Edit: Diệp Lưu Nhiên
***
Tiếng xiềng xích vang lên dưới thành lâu, mấy trăm người mặc y phục tù nhân.
Tay chân bị còng xích, chậm rãi xuất hiện.
Đi đằng trước là Mộ Hùng và Mộ Liên Dung.
Sau bọn họ là một tên mập như quả cầu hình thể mượt mà.
Hắn vừa ra, miệng đã huyên náo kêu la: "Tần Cẩn Dương ngươi là đồ hôn quân! Đổi trắng thay đen, lạm sát trung thần! Ngươi chờ đi, lão đại nhà ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
"Câm miệng!" Lính cai ngục bên cạnh bỗng quất xuống một roi.
Dây roi gắn đầy gai ngược, mỗi lần quất đều rách nát da thịt, máu chảy đầm đìa.
Đau đớn trên lưng làm Thiệu mập hít sâu một hơi.
Vẻ mặt hắn vẫn ngạo nghễ nhướng mày như cũ: "Sao? Chột dạ? Không dám để tiểu gia tiếp tục nói?"
"Việt Trạch, con nói ít một câu đi." Ba Thiệu đi sau Thiệu mập nói một câu, rũ mắt xuống.
Thiệu mập xoay người nhìn phụ thân.
Phụ thân trong một đêm già nua, làm hắn nghẹn ngào, cố nén không cam lòng xuống.
Lần này là hắn liên lụy toàn bộ Thiệu gia, liên lụy phụ thân.
Hắn có thể vì Mộ Khinh Ca vượt lửa qua sông.
Nhưng liên lụy người nhà, lại làm hắn thẹn trong lòng.
"Tiểu mập mạp, ngươi không sao chứ?" Mộ Liên Dung nhẹ giọng hỏi.
Thiệu mập quay đầu nhìn, thấy ánh mắt quan tâm của Mộ Hùng và Mộ Liên Dung.
Nhìn hai người tiều tụy, Thiệu mập cắn chặt răng, lắc đầu.
"Mộ gia gia, Dung cô cô, các người đừng lo lắng.
Lão đại sẽ đến cứu chúng ta." Thiệu mập an ủi nói.
Mộ Hùng lại thở dài: "Ta hy vọng nó không tới." Linh lực ông bị cái tên gọi là Nhạc Thiên phong ấn, ông biết đối phương không dễ chọc.
Mộ Liên Dung khẽ cắn môi, nói với Mộ Hùng: "Cha, Khinh Ca cát nhân thiên tướng, sẽ không sao.
Chỉ cần Khinh Ca không có việc gì, Mộ gia chúng ta sẽ không bị đứt đoạn."
Mộ Hùng cảm thán gật đầu, lại áy náy nhìn phụ thân Thiệu mập: "Thiệu lão đệ, liên lụy ngươi.
Mộ gia ta xin lỗi Thiệu gia các ngươi."
Ba Thiệu lắc đầu cười nói: "Lão tướng quân, người chết có nhẹ tựa lông hồng, có nặng tựa thái sơn.
Mộ gia bị oan uổng như thế, Thiệu gia ta có thể lấy trong sạch giữ chính danh Mộ gia, chết cũng giá trị!"
Mộ Hùng cười chua xót, câu nói của ba Thiệu làm dâng lên cảm khái vô hạn trong lòng ông.
Ba Thiệu chậm rãi thu nụ cười, ngữ khí trầm trọng nói: "Lão tướng quân, so với những người bị chết bất đắc kỳ tử vì bất bình thay Mộ gia, Thiệu gia ta hôm nay có thể chỉnh chỉnh tề tề đi theo lão tướng quân, đã là cực kỳ may mắn."
Nội tâm Mộ Hùng đau xót, ngửa đầu thở dài.
Mấy trăm người chậm rãi đi lên hình đài.
Bọn họ đầu tiên là đứng đối mặt tường thành, đối với quân chủ từng nguyện trung thành, giờ đây bọn họ lại không muốn quỳ xuống.
Trong những người này có huyết mạch Mộ gia và Thiệu gia, còn có gia nhân.
Vô luận tội danh, phàm là người của hai toà phủ đệ này đều bị bắt lấy, áp lên hình đài.
Hình đài chứa không nổi, đều nhất nhất đứng chung quanh hình đài.
Trên tường thành, một mảnh im lặng.
Trước đó đội thân vệ Mộ phủ đã bị Mộ Hùng giải tán, bây giờ đều ẩn trong đám người, tùy thời mà động.
Nhưng mà bố trí trước mắt đã vượt xa bọn họ đoán trước, huống chi ngay đến lão công gia còn không đối phó được ba người kia toạ trấn?
Giờ phút này bọn họ nhìn thấy Mộ Hùng và Mộ Liên Dung chịu nhục, trong lòng đều phẫn hận không thôi.
Trong bá tánh, người tới đây đều biết, tội danh Mộ gia cái gì, hành hình trước mặt mọi người cái gì, đều là thủ đoạn kích Mộ Khinh Ca xuất hiện.
Thiệu gia sở dĩ không có người chết bất đắc kỳ tử, cũng là vì Thiệu mập có giao tình với Mộ Khinh Ca.
Làm Tần Cẩn Dương cảm thấy có thêm Thiệu gia vào, sẽ tăng khả năng Mộ Khinh Ca xuất hiện.
Trong lòng hắn bây giờ rất kích động.
Hận không thể cho Mộ Khinh Ca lập tức xuất hiện, sau đó là bị ba vị Nhạc đại nhân đánh gϊếŧ.
Cứ như vậy, Tần quốc không còn Mộ gia.
Hoàng thất Tần quốc đã hoàn toàn thoát ra khỏi bóng ma Mộ gia!
Hắn làm tất cả đều là vì Tần quốc, vì hoàng thất Tần.
Tại sao hoàng huynh không hiểu cho hắn?
Tần Cẩn Dương quay đầu nhìn Tần Cẩn Thần vẫn bình tĩnh như cũ, không hề gợn sóng.
Tần Cẩn Dương ném một ánh mắt ám chỉ cho tướng quân thống lĩnh ngự lâm quân bên cạnh.
Khuôn mặt người sau xuất hiện tia giãy giụa.
Cuối cùng vẫn dưới cái nhìn chăm chú của Tần Cẩn Dương, đành đi lên trước nói với bá tánh trong thành: "Mộ gia tự đại công cao, không để Hoàng đế đương triều vào mắt.
Vọng tưởng nhiễu loạn triều cương, hiệp thiên tử lấy lệnh thiên hạ, tội đáng tru di! Hiện giờ Mộ Hùng, Mộ Liên Dung đã bị bắt, chỉ còn Mộ Khinh Ca đang lẩn trốn.
Ngô hoàng hạ lệnh, bãi bỏ tước vị Mộ Khinh Ca, tróc nã toàn quốc!"
"Mộ lão công gia sao có thể làm ra chuyện này?"
"Đúng vậy đúng vậy! Nếu không có Mộ Tiểu tước gia, Tần quốc chúng ta sớm đã bị đại quân Đồ quốc chiếm lĩnh, làm sao có thái bình bây giờ?"
"Chúng ta không tin!"
"Chúng ta không tin!"
"Chúng ta không tin!"
"Lấy chứng cứ ra đây, không thể oan uổng người tốt! Càng không thể vũ nhục anh hùng trong lòng chúng ta!"
"Đúng! Lấy chứng cứ ra! Lấy chứng cứ ra!"
"Chứng cứ! Chứng cứ!"
"Chứng cứ!"
"Chứng cứ! Chứng cứ!"
Dân chúng căn bản không tin lý do của hoàng thất.
Ngược lại nghĩa vô phản cố đứng về phía Mộ gia, lên tiếng ủng hộ.
Mộ Liên Dung cảm động nhìn mọi chuyện.
Cuối cùng nhìn phụ thân, thấy ông lão lệ tung hoành, an ủi nói: "Phụ thân, cho dù hôm nay chúng ta chết, cũng có những bá tánh tin tưởng Mộ gia chúng ta trong sạch."
Mộ Hùng liên tục gật đầu.
Tình cảm chân thành của mảnh đất này, bá tánh tin tưởng ông, làm nghẹn khuất trong lòng ông được phóng thích.
Phản ứng dân chúng dưới thành lâu, làm mặt Tần Cẩn Dương phát xanh.
Mà Tần Cẩn Thần thì bình thản, như sớm đã đoán trước có một màn này.
"Nhạc đại nhân!" Tần Cẩn Dương nhìn về phía Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên không vội không chậm nhìn đại hán tục tằng, gật đầu với gã.
Người sau lập tức đứng dậy nhảy lên không trung, tùy tay quẹt qua một trảo về phía bá tánh.
Lập tức có bảy tám người bị hút lên không trung, kinh hô vung loạn hai chân.
Đại hán tục tằng vẫn chưa bỏ qua, mà đột nhiên nắm một cái.
Bảy tám người lập tức nổ mạnh, hoá thành mưa máu rơi xuống.
Người dưới đất sợ tới mức nhao nhao ôm đầu né tránh.
Chuyện xảy ra chỉ nháy mắt, nhanh đến người ta không kịp phản ứng.
Đại hán tục tằng trở xuống tường thành, khinh miệt nhìn thoáng qua sắc mặt ngự lâm quân tái nhợt, hừ lạnh với bá tánh: "Muốn chứng cứ? Đây là chứng cứ."
Thủ đoạn tàn nhẫn làm trong lòng dân chúng giận mà không dám nói gì.
Hốc mắt Mộ Hùng như muốn nứt ra nhìn mưa máu trong đám người, nói với bá tánh: "Chư vị trở về đi! Việc hôm nay, có kẻ nham hiểm muốn diệt Mộ gia ta.
Muốn gán tội thì cần gì lí do, mọi người đều về đi.
Không cần vì Mộ gia ta mà uổng phí tính mạng."
Trong bá tánh, dòng người chen chúc xô đẩy.
Trong đó có vài phụ nhân và trẻ nhỏ bởi lời Mộ Hùng mà muốn rời đi.
Nhưng ngự lâm quân xung quanh lại cản đường, ngăn bá tánh rời khỏi.
Một màn này làm cho cha con Mộ Hùng, và người liên can đến Thiệu gia nhìn thấy đều tức giận khó kìm!
Mộ Hùng xoay người nhìn về phía thành lâu, hô: "Các ngươi muốn mạng Mộ gia ta, có liên quan gì đến dân chúng? Thả họ đi đi!"
Rất nhiều bá tánh vốn không muốn rời đi, nhưng tình huống hiện giờ làm họ tức giận hô lên: "Thả lão công gia, để chúng ta đi!"
Nhạc Thiên nhìn về phía Tần Cẩn Dương, ý tứ trong mắt đã rất rõ ràng.
Sắc mặt Tần Cẩn Dương có chút tái nhợt.
Nhạc Thiên muốn hắn nói, hắn thật sự không dám nói.
Một khi nói ra, hắn sẽ mất đi toàn bộ lòng dân Lạc Đô.
Nhưng hắn không dám phản kháng Nhạc Thiên.
Do dự nửa ngày, dưới ánh mắt lãnh lệ bức bách của Nhạc Thiên.
Tần Cẩn Dương chậm rãi đứng lên, dùng hết toàn lực hô lên bầu trời: "Mộ Khinh Ca! Mộ gia các ngươi không phải lấy thiên hạ làm trọng sao? Không phải lấy bảo hộ bá tánh Tần quốc làm nhiệm vụ của mình? Hiện giờ huyết mạch ruột thịt của ngươi ở đây, hảo hữu chí giao của ngươi ở đây, còn cả vô số bá tánh.
Nếu ngươi không hiện thân, hôm nay tất cả bọn chúng sẽ vì ngươi mà chết!"
Tần Cẩn Dương nói, làm dân chúng hỗn loạn cả kinh.
Bọn họ không thể tin được, hoàng đế bọn họ cư nhiên nói ra câu như vậy.
Dùng chính con dân mình đi áp chế thần tử!
Tần Cẩn Thần nhìn về phía Tần Cẩn Dương, đáy mắt hắc bạch phân minh hiện lên một tia đau lòng.
Lời không dám nói đã nói ra, Tần Cẩn Dương không còn thấp thỏm nữa.
Cả người hắn bị vô số ánh mắt nóng rực nướng cháy, hắn lại càng lớn tiếng hơn: "Canh giờ đã đến, Mộ Khinh Ca ngươi còn không chịu ra đây sao!"