Edit: Diệp Lưu Nhiên
***
Mộ Khinh Ca thở dài kéo tay áo mình, nói lời thấm thía: "Gia gia, con thật sự không nghĩ đến phương diện này.
Người đã ký thác hy vọng vào con, không bằng hạ lệnh cho cô cô tìm cháu dâu đi.
Không nữa thì, người dù sao càng già càng dẻo dai.
Mai mốt lấy về thêm nãi nãi cho con, sinh thêm một tiểu thúc thúc cũng được!"
"Ngươi! Ngươi hỗn nha đầu! Nói lời thô tục gì đấy!" Mộ Hùng tức giận giơ tay muốn đánh.
Mộ Khinh Ca nhân cơ hội nhanh như chớp bỏ chạy.
Trước khi đi còn để lại một câu quanh quẩn trong phòng: "Gia gia vừa mới cởi bỏ phong ấn linh lực, kinh mạch còn có chút hao tổn.
Người nhớ ăn đan dược trên bàn, tẩm bổ kinh mạch."
Mộ Hùng đang tức giận dậm chân nghe thấy câu ấy, trong lòng lập tức ấm áp.
Chậm rãi hạ tay xuống, nhìn lọ đan dược không biết Mộ Khinh Ca đặt lên bàn lúc nào.
Trong lòng cảm khái vạn lần, hốc mắt ông ướŧ áŧ nói: "Thôi thôi, con cũng đã trưởng thành, biết đúng mực.
Ta già rồi, không lao tâm nữa!"
Mộ Khinh Ca chạy như bay thoát khỏi sân viện Mộ Hùng, phảng phất như có lệ quỷ đuổi theo sau.
Làm cho cả gia nhân Mộ phủ đều kinh ngạc nhìn nàng.
Đi xa một lúc, Mộ Khinh Ca mới ngừng lại.
Sửa sang lại vạt áo một chút, ngẩng đầu ưỡn ngực đi đến tiểu viện tạm thời của Chu Linh.
Chuyện bên ngoài hoàng thành, tuy chỉ qua một ngày, nhưng Tần Cẩn Thần đã dùng tốc độ sấm rền gió cuốn đè ép từng vấn đề dẫn phát tiếp theo.
Lạc Đô hiện giờ, nhìn qua không có gì khác trước.
Chỉ là địa vị Mộ phủ ở Lạc Đô đã không còn giống!
Nhiều ngày nay Mộ Khinh Ca bận rộn xử lý chuyện trong nhà, ngược lại lạnh nhạt Chu Linh.
Bây giờ vừa bỏ chạy từ phòng lão gia tử, đúng lúc nàng tới thăm vị sư tỷ phong trần mệt mỏi chạy đi một đường.
Chu Linh được an bài trong một tiểu viện thanh u ở Mộ phủ, tuy cảnh trí không bằng Trì Vân uyển của Mộ Khinh Ca, nhưng không kém bao nhiêu.
Lúc Mộ Khinh Ca đi vào tiểu viện, Chu Linh đang phân phó nha hoàn hầu hạ phơi giúp nàng một ít dược liệu.
Thấy Mộ Khinh Ca đi vào, nàng cười hì hì ra đón: "Tiểu tước gia hôm nay rảnh rỗi?"
Mộ Khinh Ca cười nói: "Chu sư tỷ vẫn nên gọi đệ là Mộ sư đệ đi.
Tiểu tước gia gì đó, quá khách khí."
Chu Linh cúi người, cười nói: "Tiểu tước gia có lệnh, không dám không tuân."
Nói xong, nàng lại hỏi: "Mộ sư đệ hôm nay tìm ta có việc gì?"
Mộ Khinh Ca nghĩ nghĩ, gật đầu: "Đúng là có một chuyện, nhưng cũng là cố ý tới thăm sư tỷ.
Thời gian vừa rồi liên lụy sư tỷ bôn ba mệt mỏi, lòng đệ có chút băn khoăn.
Bây giờ chuyện đã giải quyết xong, thời gian tới tỷ cứ an tâm ở lại Mộ phủ.
Nếu muốn đi ra ngoài cũng được, đệ cam đoan với tỷ, ở Lạc Đô tỷ sẽ không nguy hiểm."
"Mộ sư đệ khách khí thế, coi ta là người ngoài sao?" Chu Linh cười nói: "Ta một thân một mình, đệ nguyện ý duỗi tay giúp đỡ, ta đã vô cùng cảm kích.
Với cả, trải qua đoạn thời gian trước làm ta tăng hiểu biết không ít.
Chấn động trong lòng chưa tan, ta không hề cảm thấy khổ.
Tương phản, nếu đệ đặt ta một bên, không cho ta tham dự, ta còn cảm thấy tiếc nuối đây.
Mấy người chúng ta đã hẹn kết giao lang bạt tới thế giới ngoài Lâm Xuyên, nếu vẫn còn khách khách khí khí thế, sau này chẳng phải rất mệt mỏi?"
Mộ Khinh Ca gật đầu, cười nói: "Sư tỷ nói đúng." Nói xong, nàng vung tay lên.
Một bộ nhuyễn giáp ngân quang đặt trên bàn đá trong viện, cộng thêm hai thanh loan đao rất tinh xảo sắc bén.
"Đây là..." Chu Linh kinh ngạc nói.
Mộ Khinh Ca giải thích: "Nhuyễn giáp này được làm từ da và vảy cự giao, có thể ngăn cản công kích tử cảnh trở xuống.
Hai thanh vũ khí này là đệ dựa theo sức của Chu sư tỷ mà chế tạo, cũng có thể nâng cao chiến lực cho Chu sư tỷ.
Ba vị sư huynh sư tỷ khác đều đã chuẩn bị xong, chờ lúc gặp lại, đệ sẽ đưa họ."
"Nhanh vậy!" Chu Linh kinh hỉ nói.
Ngày đó Mộ Khinh Ca nói phải dùng da vảy cự giao, và xương cốt luyện chế nhuyễn giáp vũ khí cho họ.
Không ngờ ngày này tới nhanh vậy.
Mộ Khinh Ca hơi mỉm cười, nói với nàng: "Chu sư tỷ đi thử xem, có vừa người không."
"Được." Chu Linh cầm nhuyễn giáp và vũ khí, đi vào phòng.
Mộ Khinh Ca ngồi chờ ngoài viện.
Nhớ lại mấy ngày trước nàng sốt ruột đưa máu giao cho năm trăm Long Nha Vệ uống, cưỡng chế đột phá tu vi linh lực.
Hiện giờ Long Nha Vệ đều có tu vi thanh cảnh trở lên, lam cảnh trong đó đã chiếm hơn nửa.
Sau đó dùng da vảy cự giao, thêm một vài tài liệu khác đúc ra giáp trụ, rồi cường hoá vũ khí mỗi người đều có súng đạn.
Tiếp đến mới triển khai trận chiến chạy tới Lạc Đô.
Thời điểm Long Nha Vệ uống máu giao, tình hình thống khổ kia đã khắc sâu vào đầu nàng.
Một khắc kia, nàng thừa nhận mình là người ích kỷ.
Vì để có thêm một phần nắm chắc, nàng mạo hiểm tăng tu vi nhóm người này.
Nếu vô ý, chỉ sợ sẽ có người bỏ mạng.
Nhưng bọn họ biết vậy, mà vẫn uống vào.
Không chút do dự, càng không tỏ ra không cam lòng.
Sau đó Mặc Dương nói cho nàng, nàng làm vậy không chỉ đề cao cơ hội thành công nhiệm vụ, càng không hy vọng Long Nha Vệ có người chết.
Cho nên nàng là đang suy xét đến tính mạng Long Nha Vệ, không cần để ý.
Hắn nói, Long Nha Vệ sinh vì nàng, vì nàng mà chiến.
Cho dù con đường phía trước thập tử vô sinh, bọn họ cũng không chút do dự đi vào.
Càng coi đây là vinh dự tối cao!
Không thể không nói, Mộ Khinh Ca bị Mặc Dương đả động.
Long Nha Vệ là chiến hữu cả đời nàng không thể thiếu, không thể vứt bỏ!
"Mộ sư đệ, rất vừa người." Chu Linh mặc xong nhuyễn giáp, cầm song đao đi ra.
Mộ Khinh Ca ngẩng đầu nhìn.
Y phục thì vẫn là y phục đấy, nhưng nàng biết Chu Linh đã mặc nhuyễn giáp trong y phục.
Nàng đứng lên, nói với Chu Linh: "Hiện tại nhuyễn giáp chỉ có thể chống đỡ công kích dưới tử cảnh.
Chờ tới ngày chúng ta ra khỏi Lâm Xuyên, đệ sẽ thăng cấp tăng năng lực phòng ngự cho nó."
"Mộ sư đệ, quả nhiên đệ biết luyện khí!" Chu Linh sáng mắt.
Lúc trước nàng nhìn thấy Mộ Khinh Ca võ trang cho toàn bộ Long Nha Vệ, đã có hoài nghi.
Hôm nay Mộ Khinh Ca nói như vậy, đó là thừa nhận.
Mà Mộ Khinh Ca không hề giấu diếm nàng, khiến nàng biết Mộ Khinh Ca đã coi nàng là người nhà!
Điểm này làm nàng rất cao hứng!
Vốn sư môn hai người khác nhau, hẳn nên là đối địch.
Lại không thể hiểu được trở thành bằng hữu, trở thành đồng bạn.
Duyên phận trong đó làm nàng không thể không cảm thán thật kỳ diệu.
...
Ra khỏi chỗ ở Chu Linh, Mộ Khinh Ca cảm thấy hình như có chuyện quên chưa làm.
Nhưng lại không nghĩ ra là chuyện gì.
Chờ nàng đi về Trì Vân uyển nhìn thấy Cô Nhai, nàng bỗng dưng nhớ tới mình quên làm gì.
Nàng đi qua tới chỗ Cô Nhai, nói thẳng: "Chuyện đã qua xong rồi, ngươi có thể trở về báo cáo kết quả công tác cho chủ tử ngươi."
Cô Nhai nhàn nhạt nói: "Chủ tử bảo ta ở lại bên cạnh ngài chờ đợi phân phó."
Mộ Khinh Ca nhíu mày nói: "Ta có đội thân vệ của mình rồi, không cần người của hắn ở lại cạnh ta."
Cô Nhai liếc mắt nhìn nàng: "Tiểu tước gia tính định tá ma gϊếŧ lư (*)?"
(*) Tá ma sát lư (卸磨杀驴): Tá: tháo dỡ - ma: cối xay – sát: gϊếŧ – lư: con lừa.
Sau khi xay xong thì gϊếŧ chết lừa.
Tương tự 'qua cầu rút ván'.
Mộ Khinh Ca cười lạnh: "Nguyên nhân gây ra chuyện này, hiện giờ khó truy cứu ai liên lụy ai.
Ta thừa nhận chủ tử các ngươi giúp đỡ ta rất nhiều.
Nhưng ta chỉ muốn một không gian tự mình phát triển, không muốn hắn nhúng tay nữa."
Thấy Cô Nhai im lặng, Mộ Khinh Ca lại nói tiếp: "Ngươi yên tâm.
Nhân tình ta thiếu chủ tử các ngươi, sớm muộn ta sẽ trả.
Hiện tại ngươi có thể đi rồi."
Cô Nhai nhìn nàng thật sâu, xoay người biến mất tại chỗ.
Mộ Khinh Ca thở dài.
Từ đêm đó, Tư Mạch muốn nàng suy nghĩ quan hệ hai người, nàng bỗng sinh tâm tư trốn tránh.
Không muốn nhấc lên nửa phần liên hệ với hắn.
Mộ Khinh Ca hất đầu, về phòng mình.
Nàng không biết rằng, hai người sớm đã dây dưa không rõ, há có thể dễ dàng chặt đứt?
Thời điểm Mộ Khinh Ca trở về phòng mình, Cô Nhai đã dùng phương thức đặc biệt trở về phục mệnh bên cạnh Tư Mạch.
Truyền lại lời Mộ Khinh Ca, nói hết cho hắn.
Tư Mạch nghe xong, rất lâu không nói gì.
Khi Cô Nhai và Cô Dạ cho rằng chủ tử tức giận sắp gϊếŧ người, Tư Mạch lại cười lạnh lùng.
Nụ cười nguy hiểm, khiến hai người có cảm giác muốn tránh lui.
"Còn? Còn phải rõ ràng sao?" Từ miệng Tư Mạch chậm chạp phun ra mấy chữ cực lạnh.