Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi


Edit: Diệp Lưu Nhiên
"Mộ Ca!" Chu Linh vừa xuất hiện, Vệ Quản Quản cũng đã nhìn thấy Mộ Khinh Ca.
Ánh mắt nàng bỗng sáng ngời.

Lập tức giống như hài tử tìm được mẫu thân, vẻ mặt ủy khuất.
Mộ Khinh Ca đảo qua Thương Tử Tô và Triệu Nam Tinh.

Chạm đến con ngươi tức giận của Thương Tử Tô, cảm giác mọi thứ đều im lặng.
Đi tới trước mặt huynh muội Vệ gia, Mộ Khinh Ca hỏi: "Sao các ngươi lại tới đây?" Lúc này nàng mới chú ý các đệ tử Dược tháp đứng xem xung quanh, đều có tư thái cùng chung kẻ địch.

Đương nhiên cũng có một phần là xem náo nhiệt.
"Mộ Ca huynh tới vừa lúc, ở đây có kẻ đùa bỡn Thương sư tỷ!" Vệ Quản Quản thở phì phì nói Mộ Khinh Ca.
Bên kia Chu Linh cũng chen tới đứng cạnh Thương Tử Tô hỏi: "Tử Tô, đã xảy ra chuyện gì?"
"Thì ra là Chu cô nương." Đột nhiên, một thanh âm cao ngạo truyền đến.
Chu Linh quay đầu nhìn nam nhân trung niên mặc phục sức khác, hơi kinh ngạc: "Ngươi quen ta?"
Nam nhân kia cười không rõ ý vị, đôi mắt dâm tà nhìn thẳng Thương Tử Tô.
Chu Linh âm thầm đánh giá hắn, lòng bỗng cả kinh, mím chặt môi nhìn về phía Thương Tử Tô.

Đôi mắt lộ ra đề phòng.
"Gã là ai?" Triệu Nam Tinh đứng bên cạnh hai nàng, âm thanh tức giận nói.

Hôm nay hắn bồi Thương Tử Tô tới nơi diễn ra ngày trao đổi, căn bản không mang thị vệ từ trong cung phái tới.

Nếu không sao đến lượt tên nam nhân này kiêu ngạo?
Chu Linh chỉ cảm thấy nụ cười cao ngạo của tên nam nhân mang theo âm lãnh.

Lo lắng càng sâu, muốn giải thích, lại không biết nên giải thích thế nào.

Trước mắt rời đi là tốt nhất.
Mà bên kia, Vệ Quản Quản và Vệ Kỳ đã mồm năm miệng cười kể hết sự tình ra.
Thật ra bọn họ cũng ngẫu nhiên nghe thấy có ngày trao đổi, nên rời tháp tới đây.

Gặp Thương Tử Tô và Triệu Nam Tinh đúng là trùng hợp.


Lại thấy có gã nam nhân dám đùa bỡn đệ nhất mỹ nhân Dược tháp trước công chúng, nhìn không được nên mới đứng ra.
"Hắn đùa bỡn Thương sư tỷ thế nào?" Mộ Khinh Ca nhướng mày.
Vệ Quản Quản nói: "Hắn cũng không tự soi gương xem lại bản thân đi, đức hạnh nỗi gì.

Thế mà còn muốn tới Dược tháp chúng ta cầu thân, lấy sư tỷ về làm áp trại phu nhân!"
Thì ra là thế.
Mộ Khinh Ca đứng trước mặt hai huynh muội, chậm rãi xoay người.

Nhìn tên gia hoả dám xuất khẩu cuồng ngôn.
Đứng ở địa bàn Dược tháp, dám làn càn đùa giỡn đệ tử Dược tháp nhân khí bảng.

Hoặc là vô tri ngu ngốc, hoặc là có người chống lưng.
Nàng ngược lại muốn nhìn, tên này thuộc loại nào?
Mới vừa xoay người, Mộ Khinh Ca nhìn thấy hình ảnh Chu Linh đang khuyên Thương Tử Tô rời đi.
Nàng không ngắt lời Chu Linh, mà nhìn gã nam nhân kia.
Tên nam nhân lớn lên trông bình thường, chỉ là khí thế có vẻ sắc bén.

Không phải là học viên có thể so sánh.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt loé.

Nhìn dáng vẻ của tên nam nhân này thực lực không thấp.

Có tu vi lợi hại thì không giống người ngu si, vậy khả năng lớn nhất là loại sau.
Nhưng ai sẽ chống lưng cho gã?
Sư phụ Thương Tử Tô là Lâu đại sư.

Lấy lực kêu gọi của Lâu đại sư, muốn tìm người gϊếŧ gã không phải việc khó.
Đã vậy mà còn dám khiêu khích, chỉ có thể thuyết minh rằng người sau lưng gã có năng lực tương đương với Lâu đại sư.

Thậm chí cao hơn một bậc.
Đáp án đã có rồi.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca lạnh lùng, nở nụ cười nghiền ngẫm.
"Tử Tô, ngươi nghe ta.


Chúng ta rời khỏi nơi này trước." Chu Linh nói khẽ với Thương Tử Tô.
Ánh mắt Thương Tử Tô nhẹ nhàng rơi vào người Chu Linh.

Vẻ mặt nàng so với trước lạnh hơn vài phần.

Sự bình tĩnh này giống như toà băng sơn chôn giấu một ngọn núi lửa, tùy thời sẽ bộc phát.
Nàng nhìn thấy sự nôn nóng trong mắt Chu Linh.

Đang muốn gật đầu, lại nghe thấy Triệu Nam Tinh nói: "Hắn vũ nhục Tử Tô như thế, sao có thể rời đi như vậy? Thanh danh của Tử Tô còn muốn hay không?"
Chu Linh vội la lên: "Hoàng tử điện hạ, mạng quan trọng hay là thanh danh quan trọng?"
Lời này vào tai Mộ Khinh Ca, thật ra nàng có mấy phần tán đồng.

Trước tính mạng quan trọng, thanh danh mặt mũi cái gì đều quăng đi hết!
"Chẳng lẽ hắn dám gϊếŧ chúng ta hay sao?" Nữ thần trong lòng bị nhục nhã, Triệu Nam Tinh đã sớm bay mất sự bình tĩnh vốn có không còn tăm hơi.
Thực tế, hắn thật sự không cho rằng đối phương sẽ xuống tay bọn họ.
Chu Linh bất đắc dĩ.
Đương nhiên là không dám gϊếŧ.

Nhưng đánh một trận, âm thầm động tay chân thì có gì khó? Người ta xuất hiện khiêu khích ở đây, rõ ràng không để tâm đến thân phận Triệu Nam Tinh và thế lực Dược tháp.
Bị buộc bất đắc dĩ, Chu Linh đành phải nói khẽ với Triệu Nam Tinh và Thương Tử Tô: "Hắn biết ta.

Nếu không ngoài ý muốn, hẳn là vị lam cảnh cao thủ có giao hảo với Điêu sư huynh."
Lời vừa nói ra, con ngươi Triệu Nam Tinh co rụt lại.

Thương Tử Tô cũng nhíu mày.
Cao thủ lam cảnh, là tồn tại đứng đầu tam đẳng quốc.
Giặc cỏ đông đảo quanh Tang Chỉ thành.

Thế lực hỗn độn, cũng có không ít tán tu ẩn nấp trong đó.

Bọn chúng không quy thuận triều đình, to gan lớn mật.


Thật đúng là chuyện gì cũng dám làm.
Huống chi nếu tên này có giao hảo với Điêu Nguyên.

Ẩn tình trong đó có thể nghĩ đến, bên Dược tháp chỉ sợ sẽ không truy cứu quá mức.
Xem ra thật đúng là phải nuốt trôi khẩu khí xuống.
Triệu Nam Tinh có chút không cam lòng.
Hắn tuy là hoàng tử Ngu quốc, nhưng tu vi mình chỉ là lục cảnh đỉnh.

Hộ vệ đa số là thanh cảnh, căn bản không thể chống cự cao thủ lam cảnh.
Thương Tử Tô thì càng đừng nói, một lòng chìm trong luyện đan.

Tu vi linh lực mới là lục cảnh sơ giai, mà chỉ vừa mới đột phá.
Nhìn đám đệ tử Dược tháp vây xem...
Một số là hoàng cảnh, lục cảnh.

Đại đa số đều là chanh cảnh.
Thực lực Chu Linh không khác Thương Tử Tô mấy.

Tính toán thực lực phe ta, cũng khó trách đối phương càn rỡ kiêu ngạo như vậy.
"Là Điêu Nguyên phái hắn tới sao?" Ngữ khí Triệu Nam Tinh lạnh hỏi.
Chu Linh khẽ lắc đầu: "Ta không biết."
Lúc này, gã nam nhân không kiên nhẫn nói: "Thương cô nương suy nghĩ thế nào? Nếu chưa suy nghĩ kỹ, không bằng tới sơn trại ta làm khách.

Ta có rất nhiều thời gian để cô nương chậm rãi suy nghĩ."
"Ha ha ha ha...!"
"Không sai.

Đi theo đại ca chúng ta, mỹ nhân sẽ không hối hận.

So với đi theo tên tiểu bạch kiểm bên cạnh ngươi thì tốt hơn nhiều."
"Công phu đại ca chúng ta rất tốt, sẽ hầu hạ đại mỹ nhân thoải mái dễ chịu.

Khiến ngươi sống mơ mơ màng màng, quên mất chỗ tốt của tiểu bạch kiểm."
"Chỉ sợ đến lúc đó, ngươi còn không nỡ bỏ đi đấy!"
Đám lâu la bên người gã nam nhân lên tiếng phụ hoạ.
Lời nói khó coi, Thương Tử Tô tức giận ngưng sát ý lạnh lẽo trong mắt.
"Các ngươi câm miệng!" Triệu Nam Tinh đứng trước mặt Thương Tử Tô, ưỡn ngực bảo vệ.

Trên cánh tay hắn lóng lánh lục mang.

"Lục cảnh?"
"Ha ha ha ha, chỉ là tiểu tử lục cảnh.

Cư nhiên dám làm càn trước mặt đại ca chúng ta!"
Đám lâu la trào phúng nói.
Triệu Nam Tinh tức giận, lục quang trên người càng loá mắt.
Một tên lâu la trong đó cười đủ rồi, vẻ mặt nịnh nọt nhìn gã nam nhân đang ngạo nghễ híp mắt: "Đại ca chúng ta là cao thủ lam cảnh tuyệt đỉnh.

Ngươi chỉ là lục cảnh nho nhỏ, còn không tiếp nổi một chiêu."
"Lam cảnh! Cư nhiên là lam cảnh!"
Đệ tử Dược tháp vây xem, bất kỳ là người ôm chí cùng chung kẻ địch hay là kẻ ôm tâm tư xem diễn, sau khi nghe lời tên lâu la nói thì đều đồng loạt biến sắc.

Lui lại mấy bước ra sau, như muốn phủi sạch quan hệ.
Đám người bọn hắn luyện đan thuật còn chưa đại thành, đương nhiên không biết lực kêu gọi của Luyện đan sư.

Bỗng nghe thấy cường giả lam cảnh, nội tâm dâng lên sợ hãi.
Không khí xung quanh biến đổi, khiến vẻ mặt gã nam nhân càng thêm ngạo nghễ.
Vẻ mặt kia làm Mộ Khinh Ca xem đến buồn cười.

Giống như kẻ này vất vả tu luyện đến cảnh giới kia chỉ vì muốn ra oai trước đám đông thôi vậy.
Mọi người lui ra phía sau, làm nổi bật những người ở giữa.
Ba người Mộ Khinh Ca đứng hơi xa chút, nhưng cũng ở trong đó.
Nam nhân khinh thường liếc mắt, nói Chu Linh: "Ở đây không có chuyện của Chu cô nương, không cần tranh vào vũng nước đục này."
Nụ cười kiều mị của Chu Linh tuy không sánh bằng Thương Tử Tô thanh lệ thoát tục.

Nhưng lại có vẻ phong tình, ung dung kiều mị như mẫu đơn nở rộ.

Xem đến ánh mắt gã nam nhân nhoáng lên.
Trong lòng khinh bỉ gã hạ lưu, Chu Linh nhẹ giọng nói: "Bây giờ thời gian không còn sớm, đích xác đã tới lúc về Dược tháp.

Ta muốn về cùng Tử Tô, không biết các hạ có thuận tiện không?" Nói xong, nàng kéo tay Thương Tử Tô lại.
Vệ Quản Quản nói thầm phía sau Mộ Khinh Ca: "Không nhìn ra Chu sư tỷ kia là người có tình nghĩa."
"Người không thể xem vẻ bề ngoài." Vệ Kỳ nói.
Lúc trước bọn họ thấy diện mạo Chu Linh kiều diễm, đối người đối việc đều thành thạo.

Lại còn là sư muội Điêu Nguyên, nên ấn tượng với nàng không tốt lắm.

Việc hôm nay làm cho bọn họ phải thay đổi cách nhìn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận