Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Edit: Diệp Lưu Nhiên

_____________________

Từ núi rừng trở về đã hai ngày.

Hai ngày này, Mộ Khinh Ca không tiến hành tu luyện, mà cẩn thận tìm hiểu phần ký ức mình có được.

Luyện Đan Sư, đây là chức nghiệp khiến người tôn kính muốn hướng tới.

Bởi vì, yêu cầu có thể trở thành Luyện Đan sư quá cao, nói là ngàn dặm mới tìm được một người cũng không quá. Mà trên lĩnh vực này, người có thể trở thành cấp bậc đại sư, tông sư càng hiếm hoi.

Hơn nữa, có thể trở thành Luyện Đan sư, đồng nghĩa với sở hữu và thành lập một quan hệ cường đại.

Đối với vô số cường giả mà nói, kết bạn một Luyện Đan sư, có lẽ có thể từ chỗ hắn đổi lấy một đan dược bảo mệnh, hay là đan dược phá giai, kia đều là nghìn vàng khó cầu.

Nếu là muốn Luyện Đan sư thiếu mình một ân tình, càng là chuyện bọn hắn cầu còn không được.

Theo Mộ Khinh Ca biết, tại Tần quốc, tổng số Luyện Đan sư, chỉ sợ là đếm trên đầu ngón tay. Hơn nữa cấp bậc đều không phải đặc biệt cao.

Ngày đó, Mộ Hùng lấy ra đan dược kia bảo vệ tính mạng của nàng, cũng không phải là do Luyện Đan sư Tần quốc luyện chế ra. Viên đan dược kia, là khi Mộ Hùng còn trẻ, ngẫu nhiên cứu một người, là quà đáp lễ của người nọ. Tuy rằng Mộ Hùng lúc ấy không hỏi, nhưng cũng nhìn ra được người nọ là Luyện Đan sư cấp bậc rất cao.


Chỉ là, Mộ Hùng cũng có kiêu ngạo của mình. Ông khinh thường hiệp ân, nếu như đối phương không muốn nói ra thân phận chân thật, ông cũng lười truy vấn. Như đối phương mong muốn, cầm đan dược rời đi.

Đan dược kia cũng được ông trân quý cả đời, cuối cùng dùng trên người Mộ Khinh Ca.

Mà bây giờ, Mộ Khinh Ca lại nhận được phần truyền thừa từ Đan Thần. Nàng không biết sự tồn tại của Đan Thần tại Luyện Đan sư là cái dạng gì, nhưng có thể xác định, là tuyệt đối trâu bò.

Nếu không, có mấy lá gan dám xưng thần?

Hơn nữa phần truyền thừa kia, lượng thông tin to lớn, khiến cho nàng sửa sang lại hai ngày hai đêm vẫn chưa chỉnh lý xong, thậm chí chỉ sửa sang lại không đến một phần mười.

Hoàn hảo, những mẫu dược vật cùng công dụng đều in trong đầu Mộ Khinh Ca, nếu không, để thuộc hết mấy trăm vạn dược liệu này, sẽ phải lấy nửa cái mạng của nàng.

Đan thần truyền thừa, khắc vào bên trong tâm trí của nàng. Mà bây giờ, nàng cần phải làm là sửa sang lại, lý giải, đem đạo lý thông hiểu.

"Ai~! Hoa Nguyệt! Hoa Nguyệt!" Mộ Khinh Ca day day huyệt thái dương hơi trướng, la lớn.

Vừa dứt lời, liền nhìn thấy một bóng dáng hồng nhạt, như hồ điệp nhẹ nhàng bay đến. Rất nhanh, khuôn mặt nhỏ nhắn kiều mị của Hoa Nguyệt, liền xuất hiện trong tầm mắt Mộ Khinh Ca.

"Tiểu tước gia, Hoa Nguyệt đã tới. Ngài có cái gì phân phó?" Hoa Nguyệt cúi đầu nhìn về phía hồng y thiếu niên đang nằm trên ghế trong nội viện, mị nhãn như tơ, lại không mang theo nửa điểm lỗ mãng.

Mộ Khinh Ca lười biếng nâng mí mắt, cả người như sụn xương nói: "Bổn tước gia vai đau, đầu đau."

Hoa Nguyệt "phốc xuy" cười cười, vòng eo vừa động, liền đi tới sau lưng Mộ Khinh Ca. Hai tay tự nhiên dừng trên đầu nàng, nhẹ nhàng ấn lên.

Mộ Khinh Ca nhắm hai mắt hưởng thụ: "Ấu Hà đâu?"

"Ấu Hà đi chuẩn bị thức ăn cho tiểu tước gia." Hoa Nguyệt một bên xoa bóp cho Mộ Khinh Ca, một bên ôn nhu trả lời.

Mộ Khinh Ca trong mũi nhẹ "ừm" một tiếng, liền không nói thêm gì nữa, giống như đã ngủ say.

Trong Trì Vân uyển, hương hoa bốn phía.

Hoa dâm bụt trong viện, lay động theo gió, cánh hoa hồng nhạt, theo gió quanh quẩn trên không trung, chậm rãi rơi. Hoa rụng đầy trời, một hồng y thiếu niên lười biếng ngủ yên trên xích đu, sau lưng, nha hoàn dung mạo xinh đẹp, tinh tế xoa vai cho hắn.

Thời điểm Tần Diệc Dao theo Mộ Liên Dung tiến vào, nhìn thấy chính là một màn này.

Trong nội viện một đoàn liệt diễm lửa đỏ, dường như đem bầu trời nắng gắt so sánh. Trên ngũ quan tuyệt mỹ còn có chút ngây ngô thiếu niên, lại mang theo một loại lạnh nhạt khó nói nên lời. Đặc biệt là khóe miệng hắn nhẹ câu lên một đường vòng cung, phảng phất cuồng vọng không đem tất cả mọi thứ trong thiên hạ để vào mắt.


Có lẽ bức tranh này quá đẹp, làm cho Tần Diệc Dao trong khoảng thời gian ngắn bị lạc trong đó, quên mất ý đồ đến.

Cùng nàng tiến vào Mộ Liên Dung đồng dạng cũng bị hình ảnh trước mắt, chấn động một chút. Trong lòng chửi thầm: Tiểu tử thúi lớn lên quá yêu nghiệt. Thêm mấy năm nữa, không biết muốn gây tai họa bao nhiêu cô nương.

Chờ nàng phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện Trường Nhạc công chúa bên người, cháu dâu chưa qua cửa của Mộ gia, lúc này cũng sững sờ tại chỗ.

Trong lòng Mộ Liên Dung không khỏi dâng lên tự hào, cảm giác chất nhi nhà mình thật sự là tuyệt vời!

"Khụ khụ, công chúa?" Khóe miệng Mộ Liên Dung không khỏi câu lên nụ cười sung sướng, đánh thức Tần Diệc Dao đang thất thần.

Suy nghĩ Tần Diệc Dao bị kéo về, nhìn ánh mắt dò xét của Mộ Liên Dung mang theo mập mờ, gương mặt trắng nõn trong sáng không khỏi đỏ lên. Nhưng nháy mắt liền khôi phục bình thường, bộ dáng bình tĩnh mà cao ngạo trước sau như một.

Thấy Trường Nhạc công chúa khôi phục như thường, Mộ Liên Dung cũng không tiếp tục trêu ghẹo.

Mà là bước về phía Mộ Khinh Ca, không hề có chút tự giác nhiễu người trong mộng: "Tiểu tử thúi, ban ngày ban mặt ở đây lười biếng ngủ. Mau tỉnh lại, nhìn xem là ai tới thăm ngươi."

Lời này, nói có vài phần ái muội.

Khiến ánh mắt Tần Diệc Dao biến đổi, nhưng cuối cùng vẫn hóa thành điềm tĩnh.

Nàng không ngừng ở trong lòng đối với chính mình nói, hôm nay bản thân tới Mộ phủ, bất quá là phụng ý chỉ của hoàng tổ mẫu, tới truyền tin mà thôi.

Mộng đẹp bị người quấy nhiễu, Mộ Khinh Ca có chút không vui chậm rãi trợn mắt.

Chờ nàng mở hai mắt, bộ dáng Mộ Liên Dung cười khanh khách chiếu vào đáy mắt thanh lạnh của nàng. Người sau bị nàng liếc mắt một cái, sửng sốt. Đôi mắt thanh lãnh thấu triệt, đâu giống như là bộ dạng mới tỉnh ngủ?

"Cô cô." Mộ Khinh Ca đứng dậy, đối với Mộ Liên Dung đạm mạc cười. 


Lúc này, nàng mới lướt qua đầu vai Mộ Liên Dung, nhìn đến bóng dáng đứng ở bên cạnh cửa sân.

Quý khí hoàng thất bẩm sinh, tuổi không lớn, lại mang theo dung mạo diễm tuyệt, một bộ lam y phụ trợ cho nàng càng thêm cô lãnh.

Ánh mắt lóe lóe, Mộ Khinh Ca lơ đãng mở miệng: "Công chúa cũng tới."

Thân mình Mộ Liên Dung tránh ra, để cho hai người trẻ tuổi nói chuyện với nhau.

Nếu Mộ Khinh Ca đã phát hiện ra mình, Tần Diệc Dao cũng không có làm ra vẻ, trực tiếp mở miệng nói: "Hoàng tổ mẫu phái ta đến đây mời ngươi tham gia cung yến đêm nay."

Cung yến? Vì cái gì muốn nàng tham gia? Mộ Khinh Ca không rõ nguyên do nhìn về phía Mộ Liên Dung.

Mộ Liên Dung lập tức hiểu nghi hoặc trong lòng nàng, liền cười nói: "Ta và gia gia ngươi cũng sẽ đi."

Nếu như thế, vì sao còn muốn Trường Nhạc công chúa tự mình đi một chuyến đến đây? Ánh mắt Mộ Khinh Ca dừng trên người Tần Diệc Dao, đột nhiên hiểu rõ dụng ý của Thái Hậu lão nhân gia.

Xem ra, vị lão thái thái này, không lúc nào là không vì bọn họ tạo cơ hội bồi dưỡng cảm tình a!

Chẳng qua...

Tóm lại, tâm tư của lão thái thái này chỉ sợ là sẽ rơi vào khoảng không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận