Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi


Edit: Diệp Lưu Nhiên
Nàng không tự chủ giơ tay che mặt, lập tức cảm thấy mặt mình đỏ như gấc chín.
Loại cảm giác như bị phỏng nhanh chóng lan tràn toàn thân, làm cả người nàng như bàn ủi nung đỏ.
Nóng đến khó chịu, Mộ Khinh Ca đột nhiên ngồi dậy xuống giường.

Duỗi cổ hô: "Ấu Hà, Hoa Nguyệt chuẩn bị nước.

Gia muốn tắm nước lạnh!"
Cho dù nội tâm nàng không muốn tin tưởng, không muốn thừa nhận, nhưng không khỏi không nhận ra một sự thật...!Nàng cư nhiên bị một lão yêu nghìn năm tỏ tình rồi!
Sáng sớm tinh mơ đi tắm nước lạnh?
Tiểu tước gia muốn chơi gì thế?
Vẻ mặt Ấu Hà và Hoa Nguyệt mờ mịt mang thùng nước vào phòng Mộ Khinh Ca, đổ nước lạnh vào bồn tắm.
Rất nhanh, bồn tắm đã chứa đầy nước.
Trước khi Ấu Hà và Hoa Nguyệt lui ra ngoài, người trước nói: "Tiểu tước gia, bữa sáng hôm nay ngài muốn ăn gì không?"
Ngữ khí Mộ Khinh Ca hơi bực bội nói: "Gần đây gia có chút phát hoả.

Ngươi chỉ cần làm ít món có tính hạ hoả là được.

Đúng rồi, trà đổi thành trà hoa cúc đi!"
'Hôm nay Tiểu tước gia thật cổ quái!'
'Đúng vậy đúng vậy! Sao lại đột nhiên phát hoả chứ?'
Hai nha đầu yên lặng dùng ánh mắt giao lưu, lui ra ngoài.
Hai người rời đi, Mộ Khinh Ca chìm mình vào nước lạnh, mới cảm giác thân thể khô nóng hơi giảm bớt.
Tắm nước lạnh ước chừng một canh giờ.

Mộ Khinh Ca mới thần thanh khí sảng đi ra.
Đại sảnh, Ấu Hà đã sớm chuẩn bị bữa ăn hạ hoả trên bàn cho Mộ Khinh Ca.


Nhưng chỉ có Hoa Nguyệt bận rộn, Ấu Hà lại không thấy bóng dáng.
Mộ Khinh Ca ngồi xuống, bưng bát cháo lên uống một ngụm, hỏi: "Ấu Hà đâu?"
Hoa Nguyệt vừa chia thức ăn cho Mộ Khinh Ca, vừa trả lời: "Nàng đi hoàn thành nhiệm vụ Tiểu tước gia giao phó hôm qua."
Nhớ tới hôm qua nàng sai Ấu Hà đi điều tra thế lực quan hệ với Điêu Nguyên, Mộ Khinh Ca gật đầu, không hỏi nhiều.
Mãi cho đến buổi chiều khi Mộ Khinh Ca nghỉ trưa dậy, Ấu Hà mới phong trần mệt mỏi trở về.
Vào tiểu viện, Ấu Hà lập tức báo Mộ Khinh Ca tin tức tìm hiểu được: "Tiểu tước gia, đã tra rõ ràng.

Thế lực phục kích ngài đã bị huỷ diệt.

Nói vậy ngày ấy kẻ bị Tiểu tước gia gϊếŧ chết đều là toàn bộ tinh anh của bọn chúng.

Mà Điêu Nguyên ngoại trừ lui tới thế lực này, còn qua lại kết giao thân thiết với ba thế lực khác.

Ba thế lực này giữa đông đảo thế lực tương đối lợi hại.

Nghe nói cường giả dẫn đầu bọn chúng đều trên thanh cảnh.

Thậm chí có một thế lực có thủ lĩnh là lam cảnh sơ giai."
Mộ Khinh Ca híp hai mắt cẩn thận nghe, tình báo Ấu Hà tìm hiểu được làm nàng có chút kinh ngạc.
Nàng không thể tưởng được trong đám giặc cỏ, cư nhiên còn có cường giả lam cảnh.
Cao thủ như vậy phóng tới bất kì chỗ nào trong tam đẳng quốc đều có thể thành gia tộc, hoặc là dốc sức cho các thế lực lớn là chuyện bình thường.

