội ấy.
Để nàng rời đi, ta ở lại.
Muốn chém muốn gϊếŧ tùy ngươi!"
Trong mắt Phượng Vu Quy càng thêm trào phúng: "Phục Thiên Long, ngươi cho rằng bây giờ ngươi còn vốn liếng gì nói điều kiện với ta? Hiện tại ngươi phải suy xét trả lời vấn đề của ta.
Làm ta vừa lòng, nói không chừng ngươi và Thủy Linh cô nương còn có thể giữ được mạng nhỏ."
Con mắt Phục Thiên Long xuất hiện sát ý, nhưng không thể nhúc nhích nửa phần.
Chỉ bởi vì một Thủy Linh, đã khiến cho hắn không hề có sức phản kháng.
"Phục Thiên Long, khắp nơi đều là cỏ độc hoa độc.
Lúc chúng ta đi lên đã dùng qua đan dược giải độc.
Ngươi có dùng không thì ta không biết.
Nhưng ta biết, Thủy Linh cô nương không dùng.
Nơi này bị liệt vào cấm địa, cho nên ta cũng không biết người không hề có sức chống cự ngửi phải khí độc của cỏ độc hoa độc, sẽ biến thành cái gì." Vậy nên, thời gian cho ngươi suy nghĩ không nhiều đâu.
Nụ cười lạnh băng của Phượng Vu Quy xen lẫn âm ngoan ác liệt.
Những lời này cơ hồ làm Phục Thiên Long suy sụp không còn suy nghĩ phản kháng.
Ánh mắt hắn hoảng hốt, nét mặt nôn nóng thấy rõ.
"Phục Thiên Long, Tam điện hạ chúng ta kiên nhẫn nói chuyện với ngươi.
Ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn phối hợp, không nên nghĩ đến cái gì khác.
Ở chỗ này, ngươi cho rằng còn có ai cứu được ngươi sao?"
"Phục Thiên Long ngươi là tên ăn cây táo rào cây sung.
Tam điện hạ chúng ta tốt bụng giúp ngươi diệt trừ địch nhân, ngươi lại cắn ngược một cái."
"Kẻ như ngươi mà Tam điện hạ vẫn còn kiên nhẫn vô nghĩa với ngươi.
Đổi lại là chúng ta đã sớm trực tiếp đánh gϊếŧ rồi."
Ba tên tùy tùng, ngươi một lời ta một câu.
Đẩy Phượng Vu Quy lên địa vị 'anh hùng', rồi hạ thấp Phục Thiên Long thành tiểu nhân không rõ phải trái.
Phục Thiên Long tức đến khớp hàm đánh nhau, hắn phẫn nộ và hận ý nhìn về phía Phượng Vu Quy: "Ngươi quả nhiên là tới hưng sư vấn tội."
"Chẳng lẽ không nên sao?" Phượng Vu Quy nghiêng mắt nhìn, hừ lạnh.
Hắn nhìn về phía Phục Thiên Long, tràn ngập sát ý hỏi: "Ta hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi có cho Mộ Ca ăn viên đan kia không?"
Phục Thiên Long châm biếm chế nhạo nói: "Ngươi nói là Phá Linh đan?"
Ba chữ Phá Linh đan vừa nói ra, ánh mắt Phượng Vu Quy chợt loé, sát ý càng đậm: "Xem ra ngươi biết không ít." Công hiệu chi tiết của đan dược, sau khi xong việc hắn mới biết được từ chỗ Điêu Nguyên.
"Ăn hay không ăn, ngươi còn không rõ sao?" Phục Thiên Long châm biếm.
Ánh mắt Phượng Vu Quy trầm xuống, sát ý sắc bén như đao bắn ra: "Ngươi quả nhiên đủ gan! Dám chơi ta!"
Phục Thiên Long khinh thường nói: "Ngươi thật cho rằng ta sẽ làm bạn với loại tiểu nhân như ngươi?"
"Phục Thiên Long ngươi thật đúng là mạnh miệng!" Phượng Vu Quy nheo hai mắt lại, lạnh giọng cảnh cáo: "Ngươi đừng quên, người nào đó đang ở trong tay ta."
Lời vừa nói ra, Phục Thiên Long lập tức trầm mặc.
Ánh mắt nhìn Phượng Vu Quy tràn ngập hận ý lãnh lệ.
Bộ dạng của Phục Thiên Long khiến Phượng Vu Quy hơi chút đắc ý.
Hắn nở nụ cười dữ tợn: "Ngươi có biết không, tại ngươi, làm hại ta bị xấu mặt trước Điêu sư huynh? Ngươi có biết hành vi của ngươi, làm kế hoạch Điêu sư huynh thất bại.
Ngươi ở Dược tháp đắc tội Điêu sư huynh, còn nghĩ muốn lăn lộn sao?"
"Đừng nói chuyện giật gân ở đây.
Ngươi muốn thế nào, cứ việc ra tay đi.
Ta tiếp là được!" Phục Thiên Long kiên cường nói.
"Xương cốt thật cứng." Phượng Vu Quy châm chọc cười.
Ánh mắt hắn nhàn nhạt đảo qua vị trí Thủy Linh bị trói, nói Phục Thiên Long: "Ngươi muốn cứu Thủy Linh cũng rất đơn giản.
Chỉ cần ngươi quỳ dưới đất, dập đầu khấu đầu một trăm lần.
Đồng ý sau này nghe ta phân phó, chuyện lần này ta sẽ tạm thời bỏ qua cho ngươi."