Edit: Diệp Lưu Nhiên
Đúng vậy, ông là đan sư cao cấp.
Tiểu tử thúi này cũng là đan sư cao cấp, hơn nữa tùy thời sắp thăng đến đan sư linh cấp.
Ông có thể dạy cái gì?
Tưởng tượng như vậy, Lâu Xuyên Bách tựa như quả bóng cao su xì hơi.
Thấy ông suy sụp, Mộ Khinh Ca cười nói: "Tuy chúng ta không thật sự thụ nghiệp, nhưng cũng tính là có danh phận thầy trò.
Đối với ngài và ta đều không có chỗ xấu."
Lâu Xuyên Bách chợt sáng mắt, trong lòng tính toán: 'Đúng vậy! Tiểu tử này tiền đồ vô lượng.
Sau này mình mang danh là sư phụ hắn, ra ngoài cũng có mặt mũi nha!'
"Khoản mua bán này có lời!" Lâu Xuyên Bách lập tức cười hớn hở, nói Mộ Khinh Ca: "Được! Đã vậy, ta đành cố thu ngươi làm đệ tử.
Nhưng mà ta cũng không chiếm tiện nghi ngươi.
Hôm nay ngươi cứu Tử Tô và Nam Tinh, vô luận bên Hoa Thương Truật hạ chiêu gì đều có ta chống đỡ, ngươi không cần lo lắng.
Còn có ta thiếu nợ nhân tình này, sau này ngươi cần gì cứ mở miệng, ta chắc chắn sẽ thực hiện lời hứa."
Mộ Khinh Ca cười nói: "Không cần đâu.
Nếu đã là đồng môn, ta ra tay không phải là đương nhiên sao?"
Lâu Xuyên Bách lại không thuận theo: "Việc nào ra việc đó.
Thời điểm ngươi giúp bọn chúng, còn không phải đệ tử ta."
Mộ Khinh Ca bất đắc dĩ.
Thật là cảm thấy có dạng sư phụ nào, thì sẽ có dạng đồ đệ đó.
Nói chuyện ổn thoả xong, Lâu Xuyên Bách nói ngày mai sẽ tuyên bố tin tức Mộ Khinh Ca được ông thu làm đệ tử.
Nàng có thể dọn ra khỏi nhà cây, tiến vào chỗ ở này.
Mộ Khinh Ca nói ra chuyện Phục Thiên Long.
Lâu Xuyên Bách suy nghĩ một chút, nói có thể chiếu cố mấy người Phục Thiên Long, Thủy Linh và huynh muội Vệ gia.
Không cần phải lo nghĩ, Mộ Khinh Ca tự nhiên sẽ không cự tuyệt đề nghị chuyển đến.
Lúc sau nàng lại hỏi: "Vậy danh ngạch hộ tống dược có bao nhiêu? Sẽ được phân phối thế nào?"
Lâu Xuyên Bách nói: "Nói thế này, danh ngạch có ba mươi cái, đều được phân chia cho các vị đại sư đan thuật Dược tháp.
Bởi gì Hoa Thương Truật đến từ tổng viện, nên môn hạ lão có tám danh ngạch.
Mà ta có sáu cái, còn lại đều là hai cái, ba cái.
Nhưng ngươi cũng thấy môn hạ ta thêm cả ngươi vào thì chỉ có bốn đệ tử, danh ngạch bị dư thừa biến thành bán qua tay.
Sau đó Hoa Thương Truật đề nghị, dứt khoát mỗi lần danh ngạch đều tuyển chọn qua thi đấu."
"Thi đấu thế nào?" Mộ Khinh Ca hỏi tiếp.
Lâu Xuyên Bách tiếp tục nói: "Mười cái tên đứng đầu nhân khí bảng làm người thủ chỗ.
Còn lại các đệ tử trong môn khác đều khiêu chiến lôi đài.
Đó là xa luân chiến, chiến đến cuối cùng.
Ba mươi người có thành tích tốt nhất chính là người hộ tống dược.
Năm nay cũng sắp tới ngày tuyển chọn.
Lấy bản lĩnh của ngươi thì dư sức ứng phó lôi đài, nhưng phải đề phòng tiểu nhân quấy phá."
Lâu Xuyên Bách nhắc nhở, Mộ Khinh Ca nghiêm túc nghe.
Tình huống thi đấu cụ thể, nàng không hỏi nhiều.
Dù sao tới lúc thi đấu là sẽ rõ.
"Ai, mỗi lần chọn ra tinh anh hộ tống dược, đều rất ít người trở về.
Đại đa số đều tự nguyện ở lại tổng viện." Nói xong, ông như có như không liếc nhìn Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca buồn cười trong lòng, không có đáp lại.
Hứng thú của nàng với tổng viện còn không bằng đầm lầy vô tận Nhung quốc.
Nơi đó cất giấu ấu hoả Hỗn Nguyên Thiên Cực diễm, mới là mục tiêu nàng đi chuyến này!
...
Nơi ở của Hoa Thương Truật có thể nói là vị trí phong cảnh đẹp nhất toàn bộ Dược tháp.
Nhưng phong cảnh duyên dáng ấy đều bị khói mù bao phủ.
Bên ngoài rõ ràng trời quang vạn dặm, nhưng đến gần vào trong lại cảm thấy lạnh lẽo thấu xương.
Lúc Chu Linh trở lại đây, chính là cảm giác này.
Tựa hồ khói mù bao phủ nơi đây đang đè ép lửa giận nào đó.
"Sư tỷ."
"Sư tỷ."
Đệ tử Dược tháp đi ngang qua đều thi lễ với Chu Linh.
Chu Linh gọi lại một người, hỏi: "Sư phụ và Điêu sư huynh đâu?"
Người nọ cúi đầu trả lời: "Điêu sư huynh bị sư phụ gọi vào phòng, vẫn còn chưa ra."
Chu Linh hơi trầm ngâm, nói với hắn: "Biết rồi, ngươi đi xuống trước đi."
Sau khi đối phương rời đi, Chu Linh đi tới chỗ ở sư phụ, lại có chút do dự.
Vô luận sư phụ và Điêu sư huynh đang nói chuyện gì, hiện tại không phải thời điểm nàng nên vào.
Xem ra muốn tìm hiểu tin tức, chỉ có thể hành sự tùy hoàn cảnh.
Chu Linh hạ quyết định, xoay người rời đi.
Nhưng chưa đi xa, mà là đứng chờ ở chỗ tối.
Trong phòng Hoa Thương Truật, Điêu Nguyên bị phạt quỳ trên mặt đất.
Hoa Thương Truật đưa lưng về phía hắn, khí thế lãnh lệ: "Ngươi quá làm cho ta thất vọng! Cư nhiên phái Lý Thừa Phong đi làm chuyện ngu xuẩn như thế!"
Đôi mắt âm trầm Điêu Nguyên loé lên tia ác độc, thanh âm âm lãnh: "Đệ tử phái hắn gây phiền toái cho môn hạ Lâu Xuyên Bách, không nghĩ tới hắn thế mà có gan chó như vậy." Đáng giận nhất là, làm thì làm cho gọn gàng xinh đẹp đi.
Nhưng cố tình còn bị ăn mệt, mất mặt xấu hổ không ngừng, làm liên luỵ hắn.
"Được rồi.
Ngươi cho rằng ngươi làm gì sau lưng là ta không biết? Bây giờ ngươi có công phu đối phó cái này đối phó cái kia.
Còn không bằng dành nhiều tâm tư vào luyện đan chuẩn bị cho lôi đài thi đấu tháng sau, thay ta vẻ vang, áp chế nhuệ khí Lâu Xuyên Bách!" Hoa Thương Truật không kiên nhẫn nói.
Nếu không phải đây là tên đồ đệ duy nhất xuất thủ được, lão đã sớm gϊếŧ rồi.
"Vâng, sư phụ." Điêu Nguyên lên tiếng, trong mắt khó nén âm độc.
Trầm mặc một hồi, Điêu Nguyên nói: "Đệ tử tra ra được Mộ Ca sau khi về Dược tháp đã đi tìm Lâu Xuyên Bách.
Không biết bọn họ hội đàm cái gì, Mộ Ca đã đầu phục môn hạ Lâu Xuyên Bách hay chưa."
Nghe tin này, Hoa Thương Truật đột nhiên xoay người.
Vẻ mặt âm trầm nhìn Điêu Nguyên, trong mắt lập loè tính kế lạnh băng.
Lát sau mới nói: "Ngươi đi tìm hiểu rõ ràng.
Nếu không thể cho ta sở dụng, thì Lâu Xuyên Bách cũng đừng mong được."
"Đã hiểu, sư phụ." Trong mắt Điêu Nguyên hiện lên một tia tính toán đắc ý.
"Lui ra đi." Hoa Thương Truật không kiên nhẫn phất phất tay.
Điêu Nguyên nghe lời lui xuống.
Chu Linh đứng đợi ngoài cửa, thấy Điêu Nguyên đi ra.
Nghĩ nghĩ, nàng cũng đi ra ngoài, giả vờ như lơ đãng gặp được.
"Điêu sư huynh." Chu Linh cười khanh khách chào hỏi.
Ánh mắt Điêu Nguyên âm trầm nhìn nàng, cười lạnh: "Thì ra là Chu sư muội! Gần đây bên ngoài gió to, sư muội vẫn nên ngoan ngoãn ở lại trong Dược tháp đi.
Không cần ra ngoài giao lưu với một số kẻ vô nghĩa."
"Đa tạ sư huynh nhắc nhở.
Sư huynh đây là muốn đi đâu?" Chu Linh cười tươi như hoa ứng đối.
Điêu Nguyên câu môi cười tà, ánh mắt âm trầm: "Tự nhiên là đi làm chuyện sư phụ giao phó." Dứt lời, hắn phất tay áo rời đi.
Thấy hắn đã đi khuất bóng, Chu Linh chậm rãi thu liễm nụ cười.
Trong lòng suy nghĩ ẩn ý câu nói của Điêu Nguyên.
"Xem ra Dược tháp sắp không yên bình rồi." Giây lát, Chu Linh mới ngưng trọng thì thầm.
...
Mộ Khinh Ca ra khỏi chỗ ở Lâu Xuyên Bách đi về nhà cây.
Nếu muốn dọn đi, đương nhiên muốn đóng góp thu dọn một phen.
Nàng phải rời khỏi, huynh muội Vệ gia rất không muốn.
Nhưng cũng biết đây là cơ hội khó có, cho nên dù không muốn, bọn họ cũng không cản trở.
Lúc sắp đi, Mộ Khinh Ca có gặp Phục Thiên Long.
Cụ thể nói cái gì thì không ai biết.
Chỉ là trước đó, nàng lại dặn dò huynh muội Vệ gia luyện tập đan thuật thật tốt.
Sau đó mới cùng Triệu Nam Tinh đi đón nàng trở về chỗ ở Lâu Xuyên Bách.
Lần nữa trở lại, nàng không nhìn thấy Thương Tử Tô.
Chỉ thấy bên ngoài căn nhà đã thu xếp tốt cho nàng, có Mai Tử Trọng bạch y phiêu phiêu đứng ở đó.
"Mộ sư đệ, đệ chung quy cũng thành sư đệ ta." Mai Tử Trọng cười thanh thiển.
Mộ Khinh Ca hơi mỉm cười, hô một tiếng: "Sư huynh."
Mai Tử Trọng nhẹ gật đầu, nói nàng: "Hôm nay chuyện phát sinh ngoài tháp, Nam Tinh đã nói cho ta biết.
Đa tạ."
"Sư huynh hà tất khách khí." Mộ Khinh Ca không để tâm nói.
Mai Tử Trọng lại nghiêm túc: "Tóm lại phần ân tình này, ta và sư phụ sẽ ghi tạc trong lòng.
Đệ ở lại đây có việc gì cứ tìm ta.
Nếu ta không ở đây thì tìm Nam Tinh."
"Được, làm phiền sư huynh." Mộ Khinh Ca gật đầu.
Đêm nay là đêm đầu tiên nàng vào môn hạ Lâu Xuyên Bách.
Đêm, coi như yên bình.
Ngày thứ hai, Mộ Khinh Ca tỉnh lại từ tu luyện, đã tới buổi trưa.
Nàng vừa ra khỏi cửa, đã thấy Lâu Xuyên Bách lo lắng sốt ruột từ bên ngoài về.
Giống như có tâm sự gì.
"Sư phụ."
"Sư phụ."
Mộ Khinh Ca đi tới, nhìn thấy Mai Tử Trọng và Triệu Nam Tinh.
Bao gồm cả Thương Tử Tô đều đi ra vây quanh Lâu Xuyên Bách.
Lâu Xuyên Bách thất thần gật đầu.
Thấy Mộ Khinh Ca đi tới chỗ mình, mới đột nhiên bừng tỉnh: "Hôm nay ta tuyên bố Mộ Ca là đệ tử ta, Hoa viện trưởng lại rất bình tĩnh.
Sau đó lại tuyên bố một cái nhiệm vụ thí luyện, ta luôn cảm thấy có chút kì quặc."
"Nhiệm vụ thí luyện gì vậy?" Triệu Nam Tinh hỏi.