Vậy mà lưu lạc làm giặc cỏ không khỏi quá đáng tiếc.
Đặc biệt lại còn là giặc cỏ giao hảo với Điêu Nguyên.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca lạnh lùng, sát ý lạnh lẽo.
"Ba đội ngũ cộng lại chừng ngàn người.


Trong đó lục cảnh trở lên trái phải ba trăm người, còn lại phần lớn đều là chanh cảnh và xích cảnh." Ấu Hà bổ sung nói.
Mộ Khinh Ca cười nghiền ngẫm.

Nàng thưởng thức nhẫn ban chỉ trong tay, phân phó Ấu Hà và Hoa Nguyệt: "Viết thư cho Mặc Dương, để hắn phái Long Nha Vệ cách gần Tang Chỉ thành tới đây.

Ta muốn một ngàn người này, một người không lưu." Điêu Nguyên không phải tự cho mình một tay che trời sao? Vậy nàng sẽ bẻ gãy tay bên ngoài của hắn trước!
Ấu Hà ngước mắt, ứng tiếng nói: "Vâng." Nhưng nàng có chút chần chờ: "Đối phương có lam cảnh sơ giai, chúng ta..." Thực lực mạnh nhất hiện giờ của Long Nha Vệ chính là Mặc Dương, cũng chỉ là thanh cảnh mà thôi.
"Đánh không lại thì dùng chỗ này." Mộ Khinh Ca chỉ chỉ đầu mình: "Có ích gì khi luôn bắt nạt kẻ yếu hơn mình? Vượt cấp khiêu chiến mới là biện pháp trưởng thành nhanh nhất."
Nhớ trước đây lúc nàng vẫn là hoàng cảnh, đã lấy mạng đổi mạng gϊếŧ Bắc Minh lão nhân tử cảnh.

Ở thời điểm lục cảnh, cũng vậy dùng thế đột kích không chuẩn bị đánh thương nặng người ngoại lai.

Bây giờ Long Nha Vệ chỉ đối mặt với một lam cảnh sơ giai mà thôi, càng không có lý do lùi bước.
Ấu Hà im lặng.
Mộ Khinh Ca lại nói: "Khoảng thời gian Long Nha Vệ tới đây, hai người các ngươi phụ trách sưu tập tình báo.

Tỉ lệ xác suất một nhiệm vụ hoàn thành, phần lớn thời điểm đều dựa vào tin tức có độ chuẩn xác."
"Vâng! Tiểu tước gia."
"Vâng! Tiểu tước gia."
Ấu Hà và Hoa Nguyệt lần lượt vâng dạ.
"Được rồi, các ngươi đi xuống làm việc của mình đi.

Không cần để ý ta." Mộ Khinh Ca phất phất tay, giọng nói có chút mỏi mệt.
Ăn xong, nàng còn muốn ngủ một giấc.
Cuối cùng Mộ Khinh Ca vẫn không ngủ được.

Nàng tiến vào không gian, tiếp tục nghiên cứu súng đạn.
Kết cấu súng không thành vấn đề, chủ yếu cần phải giải quyết viên đạn.

Nàng muốn dùng thú hạch thay thế viên đạn.

Nhưng muốn dùng thú hạch làm đạn thì có chút lãng phí.
"Nếu có thể chuyển hoá năng lượng trong thú hạch nén vào, phân số lần sử dụng thì tốt rồi.

Giống như súng laser ở thế giới kia, đều là dựa vào năng lượng.

Bổ sung một lần, lại có thể sử dụng thật lâu.

Còn phải tăng cường lực phá hoại lên mức lớn nhất lúc phóng năng lượng ra." Mộ Khinh Ca một tay nắm lấy một viên thú hạch, lẩm bẩm.
Ý tưởng thì có, nhưng cần phải chậm rãi hoàn thiện.

Hơn nữa phải thử nghiệm thực tiễn.

Mặt khác nếu là lợi dụng năng lượng thú hạch, vậy tài liệu tạo ra súng phải tốt hơn.

Bằng không mới dùng vài lần đã bị tạc nổ, bị thương đến mình thì không tốt.
"Về tài liệu có thể bảo Long Nha Vệ và Vạn Liệt quân sưu tập một ít.

Mặc khác cũng nên tìm ở chỗ Vạn Tượng lâu." Mộ Khinh Ca trầm ngâm, bỗng hô: "Manh Manh."
"Chủ nhân chủ nhân, người gọi Manh bảo bảo có chuyện gì thế?" Manh Manh nháy mắt xuất hiện trước mặt Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca hỏi: "Manh Manh, ở đây có tài liệu luyện khí tốt không?"
Manh Manh không hề nghĩ ngợi gật đầu: "Đương nhiên là có!"
Mộ Khinh Ca lập tức sáng mắt, cảm giác hạnh phúc tới quá đột nhiên.

Nhưng câu nói kế tiếp của Manh Manh, lại đánh nàng từ đám mây hạnh phúc xuống đáy vực hố cha nó.
"Nhưng Manh Manh không lấy ra được." Manh Manh bất đắc dĩ xoè tay thịt đô đô, loạng choạng đầu.
Mộ Khinh Ca chau mày: "Sao ngươi không lấy ra được? Những dược liệu đó không phải ngươi có tùy tiện lấy đấy sao?"
"Đó là vì dược liệu trồng ở bên ngoài, Manh Manh có thể lấy tới tay.


Nhưng những tài liệu luyện khí đó bị khoá trong điện.

Ta không vào được, đương nhiên không lấy được." Manh Manh giơ ngón tay nhỏ mập mạp ủy khuất nói.
"Ngươi không phải khí linh sao? Ở đây có chỗ nào không thể đi?" Mộ Khinh Ca vẫn không hiểu.
Ai ngờ, Manh Manh càng thêm ủy khuất.
Nàng bẹt miệng: "Bảo bảo là khí linh, nhưng năng lực bản thân cũng phải liên kết với thực lực chủ nhân!"
Ách!
Sắc mặt Mộ Khinh Ca hơi quẫn, xấu hổ ho nhẹ hai tiếng, nói: "Ý của ngươi là chỉ cần ta đột phá, ngươi sẽ mạnh hơn.

Có thể đi tới nhiều chỗ hơn?"
"Đúng vậy! Chủ nhân ngốc hết chỗ nói! Còn không mau đột phá tử cảnh.

Chờ ngài đột phá tử cảnh là có thể mở ra nhiều cửa điện hơn, bao gồm cả tài liệu luyện khí ngài muốn và võ kỹ nha!" Manh Manh ngạo kiều nói.
Kíƈɦ ŧɦíƈɦ! Quả thực chính là đang dụ hoặc, kíƈɦ ŧɦíƈɦ nàng!
Mộ Khinh Ca hít sâu một hơi, nghiêm túc bảo đảm với Manh Manh: "Yên tâm đi, ta sẽ nỗ lực tu luyện!"
...
Đi ra từ không gian, trời đã về đêm.
Mộ Khinh Ca nhìn quanh phòng một vòng, đột nhiên cảm thấy hiu quạnh.
Cởϊ áσ ngoài, nội tâm Mộ Khinh Ca đột nhiên dâng lên ý niệm: 'Tối nay hắn có đến nữa không?' chỉ là ý niệm này vừa dâng lên, đã bị nàng vứt ra khỏi đầu.
"Nhớ cái gì! Không tới mới tốt!" Mộ Khinh Ca mắng mình một câu.

Xoay người quay mặt vào tường, nhắm mắt lại cố gắng ngủ.
Đêm nay, nàng bị mất ngủ.
Cho nên ngày hôm sau nàng mang theo hai con mắt quầng thâm xuất hiện, doạ Ấu Hà và Hoa Nguyệt nhảy dựng.
"Tiểu tước gia, ngài không sao chứ?" Hoa Nguyệt quan tâm hỏi.
Ấu Hà cũng nói: "Tiểu tước gia, đêm qua không nghỉ ngơi tốt sao?"
Ai ngờ vừa nói lời này, Mộ Khinh Ca như bị dẫm phải đuôi, nhe răng nhếch miệng phản bác: "Ai nói gia ngủ không ngon? Gia ngủ ngon không biết trời trăng!"
"..." Ấu Hà ngây người.
"..." Hoa Nguyệt sửng sốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận